Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Tất Cả Là Lỗi Của Các Ngươi
"Ông xã!!"
Chuyện này cũng không thể trách được, có lẽ tách nhau ra mới là phương pháp giải quyết tốt nhất hiện giờ.
Cố Chính thấy vậy liền nhíu mày, nhưng hắn sẽ không nói gì cả, cũng chậm rãi bước đến chỗ Thanh Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này đây, ở chỗ Thanh Minh.
"Suy cho cùng thì chẳng phải vẫn là do các ngươi??"
"Cút!! Đừng để ta gặp lại ngươi!! Nếu không, ta không kiềm chế được mà g·i·ế·t c·h·ế·t ngươi!!" Vân Yên lạnh lùng nói.
Mặc dù đánh nhau nhưng dị thường trên người Thanh Minh, bọn hắn đều chú ý đến. Vì sao chú ý thì mỗi người mỗi suy nghĩ.
Hai người thế là cũng bức tốc rời khỏi đây.
"Nếu đã không có chuyện gì thì tốt, đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây!!"
"Yên Tỷ!!"
"Nhưng----"
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục tiếp diễn thế này thì Vân Yên lúc này đã hành động.
Nếu được, thì những kẻ như này, hắn muốn tự tay g·i·ế·t c·h·ế·t cơ, cái tội ba hoa, vu oan cho hắn.
Thanh Minh bỗng nhiên ngồi dậy, hét lên một tiếng chói tai, đồng thời, từ trong cơ thể của hắn bỗng tuôn ra một cái bóng tím, lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng hướng về phía Tống Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu không khí ngột ngạt bỗng chốc xuất hiện, mỗi người đều mang trong mình một mục đích khác nhau và không muốn cho ai biết cả.
An Dật thấy vậy cũng nhún vai, hắn hỏi cũng chỉ vì muốn trưng cầu ý kiến mà thôi chứ không có ý định mời thật.
Mà bên phía Tống Minh đám người.
"Nguo---i---" Cố Chính như muốn nói gì đó, nhưng sức lực của Vân Yên quá lớn, hắn không thể nào tránh thoát, trừ khi hắn bộc lô tu vi thật sự, nhưng làm như vậy sẽ khiến hắn bị bại lộ, Vì vậy hắn chỉ có thể trông chờ vào An Dật, nếu đến An Dật còn không thể khuyên được, thì đến nước cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể...
Thứ nhất là vì tu vi của Vân Yên là Bát Phân, thua hắn chỉ có một tiểu cảnh giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chờ đã!! Chờ đã!! Đối với chuyện này, bọn ta thành thật xin lỗi, nhưng tất cả lỗi lầm cũng không phải thuộc về bọn ta!! Một phần là do Cố Chính, không sai!! Nhưng một phần khác thì do Tống Minh và thứ kia. Tống Minh bây giờ đã phải trả giá cho hành động của mình. Còn thứ kia tại sao lại nhắm vào Minh Thanh mới là thứ chúng ta cần quan tâm, chú ý!" An Dật vẫn nhanh chóng giải thích giùm cho Tống Minh.
Hai người Lạc Dao và Tuyết Liên nhìn nhau, sau đó lại liếc mắt nhìn phía xa xa Vũ Khánh đang đỡ lấy Tống Minh, chuyện hướng, nói.
"Minh Yên cô nương!! Ngươi làm gì vậy??!!" An Dật nhanh chóng lên tiếng, hắn sợ Vân Yên tay nhanh hơn não, bóp c·h·ế·t Cố Chính.
"Ừm!!"
Cố Chính muốn tránh né nhưng lại không thể, hắn có thể đè đầu Tống Minh ở khoảng cách ba tiểu cảnh giới, nhưng đối với Vân Yên thì hắn lại hoàn toàn không thể tránh né.
"Thanh Minh!!"
An Dật trước đó đã tới, đã thử một lần kiểm tra cơ thể Thanh Minh, nhận ra trên người Thanh Minh đã không hề còn khí tức của sự sống. Nên hắn đại khái có thể phán định rằng Thanh Minh đã c·h·ế·t. C·h·ế·t theo kiểu linh hồn tan biến nên thân thể của hắn không bị tác động gì.
Thanh Mạn và Vân Yên đã khóc hết nước mắt, hai mắt trở nên khô khan, đỏ hoắc, khuôn mặt xanh ngắt, không còn một chút máu, cực độ bi thương.
"Ngươi có sao không??"
