Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Nữ Nhân Của Ta Không Phải Bình Hoa
"Ha ha, bình tĩnh, hắn vẫn còn có tác dụng, để sau khi dùng xong thì g·iết hắn cũng không muộn!!"
"Hừ!! Thế thì để hắn sống sót lâu một chút nữa!!" Vân Yên có chút không vừa lòng nhưng nếu như Thanh Minh đã nói vậy thì cũng chỉ có thể như vậy.
Thanh Minh nghe vậy thì vui mừng, đưa tay lên xoa đầu Vân Yên.
Vân Yên thì có chút bất ngờ khi bị Thanh Minh xoa đầu, nhưng cái cảm giác được xoa đầu rất thoải mái nên nàng cũng ngồi đó hưởng thụ, mặc kệ có người còn đang nhìn.
"Hừm hừm!!"
"Chờ đã, ta cũng lo lắng cho ngươi... chứ bộ..." Bỗng nhiên, Thanh Mạn lên tiếng, nhưng càng nói, âm thanh của nàng càng trở nên nhỏ.
Thanh Minh làm sao mà không nghe hiểu Thanh Mạn đang nói gì được, nói đơn giản là nàng cũng muốn được xoa đầu.
Thế là một tay khác, hắn cũng dùng để xoa đầu Thanh Mạn.
Trò chơi giữa tình nhân với nhau, có vẻ như không phù hợp cho một ai đó đang đứng ở bên ngoài nhìn xem, nhưng may sao, Bàn Nguyên cũng hiểu ý, quay đầu đi chỗ khác, ngắm trời ngắm đất.
"Nhưng mà ông xã, chúng ta tách ra rồi để cho hai tên kia đi chung với nhau như vậy liệu có ổn không?? Ta cảm thấy Cố Chính cũng chẳng phải loại tốt lành gì, An Dật nếu có mệnh hệ gì, thì thứ ngươi muốn trên người hắn chẳng phải sẽ mất sao??" Vân Yên tuy hưởng thụ, nhưng vẫn không quên phân tích tình huống.
"Hừm!! Hừm!! Đúng vậy!!" Thanh Mạn cũng gật đầu, không chịu thua kém.
Bàn Nguyên một bên nghe đến vấn đề này, lòng càng cảm thấy tò mò, không biết ba người đang nói đến chuyện gì.
"Bọn hắn không phải bạn bè sao??"
Thanh Minh cũng không quá bất ngờ khi Vân Yên có thể phân tích được Cố Chính, hắn bình tĩnh nói: "Không sao, Có thể hắn sẽ làm gì đó An Dật, nhưng không phải hiện tại, thời cơ chưa tới. Trước tiên cứ để hai người bọn hắn tự do một chút, chỉ có làm như vậy thì tiến độ mới có thể đẩy nhanh lên được."
"Ừm!!"
Hiện tại đã không còn giống như trước, tu vi của Cố Chính đã không còn bị hạn chế nữa, và hắn sẽ trở nên cực kỳ cảnh giác với mọi thứ xung quanh, sẽ không để chuyện như lúc nãy dễ dàng xảy ra.
Đồng thời, hiện tại ta cũng chỉ có thể mua thêm 1 cái Chân Nguyên Thân từ bên trong cửa hàng, nên nếu tự tiện hành động và khiến cho cỗ Chân Nguyên Thân này c·hết, sẽ không thể phát huy được tất cả chức năng của cỗ Chân Nguyên Thân này.
Vậy nên, tiếp theo đây hắn cũng chỉ có thể trông cậy vào Thái Vinh, Thái Vinh chắc chắn sẽ không để Cố Chính được như ý muốn.
"Giờ thì..."
Thanh Minh muốn phân phó một vài chuyện cho Vân Yên hai nữ, thì bỗng nhiên, từ đằng xa bỗng nhiên truyền tới bước chân, hai người, rất nhẹ nhàng và thanh thoát.
Với tu vi vượt trội, Vân Yên là người trước tiên phát giác được, nàng vội vàng tách ra khỏi Thanh Minh, đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng, trở nên cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh.
"Nè, Lạc Dao, ngươi có chắc bọn hắn đi hướng này không??"
"Đúng mà, ngươi cũng thấy mà, tại sao lại hỏi ta?? Đừng nói là ngươi bị mù đường đó nha!!"
"Làm gì có, ta chỉ... kém ở phần nhận biết phương hướng mà thôi!!"
