Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 173: Thông Minh Bất Chợt
“Đừng nói nữa, nhanh chóng ăn vào, hồi phục!!”
"Không những vậy, làm vậy chả khác nào đưa mặt ra cho người ta đấm đâu?? Sợ rằng lấy được cũng không sống được mấy ngày, vậy thì mắc mớ gì phải làm những thứ khiến bản thân gặp khó khăn như vậy??"
Nữ nhân này khá hướng ngoại.
"Đừng nói... hắn không hề đẹp trai nha!!!" Lạc Dao bỗng lên tiếng.
Bốn đấu với tám đã là vấn đề rồi, giờ đây một người b·ị t·hương, ba người còn lại làm sao có thể chống đỡ nỗi đợt công kích tiếp theo??
"Ta??" Bàn Nguyên có chút không ngờ đến việc Thanh Minh sẽ hỏi mình, dù sao thì phần lớn ấn tượng của những người khác đều giống nhau, ý kiến của hắn không cần thiết cho lắm.
Hắn cúi người xuống đối với người kia trách mắng, nhưng đồng thời cũng từ trong người lấy ra một viên đan dược chữa thương, nhét vào trong miệng người kia.
Tất cả những con Yêu Lang khác đang t·ấn c·ông đám người ngay lập tức dừng lại hành động, trở lại bên người con Yêu Lang đó, vào thế, đối với đám người Hạo Thiên hành động của bọn nó như muốn làm một cuộc tổng t·ấn c·ông vậy.
Nhưng…
“Xi—- xin lỗi—-i—“
Lạc Dao một bên ngó, một bên nói, càng nói, nàng càng ngày càng cảm thấy hưng phấn, khuôn mặt cũng không kiềm chế được mà đỏ bừng lên.
Tuyết Liên chỉ có thể bất đắc dĩ cười, dỗ dành Lạc Dao, đồng thời thay nàng hỏi tiếp.
Nói đùa, hắn là Thiên Tuyển Chi Tử, không cần ta giúp, hắn cũng có thể sống sót, chẳng qua không biết bằng cách nào mà thôi.
Và Yêu Lang, loài yêu thú được cho là có linh trí sớm nhất trong các giống loài, nhắm vào đó và lần lượt t·ấn c·ông theo một trật tự nhất định.
Cũng giống như việc làm sai rồi nhận trừng phạt mới nhận ra mình đã sai vậy.
"Nói nghe!! Hắn thế nào??"
"Còn ngươi thì sao??" Thanh Minh dùng chân, đá đá cái mông của Bàn Nguyên.
Bằng trí thông minh và khả năng hoạt động nhóm một cách chặt chẽ, Yêu Lang bằng vào số lượng đã t·ấn c·ông thành công đám người Hạo Thiên.
“À thì… với ta của hiện tại thì ngoài động não ra thì còn có thể làm gì khác đâu…” Bàn Nguyên cũng thành thật trả lời trước lời tán dương của Lạc Dao.
Mà trong lúc đám người bên này đang nói chuyện thì bên phía Hạo Thiên đã xuất hiện biến cố.
“Trước đó bị vậy đánh chỉ là một phần nhỏ người trong đám nhỏ, giờ đây, với việc trên thân ta mang bảo vật, thì số người tham gia vào đã nhiều hơn gấp nhiều lần, đồng thời lấy danh nghĩa tiêu diệt ma đầu để nhắm vào ta một cách danh ngôn chính thuận hơn, kỳ này nếu không cẩn thận hơn thì rất dễ bại lộ thân phận.”
Người này cũng ngã ngửa sau đợt t·ấn c·ông đó, tất nhiên là vẫn chưa c·hết, nhưng mà toàn thân hắn giờ đây dính đầy những dấu răng, vết cắn và vết cao, nơi miệng v·ết t·hương máu chảy không ngớt.
Tất nhiên, ở đây cũng không có ai không muốn nhanh cả, nhưng nhanh để rồi làm gì, tình hình của bọn hắn hiện tại rất khó để trốn thoát.
"Đồng thời, các ngươi thử nghĩ đi, với khả năng của hắn, thì lý do gì hắn phải vào một tông môn Thất Giai?? Giang hồ đồn đại rằng hắn có ý định c·ướp vị trí tông chủ, nhưng mà... cái tông môn đó thì có gì quý giá để cho hắn c·ướp?? Truyền thừa sao?? Nhưng truyền thừa của tông môn Lục Giai chả phải tốt hơn sao??"