Hắn đã nói hết nước hết cái rồi, nếu như Vân Yên còn không chịu bỏ qua thì hắn cũng không còn cách nào, đồng thời... đây cũng là một cách để chứng thực xem, liệu Cố Chính có giống như những lời sư phụ nói không!!
Nên có bị thế này cũng xứng đáng, dù sao cũng không mất mạng.
Lời nói của An Dật tuy có chút giống với ngụy quân tử, nhưng đây là lời nói thật lòng của hắn, hắn cũng không muốn hai nữ nhân này c·h·ế·t, tại vì Minh Thanh c·h·ế·t đã quá đủ rồi.
"Minh Thanh, xin lỗi!!" An Dật thầm nói.
"Thật tiện nghi cho hắn, c·h·ế·t một cách dễ dàng như thế này." Cố Chính thầm nghĩ.
Cố Chính cũng thuận theo Vân Yên, một đường bay lui ra đằng sau, trong lòng thầm mừng rỡ vì không phải bộc lộ.
Tống Minh tuy phát hiện được dị thường nhưng tốc độ phản ứng của hắn lại không đủ nhanh để tránh né, nói cách khác, hắn chỉ có thể trưng mắt ếch ra nhìn xem một thứ gì đó giống Ám Linh kia đập vào mặt.
Hai người nói xong, cũng nhanh chóng rời khỏi đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
An Dật thở dài, đối với hai nữ bày tỏ sự thông cảm.
Dị thường xuất hiện rất nhanh, quá bất ngờ, một thứ gì đó màu tím xuất hiện thì sau hai giây nó đã đến trước mắt Tống Minh.
Mọi chuyện ở đây có vẻ như đã giải quyết xong, hắn nhanh chân bước tới chỗ Cố Chính.
Đối với Thanh Minh, hắn luôn có một loại cảm giác khó tả, kỳ bí thế nào ấy.
An Dật thoát ly khó khăn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại không có thời gian rảnh rỗi để đi quan tâm Tống Minh, hắn vội chạy tới chỗ Thanh Minh.
Thứ hai là hắn không thể biểu hiện sức mạnh quá mức cho phép nên lúc nào cũng phải kiềm chế lại sức mạnh, khiến cho khả năng phản ứng đối với một người có tu vi gần bằng hắn trở nên khó khăn.
Khí tức vẫn còn, nhưng tình huống cả hắn không khác gì với Đình n trước đó, không hề có chút phản kháng nào đến từ Tống Minh.
Tất cả mọi người trương mắt lên, nhìn về nơi Cố Chính bị ném bay đến, chỉ thấy Cố Chính đụng gãy vài cái cây rồi ngã trên đất.
Và hơn hết, An Dật ở phía đối diện nhanh chóng phát giác ra được việc này, hắn cố gắng bổ xung một vài câu nói: "Đúng vậy đấy Minh Yên cô nương, giờ không phải lúc để chúng ta lục đục nội bộ, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây trước khi thứ đó lần nữa tấn công chúng ta. Nếu như chậm trễ, có thể tất cả mọi người ở đây đều không đi được. Minh Thanh cũng vậy, chắc hắn cũng không muốn hai người vì chuyện này mà bỏ mạng đâu nhỉ!!!"
Như được trợ giúp, An Dật vội dàng chuyển dời ánh mắt của mình sang Thanh Mạn, trong mắt tràn đầy sự cảm ơn, nhưng tiếc rằng, Thanh Mạn không hề nhìn hắn hay bất kỳ ai khác, chỉ chăm chăm nhìn vào Thanh Minh. Thấy vậy, An Dật chỉ có thể thở dài.
Mà Cố Chính, người vui đùa với Tống Minh nãy giờ cũng phát hiện ra được, từ tình huống hiện tại, hắn có thể chắc chắn rằng Tống Minh có thể xem như đã c·h·ế·t.
Vân Yên không hề nói gì.
Rồi mặc kệ cái nhìn của tất cả mọi người, nàng tiến đến bên cạnh Thanh Minh, rồi cẩn thận bế hắn lên, đối với Thanh Mạn, nói: "Đi thôi!!" Sau đó hướng đại về một hướng nào đó, phi tốc đi.
Nhìn xem bốn người đi mất, An Dật cũng chỉ có thể thầm lắc đầu.
Nhưng lời của hắn chưa kịp nói ra hết, thì Vân Yên, người nãy giờ vẫn luôn ở trong bi thương bỗng nhanh chóng chuyển động, hướng về phía Cố Chính, một tay nắm cổ, nhấc hắn lên trời.