"Nhưng mà... không biết bọn hắn đâu rồi nhỉ, mới rời mặt một chút thôi mà đã mất hút, chúng ta cũng chỉ muốn cảm ơn thôi mà!!"
Từ đằng xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của nữ nhân, từ việc xưng hô thôi, đám người Thanh Minh cũng đại khái biết được người đến là ai.
Và cũng từ lời nói, bọn hắn cũng biết người đến không có ý định khó dễ bọn hắn.
"Thì người ta dù sao cũng là đạo lữ, n·gười c·hết làm tốt, cũng không thể trách được."
"Nhưng mà... nha!! Một người như hắn thế mà có tận hai đạo lữ!! Đã vậy còn bị mù nữa!!"
"Nói đến ta cũng cảm thấy quái lạ, hắn quả thật không hề có thứ gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao khi nãy, ta lại cảm thấy hắn thật đẹp trai nhỉ??"
"Mị thuật sao??"
"Hmm..."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đầu óc trên may, tâm cũng không để ý nhiều xung quanh lắm, cho đến khi đám người Thanh Minh tiến vào vùng cảnh giác của hai nữ thì hai nữ mới giật mình tỉnh dậy, chú ý đến vị trí có người.
Xong rồi hai người không khỏi tràn đầy kinh ngạc khi nhìn thấy được n·gười c·hết sống lại.
Nói đúng hơn, tuy không trực tiếp chạm vào Thanh Minh khi đó nhưng hai nàng có thể chắc chắn là người này đ·ã c·hết, mặc dù nói tu chân giới có rất nhiều điều mới lạ nhưng kiểu như c·hết đi sống lại chưa thì các nàng chưa từng nghe bao giờ, nói chi là tận mắt nhìn thấy.
Khi tu sĩ c·hết, linh hồn tan biến, đất về với đất, trời về với trời, tu vi trong người cũng quy trả lại cho thiên địa, vĩnh thế không được siêu sinh.
Tại sao lại vĩnh thế không được siêu sinh?? Thiên địa nuôi nấng các ngươi, cho các ngươi môi trường sống, hỗ trợ các ngươi trưởng thành, ngươi lại dùng linh khí trong thiên địa để nghịch thiên, muốn đả đảo nó, đây là chả khác hành động ăn không ở lỗ, ăn cháo đá bát cả.
Vì vậy, ngươi còn mong chờ gì đến việc c·hết rồi lần nữa tiến vào luân hồi, trở thành một con người mới rồi lại làm ra hành động nghịch thiên??
Thiên địa cho ngươi tạo hóa, đồng thời cũng có thể lấy lại tất cả.
Vậy thì tại sao tu sĩ cứ lần lượt lần lượt được sinh ra nếu như ai cũng c·hết và không thể siêu sinh??
Cái này thì phải để sau mới có thể biết được!!
"Ngươi còn sống?? Ta không có bị mù chứ?? Lạc Dao!"
"À... Ừ... chắc là không phải đâu, dù sao ta cũng nhìn thấy mà!"
Hai nàng trở nên hoang mang cực độ, cảm giác có gì đó không đúng cho lắm.
Mà bên kia, Vân Yên tuy biết hai người này không hề có ý xấu nhưng để an toàn.
"Ông xã, hai người bọn hắn biết quá nhiều rồi, có nên diệt khẩu không??" Vân Yên nói, mà trong lòng không hề có bất kỳ khoang nhượng nào.
Mà lời nói của Vân Yên cũng không hề cố kỵ, Lạc Dao và Tuyết Liên cũng có thể nghe được, giờ đây hai nàng có thể chắc chắn là người tên Minh Thanh kia đã sống lại, tuy vậy, làm ngươi không ai muốn c·hết đã, vì vậy hai người trở nên cảnh giác đối với lời nói của Vân Yên.
"Không cần, c·hết hay không c·hết đều không ảnh hướng gì đến quá trình cả, nhiều lắm thì chỉ tạo tính bất ngờ mà thôi!!" Thanh Minh bình tĩnh trả lời,
Hắn có tự tin để làm việc này, Tuyết Liên và Lạc Dao không hề biết đến kế hoạch của hắn, đồng thời người liên quan đến kế hoạch giờ đã không còn ở đây nữa, nên có thể yên tâm.
Vân Yên nghe vậy thì mới loại bỏ sát ý trên người,
Mà Tuyết Liên, Lạc Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, Lạc Dao trước tiên nói.
"Cảm ơn ngươi, khi đó..."
