Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 179: Bảo Tàng??

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Bảo Tàng??


"Ặc!! Đến cả ngươi cũng hỏi?? Ta không biết!!" Thanh Minh bất đắc dĩ trả lời.

Mặc dù chỉ 50 phần trăm chắc chắn nhưng hắn muốn thử đánh cược một chút, nếu không phải thì hắn vẫn có thể dựa vào khả năng quan sát của mình để phát hiện rồi tránh né.

"Ngươi??!!"

Tuy nói là vậy, nhưng bọn hắn cũng bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng tiếc rằng, lực lượng (Linh khí) trong người hắn đã không còn đủ nữa, việc gần c·hết đi sống lại, phần lớn lượng linh khí còn sót trong cơ thể đã thoát ra, trở về với tự nhiên.

Thanh Minh bước chân dừng lại trước người Hắc Định, hắn cũng không sợ Hắc Định giở trò gì đối với mình, dù sao thì bên cạnh vẫn còn đang có rất nhiều người đang gắt gao nhìn hắn, hơn hết... Ngọc Nữ có lẽ sẽ không để hắn xảy ra chuyện.

Ngọc Nữ không nói, thay vào đó bình lặng nhìn xem hắn.

"Mặc kệ!! Không biết có phải là thật hay không, trước tiên thông tri cho những người còn lại."

"Chờ đã!! Hạo... Thiên!!"

Nhưng ngay lúc này, Thanh Minh lại cử động.

"??"

Nhưng ánh nhìn của những người này nhìn về phía Thanh Minh thôi cũng đủ để kéo ánh mắt của những người khác lại.

Người này tên Hắc Định, Thủy Linh khí cảnh Tứ Phân, Tà tù, thông qua điều khiển bọ hung để đánh nhau và làm nhiều thứ khác.

Mà lúc đầu cũng không phải là như vậy, tại vì phần lớn người ở đây ngoại trừ Lạc Dao ba người và nhóm người Nhuận Tư Phường thuộc chi nhánh Giao Thành biết cái tên Minh Thanh ra thì không còn ai biết cả.

"Ngăn bọn hắn lại, lấy lại mảnh bản đồ!!"

"C·hết." Mẫn trưởng lão chỉ trả lời một chữ, nhưng nó lại chứa đựng đầy đủ những thông tin mà nàng cần.

Đây là một lần thử, đồng thời cũng là lợi dụng, (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo đó, bốn bóng người nhanh chóng hướng về phía nhóm người thuộc An Thành truy đuổi.

Chương 179: Bảo Tàng?? (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Nhìn, nhìn nữa, nhìn mãi vẫn không nhìn ra được bất cứ manh mối gì, Hạo Thiên quyết định từ bỏ, thay vào đó nghi ngờ, hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi có thể đọc được bản đồ sao??" Ngọc Nữ từ xa tiến tới, đồng thời tò mò nhìn xem Thanh Minh, hỏi.

Tất cả mọi người không nói cũng hiểu, đều lấy ngọc truyền tin trong người ra ghi lại hình ảnh của Thanh Minh và bắt đầu gửi thông báo đi các nơi.

Mà lúc này, Hạo Thiên cũng từ đằng xa trở lại, hắn không cần thiết đuổi theo người khác nữa, đã có Ngọc Nữ trợ giúp rồi, mặc dù không biết tu vi của bốn người kia là bao nhiêu nhưng nhìn tốc độ thì chẳng mấy chốc sẽ bắt lại được người kia.

“Minh Thanh công tử, theo như ước định, nếu như lấy được bản đồ, dựa theo chỉ dẫn của ngài, chúng lấy được bảo tàng, chia 6-4."

Ngược lại, hắn khi này cảm thấy tò mò về Thanh Minh, hắn tiếp cận Thanh Minh, sau đó dùng cái ánh mắt kỳ lạ nhìn xem hắn, kiểu như đang suy nghĩ một thứ gì đó.

"Ta cũng cảm thấy vậy, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?? Cảm giác thật quen thuộc!!"

Vậy nên giữ lại mảnh bản đồ, sau đó tìm người đi bắt người thanh niên này, bảo tàng chắc chắn sẽ thuộc về tay bọn hắn.

Đối phương giờ đều đã biết hắn có thể đọc bản đồ, vì vậy rất nhanh sẽ phái người đến bắt hắn, nếu xét theo mức độ quan trọng mặc kệ điều đó có đúng hay sai đi chăng nữa.