Chỉ cần đủ tỉnh táo để phân tích thì bất cứ ai cũng có thể biết được.
Đến bây giờ, vẫn không có ai biết được sự tồn tại của Vân Yên và Thanh Mạn ngoại trừ lần khi bị phát hiện có hai người trợ giúp hắn mà thôi, mà lần đó hai nàng vẫn đang dịch dung.
Hắn muốn "vô tình" hỏi đến chứ không muốn cố ý hỏi đến, đồng thời muốn biết cái nhìn của từng người về hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ò..." Lạc Dao chu mỏ, có vẻ như không thỏa mãn với câu trả lời của Bàn Nguyên.
"Không, ý ta là hắn không phải ma đầu giống như người ta đồn đãi, còn về đẹp trai hay không thì... đợi ngươi nhìn thấy sẽ biết."
Bị chen mồm giữa chừng, Lạc Dao bực mình, trừng mắt nhìn Bàn Nguyên, nhưng vì một vài lý do, nàng bỏ qua cho hắn và tiếp tục giải thích.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi!! Đừng có hành động lỗ mãn, giờ thì hay rồi, ăn một quả đắng, bọn ta cũng vì ngươi mà không hề tốt chút nào!!”
Lời xin lỗi có chút trễ.
“Này, chúng ta có cần giúp bọn hắn không??” Ở đằng xa, Bàn Nguyên thử dò hỏi ý kiến của mọi người, hắn không có tư cách để ra quyết định. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà ba người còn lại vẫn còn đang vướng bận nên không thể buông tay ra giúp đỡ người này được, muốn lắm nhưng lại không thể giúp.
Mặc dù ba người còn lại đã hết sức khuyên can nhưng… Người này khá phung phí trong việc t·ấn c·ông các Yêu Lang mà tốc độ của hắn lại không đủ nhanh nên hầu hết những đòn t·ấn c·ông đều không trúng mục tiêu, điều đó cũng dẫn đến việc quá trớn, tự mình tạo ra sơ hở của mình để cho kẻ địch t·ấn c·ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ba người, lần lượt lựa cho mình một tông môn và gia nhập. Đến khi các tông môn có cấp bậc cao hơn biết được sự kiện như vậy, cũng cảm thấy đáng tiếc vì khi đó không tham gia."
Sự thay đổi đó, đám người làm sao không phát hiện ra được, bọn hai người Nhậm Trường Xuân nhanh chóng tiến đến bên cạnh Hạo Thiên.
"Khi đó, lần đầu tiên ta gặp hắn là ở tại kỳ chiêu mộ đệ tử, từ vẻ bề ngoài cho tới tính cách, mặc dù chỉ mới nói chuyện vài ba câu mà thôi, nhưng ta có thể khẳng định người này không hề xấu, tất nhiên, đó còn phải dựa vào cách nhìn nhận của mỗi người và ta đang nói ý kiến cá nhân của mình."
Và đặc biệt hơn, nếu được thì hắn muốn hai nữ nhân này đi giúp Hạo Thiên, còn hắn thì nhân thời cơ đó trốn đi.
Đa số tất cả mọi người đều tập trung vào phần thưởng nhận được nên quên mất nguyên nhân và hậu quả.
"... các ngươi biết nhiều nhỉ?? Thế đã từng gặp qua hắn chưa??" Thanh Minh dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết hợp với nó, đủ để biết lý do bên trong Tuyệt Sát Lệnh hoàn toàn không đủ.
Nhưng bỏ qua chuyện đó.
"Chưa, chưa gặp bao giờ, bọn ta muốn nhân dịp này thử gặp mặt hắn một lần, xem thử người này là thần thánh phương nào, liệu có giống như những gì người ta đồn đại không." Tuyết Liên thay Lạc Dao trả lời.
Chương 173: Thông Minh Bất Chợt
Người xưa có nói, hăng quá hoá dở, câu này hoàn toàn không hề sai đối với người này.
"Ngươi nói... cũng có lý... chắc cũng vì vậy, mà mới đầu tông môn của bọn ta không hề ra sức truy tìm Thanh Minh. Nhưng dạo gần đây, vì trên thân hắn có cầm theo bảo vật nên bị rất nhiều tông môn truy tìm, trong đó cũng có tông môn bọn ta. Chỉ là... Không ngờ ngươi cũng thông minh đó chứ.” Lạc Dao lộ ra khuôn mặt suy nghĩ, sau đó cho Bàn Nguyên một lời tán dương.
