Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180: Thượng Cổ Chiến Trường?
"Khụ!!" Hắc Định ho khan, phun ra ngụm máu.
Thanh Minh mặc kệ, hắn từ từ rút bàn tay phải của mình ra, đồng thời trên tay của hắn còn mang theo một con côn trùng nhỏ bằng cái nắm tay trẻ em ra và nó đang cố dẫy dụa để tránh thoát khỏi bàn tay của Thanh Minh, nhưng Thanh Minh mặc kệ, gắt gao nắm chặt nó.
"Ngươi---!!"
"Đây là...."
"Bản mệnh trùng! Cổ Thuật!" Ngọc Nữ trả lời, sau đó lần nữa thầm gật đầu tán dương.
"Tu vi của ngươi, sinh mạng của ngươi đều phụ thuộc vào nó đúng không??" Lần này đến lượt Thanh Minh chế giễu Hắc Định.
Bản mệnh?? Bản là Bản Nguyên, Mệnh là Sinh Mệnh. Sinh Mệnh Bản Nguyên, nói dễ hiểu hơn là sinh mệnh đầu nguồn, nếu đầu nguồn c·hết thì những thứ sau đó sẽ không còn.
Hắc Định không trả lời, hắn có chút khó hiểu, làm sao Thanh Minh có thể phát hiện hắn Bản Mệnh Trùng.
Phải biết Cổ Thuật và Ngự Thú Thuật là hai loại thuật cho phép tu sĩ điều khiển yêu thú thông qua việc ký kết khế ước. Khác nhau của hai loại thuật này là Ngự Thú Thuật đơn thuần chỉ là ký kết mà thôi, nếu như một bên c·hết, một bên còn lại vẫn có thể sống được, còn Cổ Thuật là ký kết kế ước máu, cùng chung sinh tử, đôi bạn cùng tiến, ưu thế của nó là khó bị g·iết c·hết hơn, nhưng nếu như bản mệnh trùng c·hết thì người điều khiển cũng c·hết theo.
Không những vậy, hai loại thuật này rất hiếm bắt gặp, nếu như bắt gặp cũng rất khó phân biệt, những người kia cũng không phát hiện ra được, làm sao tiểu tử trước mắt này lại có thể một phát nhìn ra được??
Còn nữa, sao hắn không thể điều khiển bản mệnh trùng đánh bạo tay Thanh Minh và thoát ra được?
Thanh Minh thấy hắn không nói gì, liền đưa bản mệnh trùng cho Ngọc Nữ.
Ngọc Nữ cũng bình tĩnh nhận lấy, nhưng có chút không hiểu tại sao Thanh Minh lại đưa cho mình, nàng không kịp hỏi thì Thanh Minh đã trả lời.
"Nô ký!!"
Ngọc Nữ khi này mới giật mình hiểu, gật đầu và tiến hành gieo nô ký vào người bản mệnh trùng.
"Không!!" Hắc Định hô lớn, vội vàng điều khiên bản mệnh trùng tránh thoát khỏi tay Ngọc Nữ.
Nhưng nào dễ như vậy?? Ngọc Nữ nhíu mày, có chút khó khăn để giữ lại bản mệnh trùng nhưng nàng cũng không phải một tu sĩ Nhị Phân yếu ớt, nàng là một người trùng sinh.
"Hừ!! Ngươi muốn trốn khỏi tay của ta??" Ngọc Nữ gắt gao nắm lại, rồi gieo Nô ký vào.
Nô ký bị gieo vào, bản mệnh trùng cũng không còn bất cứ cử động gì nữa, ngoan ngoãn nằm trên tay Ngọc Nữ.
Nô ký, nô lệ ấn ký, chỉ cần chủ nhân muốn, đều có thể g·iết c·hết nô lệ bất cứ lúc nào.
Sinh mệnh của Hắc Định gắt gao dính chặt với bản mệnh trùng, mà bản mệnh trùng lại bị Ngọc Nữ gieo nô ký, thành ra Hắc Định trở thành nô lệ của Ngọc Nữ.
Ngọc Nữ ném lại Bản mệnh trùng cho Thanh Minh, nói: "Ta đã gieo nô ký cho nó, đồng thời để lại một danh chủ, chỉ cần ngươi nhỏ máu vào nó, ngươi có thể lập tức trở thành chủ nhân của nó."
Nô ký, nô lệ bị gieo nô ký sẽ có chủ nhân là người gieo và một danh chủ trống, nhằm thuận tiện cho việc giao dịch, sau khi người mua nhỏ máu để điền danh chủ, thì liên kết trước đó của nô lệ và người gieo trước đó sẽ biến mất.