"Khi đó??" Thanh Minh tự hỏi, xong thử nhớ lại khi đó đã làm gì, xong mới nhớ được rằng Lạc Dao đang muốn nói gì, nôm na là muốn cảm ơn hắn về đan dược á mà, thế là hắn cũng từ tốn trả lời.
"Không có gì, tiện tay mà thôi!"
Đan dược hồi phục đối với hắn lúc này đã không còn là vấn đề nữa, điểm thử nghiệm có thể kiếm được từ cách g·iết yêu thú, nên không sợ thiếu.
"Tuy là vậy nhưng... đan dược ngươi cho chúng ta, từ hiệu quả của nó, cũng không phải loại đan dược rẻ tiền gì, thế mà ngươi lại không hề tiếc nuối cho chúng ta sử dụng, nên ít nhất, thì chúng ta muốn cảm ơn ngươi!!" Lần này đến lượt Tuyết Liên nói.
Nói về hiệu quả, dù nó cũng là thượng phẩm Tiểu Bảo Đan mà, đối với những tu sĩ có tu vi thấp thì tác dụng của nó khá lớn, đối với những tu sĩ ở Tây Hoang thì khá hiếm gặp nên hành động của hai người Lạc Dao cũng khá là bình thường.
Tuy vậy, một tu sĩ mang ơn mình, thứ này có chút mới lạ, trước giờ toàn người mua ta bán, không ai nợ ai, lòng cũng ổn định, giờ một người nào đó mang ơn mình khiến Thanh Minh có chút không thích ứng kịp.
Nơi đây không phải trái đất, nên mọi thứ ở nơi đây đều sẽ không nói lý lẽ, mang ơn nhiều khi bọn hắn còn g·iết nữa là, nên đừng hỏi tại sao hắn lại không thể thích ứng.
"Không có gì!!" Thanh Minh tiếp tục từ chối.
"Nhưng mà...!!"
Ặc!!! tu sĩ mang ơn là thường như vậy sao?? Nói không sao rồi mà sao cứ phải lặp lại vậy?? Thanh Minh tự hỏi.
Đừng nói hắn, mà đến cả Thanh Mạn và Vân Yên cũng đều không thích nghi kịp.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không đi đến đâu cả, thế là Thanh Minh quyết định ngó lơ hai người, bắt đầu tiếp tục nói những gi trước đó hắn muốn nói với Vân Yên hai nữ.
"Yên Nhi, tiếp theo đây chúng ta sẽ tách ra!! Ta và Bàn Nguyên sẽ làm một đội, ngươi và Mạn Nhi sẽ làm một đội, chia nhau ra đi tìm cơ duyên!!"
"Chờ đã!! Tại sao chúng ta phải tách ra?? Nếu như tách ra thì ít nhất cũng phải để cho một trong hai người chúng ta ở lại để bảo vệ ngươi chứ!!"
"Không, Yên Nhi, nghe ta!! Nếu hai ngươi cứ tiếp tục đi theo ta, thì các ngươi sẽ không nhận được gì cả----"
"Cũng được, bọn ta muốn!!"
"Không!! Nghe hết!! Các ngươi muốn, nhưng ta không muốn!!! Không, nói đúng hơn là ta cũng muốn, nhưng làm như vậy sẽ không được, mỗi người đều có một loại cơ duyên, chỉ có tách nhau ra các ngươi mới được đến cơ duyên của mình!!"
Thanh Minh không phải nói suông, tuy đã rất lâu rồi kể từ lần cuối hắn nhìn xem thông tin của hai nữ nhưng mới gần đây hắn mới phát hiện hai nữ khí vận cũng không hề thấp.
「Minh Mạn (Thanh Mạn) Thuỷ Linh Ngũ Phân
Khí vận: 6」
「Minh Yên (Vân Yên) Thuỷ Linh Bát Phân
Khí vận: 6.33」
Cũng chính vì vậy hắn mới đưa ra quyết định như hiện tại.
"Nhưng mà...."
"Không nhưng nhị gì hết, các ngươi vẫn chưa tin tưởng ta sao?? Khả năng của ta, các ngươi cũng biết mà... vậy nên không cần lo lắng!! Thêm nữa, các ngươi phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ được ta!!"
Thanh Minh cẩn thận giải thích và nhấn mạnh ở câu cuối cùng để nêu rõ mục đích chung của bọn hắn.
Ngoài ba người ra thì tất cả mọi người đang nghe bên ngoài không thể hiểu hết hoàn toàn câu nói của Thanh Minh là gì.
Tại sao phải bảo vệ hắn??
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.