Hiện tại, việc của hắn có thể làm là ngăn cản cơn sóng dữ chuẩn bị ập đến.

"Bản đồ??" Hạo Thiên khi này lần nữa tự hỏi, xong hắn không khỏi giật mình, vội tìm kiếm túi trữ vật của mình, nhưng lại phát hiện nó đã biến mất lúc nào không hay.

Mặc dù Nhậm Trường Xuân đ·ã c·hết, nhưng số người biết được mảnh bản đồ đang ở trên người hắn, ngoại trừ sư phụ ra thì Nhậm Trường Xuân khi đó cũng nhìn thấy.

Không những vậy, nhóm người thuộc Nhuận Tư Phường Giao Thành cũng trở lại.

Thanh Minh toát cả mồ hôi hột, thầm may mắn Hạo Thiên không có nhìn ra bản thể mình, hắn cũng giả vờ mờ mịt nhìn xem Hạo Thiên rồi trả lời.

"Ngươi..."

Hạo Thiên cũng hiểu được ẩn ý bên trong đó, nhẹ nhàng đi đến trước người Hắc Định, trầm giọng nói: "Bản đồ đâu??"

À, có một người khác cũng đại khái đoán được cái tên này.

Thanh Minh cũng lười giải thích, chỉ có thể dựa theo ý tưởng của mình, tiến hành tìm hiểu tiếp mà thôi.

"Bản đồ của ta!! Trả lại!!" Nhận ra mảnh bản đồ trong tay đám người kia là của mình, Hạo Thiên nổi giận.

Kết nối những thứ này lại, Hạo Thiên có thể chắc chắn rằng mảnh bản đồ đó là của mình và những người này là đồng bọn của Nhậm Trường Xuân, và những việc Nhậm Trường Xuân đối với hắn, cục tức này hắn vẫn chưa thế nuốt trôi, nên vội vàng muốn truy đuổi, đòi lại mảnh bản đồ.

"Bản đồ?? Bảo tàng??" Tất cả mọi người không hiểu sao đồng thanh tự hỏi.

Thanh Minh cũng ngay lập tức tự hiểu, thật sự thì hắn cũng không biết bản đồ đó là gì nữa nói chi là bảo tàng, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn bỗng nảy ra một ý tưởng.

"Ngươi chưa ăn cơm à??"

Thanh Minh thì ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắc Định cũng không biết đây là gì, nhưng hắn giờ đây có thể chắc chắn, rằng tiểu tử trước mắt thật sự biết được bảo tàng ở đâu.

Nàng không hỏi nữa, thay vào đó nhìn xem Hạo Thiên, kêu hắn muốn làm gì thì làm.

"Không thể nào!! Chúng ta đã dành ra rất nhiều thời gian và công sức để tìm kiếm và đối xứng đều không thể tìm ra được vị trí bảo tàng, làm sao một ngoại nhân lại có thể biết được cơ chứ???" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta nói không, ngươi có tin không??" Thanh Minh tự giễu.

"Ngu dốt, mảnh bản đồ đã bị ta hủy, các ngươi đừng mong đoạt lại được, không có nó, các ngươi không thể hướng đến bảo tàng!!" Hắc Định buông lời chế giễu, nhìn Hạo Thiên như nhìn một thằng ngốc, sau đó ánh mắt của hắn lại chuyển sang phía Thanh Minh, nói: "Còn ngươi!! Rất nhanh, chúng ta sẽ tới bắt lấy ngươi, ngươi chạy không thoát!! Kể cả việc ngươi có thể thoát khỏi bí cảnh thì cũng đừng mong chạy trốn!!"

Và không ngoài dự đoán, ánh nhìn của tất cả mọi người liền đổ bộ lên một người, không ai khác đó là Thanh Minh.

Người ta nói, tập nhiều sẽ quen, nên hành động khi này của Thanh Minh bỗng toát lên một loại khí chất kỳ dị, nho nhã, tiên phong, đạo cốt, mỗi lần nhấc tay nhấc chân sẽ dẫn đến khí chất lan tỏa ra xung quanh, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Hắn sử dụng lực lượng, khiến cho bàn tay phải của mình trở nên sắc bén như một lưỡi dao, rồi nhanh chóng và trực tiếp đâm vào vị trí đan điền của Hắc Định. Bàn tay phải ngay lập tức xuyên thủng lớp da ở bụng rồi tiến thẳng vào bên trong.

Đồng thời, cũng nhanh chóng vác chân lên cổ, chạy!!