Tất cả những tri thức này, Thanh Minh còn phải cảm ơn Vân Yên và Cao Nguyệt Cát đã bổ túc cho hắn.
Thanh Minh nhận lấy bản nguyên trùng, nhìn xem nó rồi suy nghĩ gì đó, xong hắn lại kêu lớn: "Bàn Nguyên!!"
Bàn Nguyên nãy giờ đang thất thần ngồi ở đằng xa bỗng nghe tiếng gọi, liền hồi thần, nổi giận đùng đùng mắng lớn: "Ngươi kêu cái mẹ gì?? Chơi khăm ta chưa đủ sao giờ còn kêu??" Mắng thì mắng chứ vẫn thành thật đi tới, mạng chỉ có một, không nên vì chút chuyện này mà khiến bản thân gặp nguy hiểm lìa đời.
"Cho ngươi!!"
"Cái gì đây??"
"Nhỏ máu vào, sau này tên này sẽ là nô lệ của ngươi." Thanh Minh chỉ chỉ Hắc Định.
"Đệt!!" Bàn Nguyên giật mình, không hiểu sao tự nhiên lại lòi ra cái nô lên, hắn di chuyển cái đầu của mình, đưa ánh mắt nhìn sang Hắc Định thì nhìn thấy Hắc Định đang hầm hực nhìn mình.
Bàn Nguyên có chút rén, nhưng lại nhận ra rằng Hắc Định lại không dám làm gì hắn nên cũng có chút yên tâm về những gì Thanh Minh nói.
Thêm nữa, hắn không thể cảm nhận được khí tức trên người Hắc Định, đồng nghĩ với việc đối phương có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nếu như có một nô lệ như vậy thì sự an toàn của hắn có thể đảm bảo dù ở đâu đi chăng nữa.
Tuy vậy...
"Sao lại cho ta??"
"Hỏi nhiều!! Có muốn không?? Không muốn ta lấy đấy!!"
"Muốn!! Muốn!! Ngu gì không muốn!!" Bàn Nguyên vội vàng nói sau đó nhỏ máu nhận chủ.
"Tốt, giờ thì ngươi có thể tùy thời để hắn đi theo ngươi hoặc ngươi có thể phân phó hắn làm một thứ gì đó, tu vi của hắn là Tứ Phân, không tính quá cao nhưng có thể bảo vệ ngươi an toàn!!"
"Ừm!!" Bàn Nguyên sau khi nhỏ máu, thì giữa hắn và Bản Mệnh Trùng đã xuất hiện liên kết, từ đây chỉ cần hắn muốn, đều có thể g·iết c·hết Hắc Định bất cứ lúc nào, hắn trả lại bản mệnh trùng cho Hắc Định.
Tứ Phân a!! ngưỡng tu vi mà hắn hiện tại đều muốn mơ tưởng có được, thế lại trở thành nô lệ của mình, chả lẽ sau bao lâu xui xẻo thì bây giờ may mắn mới tới với hắn??
Đối với một Tà Tu, hiện tại có g·iết c·hết hắn đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, lợi ích không lớn, nếu đã vậy thì biến hắn thành nô lệ cũng được.
Bằng với khả năng của Ngọc Nữ thì cũng đừng mong có thể phản kháng được.
Và nhiều người cũng thật bất ngờ khi Thanh Minh lại có thể từ chối một món quà lớn cỡ này, phải biết nếu như có một nô lệ như này bên cạnh thì vấn đề an toàn và nhiều vấn đề khác muốn dùng sức mạnh đều có thể giải quyết, nhưng nếu đây đã là quyết định của Thanh Minh thì bọn hắn cũng không tiện hỏi.
Mà trong lúc Bàn Minh nghĩ ngợi thì Thanh Minh lại chuyển sang đối với nhóm người thuộc Nhuận Tư Phường Giao Thành, nói.
"Mảnh bản đồ hoặc tấm bản đồ!! Giao ra đây!! Với lượng thông tin tình báo của các ngươi, ta không tin nữ nhân kia sẽ không phân phó gì!!"
"Không hổ danh là Minh Thanh công tử, vậy mà có thể phán đoán được ý nghĩ của Phường Chủ!! Không sai, Với lượng thông tin tình báo mà Phường Chủ thu thập được, rất có khả năng những chi nhánh khác cũng đang tìm kiểm mảnh bản đồ. Mặc dù mảnh bản đồ này không phải quá nhiều nhưng số lượng cũng có hạn và được phân bố khắp nơi, có vài mảnh nằm trong tay các tông môn, có vài mảnh đã được thu thập."