“Bọn ta cũng không!! Quen biết gì nhau đâu mà giúp?? Giúp rồi nhận lại được gì??” Lạc Dao cũng vô tình trả lời, trái với một tính cách hướng ngoại thì lời nói của nàng khiến Thanh Minh khá bất ngờ.
“À úuuuuuuuu!!” Một con Yêu Lang giống như đầu đàn bỗng nhiên tru lên một tiếng.
"Sao ngươi lại nhận định như vậy??"
"Đây là vấn đề mà ngươi quan tâm từ nãy tới giờ sao??" Thanh Minh cạn lời, thầm mắng chửi.
Quả nhiên mê trai đầu thai cũng không hết, nói chi là tu sĩ.
Thanh Minh nghe xong thì trong lòng không khỏi thầm tán dương Bàn Nguyên: "Đây rồi!! Ta quả nhiên không nhìn nhầm, mặc dù có chút đần độn nhưng mấy khi lại tỉnh táo."
“Ta… không!! Các ngươi muốn giúp thì giúp đi!!” Thanh Minh cũng dứt khoát trả lời.
Hắn nên cảm thấy may mắn rằng Hạo Thiên vừa mới rảnh tay được một lúc, liền chạy nhanh tới giúp, nếu không thì hắn đã trở thành mồi cho đám Yêu Lang này.
Dù sao như này cũng rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
"Gì đây?? fan à??" Thanh Minh bằng vào khả năng nhìn 360 độ của mình nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Dao liền không khỏi thầm nghĩ.
Còn Thanh Minh thì đại khái có thể phán đoán được tình hình của bản thân hiện tại thế nào rồi.
Về lời đồn của Thanh Minh, miệng truyền một, một truyền một trăm, đồng thời trong lời đồn còn thêm mắm thêm muối vào nên rất khó xác định được đâu mới là lời nói đúng, đâu mới là lời nói xạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Bàn Nguyên cũng giật mình, cảm giác nữ nhân này có gì đó sai sai, tuy vậy, hắn vẫn tiếp tục nói.
Bàn Nguyên một hơi nói ra hết những vấn đề trong lòng, mặc dù vẫn còn nhiều thứ muốn nói, nhưng hắn cảm thấy bản thân vẫn không nên nói tiếp thì hơn.
"Hắn thế nào... thì... theo ta thì hắn không giống người ta đồn đãi cho lắm..." Bàn Nguyên thử gợi nhớ lại hình tượng của Thanh Minh, xong trưng ra cái bộ mặt đần độn.
Hạo Thiên, Nhậm Trường Xuân và cái người khá cẩn thận kia thì không sao, nhưng cái người to mồm lúc đầu đã xảy ra chuyện.
Thanh Minh dõng tai lên lắng nghe.
"Đúng vậy, và Thanh Minh!! Ba kỳ tài, mỗi người đều có sức mạnh hơn người, chỉ dựa vào tu vi khi đó đã có thể vượt sáu, bảy tiểu cảnh giới g·iết địch, trong đó, đặc biệt nhất vẫn là Thanh Minh, người này chỉ dựa vào tu vi Nhất Đoạn vượt hẳn một đại cảnh giới g·iết địch!! Tuy vượt cấp g·iết địch, không phải quá phổ biến, nhưng điều đó lại chứng tỏ tiềm năng tương lai của hắn."
"Ta thì... đã từng gặp hắn!!"
"Chỉ là... từ khi gia nhập tông môn, hai người Hạo Thiên và Ngọc Nữ không hề có bất cứ cử động to lớn gì, ngược lại, Thanh Minh, người này thế mà lại làm ra một cử động kinh người, còn cử động gì thì đến bây giờ các ngươi đã nghe thấy rồi nhỉ, nên chắc cũng không cần ta phải nhắc lại đâu nhỉ!! Nhưng mà... bất ngờ cứ nối tiếp bất ngờ hơn một tháng trước. Theo như dự đoán của những tông môn, thì sức mạnh của Thanh Minh đã nằm khỏi phán đoán của bọn hắn, và tiếp theo đó thì các ngươi chắc cũng biết rồi."
Bàn Nguyên trả lời, câu trả lời của hắn bỗng chốc thu được sự chú ý của hai nữ.
Bây giờ là một cơ hội để tìm hiểu, đồng thời nếu thời cơ đến, nếu có thể tóm luôn Thanh Minh thì càng tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.