Hắc Định hầu như không phản ứng kịp, nói đúng hơn là hắn không ngờ Thanh Minh sẽ trực tiếp ra tay thế này, theo tính toán thì phải nói chuyện này nọ mới đúng, và hắn có thể lợi dụng thời gian nói chuyện chờ đợi trợ giúp tới.

Tất nhiên, câu trả lời của hắn, Hạo Thiên cũng không hề tin, làm gì có chuyện trùng hợp thế này được.

Thanh Minh đi đến trước người Hắc Đình, bước chân cực kỳ chậm rãi để cho phù hợp với chức nghiệp thầy tướng của mình.

Đây là một cuộc làm ăn không hề có lợi, nhưng lại không thể chối bỏ.

Bịch!!!

"Cái gì?? Hắn biết vị trí bên trong bản đồ chỉ??" Nhóm người thuộc Giao Thành không tự chủ có cùng một câu hỏi.

Thiên Tuyển Chi Tử mà... mấy cái thể loại nhân vật chính này thù dai lắm.

Mặc dù hắn với Hạo Thiên không phải là kẻ thù nhưng tại kỳ chiêu mộ, hắn có đánh cho Hạo Thiên không trượt phát nào, cũng sợ Hạo Thiên vì một chuyện đó mà ghi hận hắn.

Lúc này, Hạo Thiên không rảnh rỗi để nghe tên này nói nhảm nữa, liền cho hắn một đấm vào bụng, nhưng hiệu quả của cú đấm lại không hề có, khiến cho Hắc Định một lần nữa chế giễu.

Nên khi mà Hạo Thiên muốn động, hắn nửa đường liền không đủ khí lực, ngã trên đất.

Không lâu sau đó, bốn trưởng lão bên người Ngọc Nữ đã trở lại đồng thời xách theo một tên tà tu thuộc Nhuận Tư Phương An Thành, bị gắt gao kẹp lại, không thể phản kháng hay trốn thoát.

"Nữ nhân kia... " Thanh Minh chỉ có thể thầm than thở, bất dắc dĩ nhìn về hướng nhóm người kia.

Thanh Minh chỉ nói một chữ rồi không hề nói nữa, cứ việc thần thần bí bí khiến cho tất cả mọi người trở nên tò mò, muốn biết Thanh Minh định nói gì.

"Bản đồ?? Bản đồ gì?? Bảo tàng gì??" Thanh Minh tự hỏi bản thân, nhưng hắn cũng không phải ngu, hắn ngay lập tức hiểu được vấn đề.

Hạo Thiên nghe xong thì phát hỏa, muốn liều mạng g·iết c·hết tên này, nhưng lúc này, Thanh Minh mới thật sự lên tiếng.

Ngọc Nữ mặc dù thấy qua việc đời rất nhiều nhưng cũng không thể nhịn được cười với tình huống này, nhưng may sao khả năng kiểm soát cảm xúc thông qua khuôn mặt của nàng cũng rất cao nên không hề trực tiếp cười ra.

"Ngươi... chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ??" Hạo Thiên khi này bỗng mở miệng.

"Những người khác đâu??" Ngọc Nữ hỏi.

Mà Ngọc Nữ thì lại nhíu mày nghĩ đến thử gì đó, nhưng lại không dám chắc chắn.

Lời nói của bọn hắn vang khắp nơi này, khiến cho tất cả mọi người đều nghe được, kể cả đối thử của bọn hắn.

Những người khác nhìn thấy thì không thể hiểu được loại khí chất này là gì, chỉ có Ngọc Nữ thầm tán thưởng và đánh giá với tư cách là một người đi trước, nàng hiểu loại khí chất này hơn bất cứ ai khác, tại vì chính nàng cũng đã từng.

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên.

"Đừng nói hắn cũng nhìn ra thân phận của ta??"

nếu thành công, hắn sẽ không được gì, còn Hồ Ngọc Phụng có thể đẩy lui tiến trình phát triển của những chi nhánh khác, sự hợp tác của đôi bên, có hoặc không cũng được, còn thất bại thì nàng lại không mất gì.

Thanh Minh theo đó cũng mất tự nhiên.

Đây là một tin tức động trời, liên quan đến rất nhiều thứ trong đó, nếu như đã có manh mối thì bọn hắn không ngại dựa theo manh mối mà tìm kiếm.

Thanh Minh nghe xong thì nhíu mày, hắn không nói gì, trong lòng bắt đầu tính kế, tìm đường thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi biết đọc mảnh bản đồ??"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Bảo Tàng??