"Vì là một thương gia, Nhuận Tư Phường không thể giống như thổ phỉ mà ra tay diệt tông hay c·ướp đoạt, vì vậy bọn hắn chỉ dựa vào hợp tác mà lấy mảnh bản đồ." Vừa nói, người này vừa từ trong người lấy ra một tấm bản đồ được lắp ghép từ nhiều mảnh khác nhau rồi đưa cho Thanh Minh.
Thanh Minh tiếp nhận mảnh bản đồ rồi lật ra nhìn.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy tò mò, không biết tấm bản đồ này hoàn thành thì sẽ thế nào liền châu đầu vào xem.
Tấm bản đồ được ghép từ nhiều mảnh khác nhau, có mảnh trông rất mới, có mảnh cũng trông rất cũ, đại khái có thể đoán được Nhuận Tư Phường đã sao chép nó và phát cho từng nhóm, nếu vô tình có gặp phải hắn thì dựa theo kế hoạch mà ra bài.
Tấm bản đồ phía trên không có quá nhiều thông tin, không có chữ, chỉ thể hiện đường lối thông quan những nét vẽ núi, sông, đồng bằng,...
"Thế.... Nhuận Tư Phường các ngươi tìm kiếm thế nào rồi??" Thanh Minh một bên nhìn, một bên dò hỏi.
"Có chút đáng tiếc, bên phía chúng ta đã thử đối chiếu nó lên bản đồ Vĩnh Hằng Đại Lục rồi nhưng vẫn không thể tìm ra điểm tương đồng."
"Còn gì nữa??"
"Chúng ta nghi ngờ đây là bản đồ của một bí cảnh nào đó, hoặc... là một địa điểm nào đó ở Vĩnh Hằng Đại Lục, dù sao thì không có ai dám chắc chắn rằng bản đồ được vẽ đều chính xác."
"Ồ!!" Thanh Minh thầm cảm thán, xong ánh mắt tiếp tục liếc nhìn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở phía chính giữa bản đồ, tại đó hắn nhìn thấy một đoạn sông, các nhánh của nó đổ bộ và hội tụ tại một chỗ.
"Chỗ này..."
「Tinh!! Bản đồ bí ẩn x1」
Cảm giác có chút quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng hắn lại không thể nhớ chính xác, thêm nữa, phần đất xung quanh cũng không hề giống nên không thể mường tượng được.
Bó tay, hắn quyết định ném nó cho Ngọc Nữ, nói: "Ngươi nói xem, nó có phải không??"
Lời nói ẩn ý, khó hiểu nhưng khi rơi vào trong tai Ngọc Nữ thì nó bỗng chốc trở thành một lời nói xúc đẩy.
Ngọc Nữ không biểu cảm, tiếp nhận tấm bản đồ rồi lật ra xem, xong nội tâm không khỏi thầm kinh Ngạc, nàng nhận ra tấm bản đồ này, nói chính xác hơn thì nàng đã từng tới đây.
"Thượng Cổ Chiến Trường!!"
"Thì ra đây là lý do khi Thượng Cổ Chiến Trường xuất hiện, Nhuận Tư Phường lại là người đầu tiên bán bản đồ của nó!!"
Thượng Cổ Chiến Trường, không lâu trong tương lai sẽ được mở ra bằng một nguyên do nào đó không biết nó đến từ đâu mà ập xuống một cách bất ngờ, không ai kịp chống trả và được xưng tụng là Thượng Cổ Chiến Trường, đến khi đó, Vĩnh Hằng Đại Lục sẽ lần nữa rơi vào hỗn loạn.
"Thế nào??" Thấy Ngọc Nữ trầm mê bên trong, Thanh Minh biết nàng đã đoán ra được nên thử hỏi.
Ngọc Nữ khi này mới giật mình tỉnh hồn, bình tĩnh nói: "Không biết!!"
"Ồ!!" Thanh Minh mở mắt. nhìn chằm chằm Ngọc Nữ, không hề nói bất cứ điều gì.
Ngọc Nữ sau khi bắt gặp ánh mắt của Thanh Minh cũng liền lần nữa cảm thấy rét run, cảm giác như bị nhìn thấu vậy.
"Lại... lại là cảm giác này!! Con mắt một trắng một đen, từ trước tới giờ chưa từng gặp phải, nhưng... hắn chẳng phải là đang bị mù sao??"
Vài giây sau, Thanh Minh mới đóng lại đôi mắt, hắn biết Ngọc Nữ đang nói dối thông qua sự thay đổi sắc khí mà hắn nhìn thấy được thông qua Âm Dượng Tâm Nhãn, tuy vậy, đây không còn phải là vấn đề mà hắn cần phải quan tâm nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.