"Làm gì?? Nếu không phải tại hắn, thì ông xã ta có bị như vậy không?? Từ lúc bắt đầu, chúng ta đều nghe ngươi, đến cả việc chặn đánh thứ kia, bọn ta cũng giúp, nhưng hắn... hắn không hề tham gia, ấy vậy mà hắn lại trở thành nạn nhân trong chính mâu thuẫn của các ngươi!! Tai bay vạ gió!! Nên… một mạng đổi một mạng!! Ta muốn hắn c·h·ế·t!!” Vân Yên nổi giận, lời nói tràn đầy sát khí.
Cố Chính nhíu mày, khó chịu, thầm nói: “Phải bại lộ sao??” Hai chân đạp loạn xạ, hai tay của hắn đã nắm lấy tay của Vân Yên, chỉ cần không thành công, hắn sẽ dùng sức bẻ.
"Tống Minh!!" Vũ Khánh hô lớn, vội vàng dừng lại việc đánh nhau với An Dật, hướng về nơi Tống Minh ngã xuống, cẩn thận kiểm tra thân thể của hắn.
Chương 169: Tất Cả Là Lỗi Của Các Ngươi
Đang lúc mọi chuyện như dầu sôi lửa bỏng, thì Thanh Mạn bỗng lên tiếng, giọng nói của nàng có chút e lệ, có chút đau lòng, có chút tức giận, nói: "Tỷ, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi, trước khi thứ đó lần nữa xuất hiện!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hai vị cô nương này, các ngươi có muốn đi chung với bọn ta không??" ở đây vẫn còn Lạc Dao và Tuyết Liên, nên An Dật cũng muốn nghe thử ý kiến của hai người này.
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da!!"
Càng nói, Vân Yên càng không thể kiềm chế nội tâm, lực bóp càng ngày càng mạnh, như muốn mạng Cố Chính vậy.
Tất nhiên vẫn không thể thiếu được Bàn Nguyên, hắn cũng nhanh chân đuổi theo, nhưng với tu vi và cái thể hình mập mạp đó thì tốc độ của hắn có chút chậm, dí không kịp, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo.
Nàng mạnh thở dài một cái, kiểu như vẫn chưa muốn buông bỏ, nhưng nàng lại làm ra động tác, giương người lên phía trước, một chân khác cũng đưa lên, rồi ném bay Cố Chính ra xa.
"Giờ thì... An Dật, chúng ta nhanh chóng di chuyển ra khỏi nơi này đi, thứ kia có thể lần nữa sẽ tấn công đấy!!" Cố Chính đối với An Dật nói, nhưng An Dật đã không ở cạnh hắn nữa mà ở gần chỗ Thanh Minh.
Ầm!!!!
Sau khi mọi thứ xảy ra, Thanh Minh liền ngã xuống đất, nằm bất động, trên thân không còn khí tức của sự sống.
Người sau mau chóng gật đầu. rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Còn đối với Vân Yên, nàng sau khi nghe được lời nói của Thanh Mạn, lực đạo trên tay một ngày một tăng, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không trực tiếp xuống tay g·i·ế·t c·h·ế·t Cố Chính mà dây dưa một hồi, để cho Cố Chính luôn ở trạng thái hấp hối muốn c·h·ế·t. Đồng thời thông qua ánh mắt, nàng thể hiện ra việc mình đang đấu tranh tư tưởng cho mọi người xung quanh nhìn thấy.
Vân Yên và Thanh Mạn đồng thanh hô lớn, hai người tiến đến, cẩn thận kiểm tra cơ thể của Thanh Minh, xong rồi nước mắt không tự chủ chảy ra.
Hành động của Vân Yên quá nhanh, quá bất ngờ, khiến cho Cố Chính không kịp phòng bị, cũng như việc không ai ngờ đến rằng Vân Yên sẽ hành động như vậy.
"Không!! Chúng ta tự đi hướng của chúng ta!!"
"Sao rồi??" Cố Chính khi này cũng bước tới, hỏi thăm.
Ám Linh kia nhập vào Tống Minh, tiếp nhận quán tính từ tốc độ, hắn tiếp tục bay ngược về đằng sau, cả người đập vào gốc cây cổ thụ. Chạm đến gốc cây cổ thụ, hắn từ từ trượt xuống và nằm im trên mặt đất.
Không chỉ hắn, mà Lạc Dao và Tuyết Liên cũng vậy.
Mà ngay khi mọi chuyện đang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, thì bên phía của Thanh Minh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.