Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Tình Huống Khó Đỡ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Tình Huống Khó Đỡ


Cạnh!!!

....

Ầm!!! Ầm!!!

Đến cuối cùng thì chỉ có thể để cho hai người này chém g·iết một cách thoải mái.

"Địuuuuu!!! Thả bố mày ra!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người dụ, một người chém, theo thời gian qua đi, Lục Xà cũng không còn đủ sức để chống lại mà rơi vào trạng thái kiệt quệ.

"Haaaa!!!!!"

Người ta nói đánh rắn đánh bảy tấc, đối với tất cả loài rắn đều hữu hiệu, không ngoại trừ yêu thú rắn.

Qua một phút, như chạm vào được thứ gì đó, người thanh niên trở nên vui mừng và dùng sức nắm lấy, kéo nó lên.

"Hay!!! D·m mày, tuổi gì làm khó được bố." Thành Mình khóe miệng giương lên như rằng bản thân đã giành được chiến thắng.

Hớ hờ!!! Hớ hờ!!!....*Tiếng thở dốc*

Keng!!! Xoẹt!!!

Thanh niên nghe thế cũng không quá nhiều cảm xúc, chỉ đơn giản là nở nụ cười, nói.

Hắn hiện tại đây đang ở trong một tình huống khó đỡ, đó là....

"Ơ!!!!!!"

Trâu đánh lâu cũng c·hết.

Thiếu nữ nhìn thấy cũng không khỏi vui mừng, công sức bỏ ra cũng được đáp trả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh, hai mươi tuổi, sinh viên đại học năm hai ngành khảo cổ, thuộc trường XXX.

Tiếp đó xuất hiện trên tay hắn là một viên đá trong suốt màu xanh lục, nhỏ chỉ bằng một cái nắm tay.

"Thôi!!!! Tha cho tao, tao chừa rồi!!!" Thanh Minh cố gắng gồng cổ lên kêu tha.

Vì phải một đấu hai, và trên thân có khá nhiều v·ết t·hương, máu không ngừng chảy, nên Lục Xà đã rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt.

"Sư huynh, ngươi nghe thấy gì không?" Thiếu nữ bỗng nhiên nghe thấy được tiếng gì đó, không khỏi hỏi người thanh niên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả căn phòng lúc này liền trở nên yên tỉnh, không có bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng thay nước của bồn cầu.

"Được!" Đáp lại lời của thanh niên là thiếu nữ được gọi là sư muội đó.

Thanh Minh lấy giấy để chùi đít, sau đó là đứng dậy, kéo lấy cái quần đùi lên.

"Đó!!" m thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng to.

"Được rồi, đây, đây, sư muội, chúng ta đã có được yêu hạch." Người thanh niên không có quá nhiều nghĩ, hắn như một đứa trẻ, chạy đến bên sư muội hắn, trình ra, như muốn được khen ngợi vậy.

Ầm!!!!

Đặc biệt hơn là bên trái, tại tấc thứ bảy, nơi đó bị cắt mất một khối thịt, như này đây cũng hiện hữu ra điểm yếu hiện tại của nó.

Đầm lầy bên dưới cũng là màu xanh đậm, đôi khi còn có bọt khí tích tách nổ, xa xa gần đó là có một cánh tay người đang chĩa lên.

Là sinh viên đại học năm hai, hắn phải ở xa gia đình và tự sống một mình ở dưới thành phố lớn.

"Cố lên!!! Thêm sức!!!! Hự....."

Vì là suốt ngày phải ăn mì gói nên dẫn đến tình huống hắn nhiều lần bị táo bón.

Có vẻ như đã có ai đó từng c·hết dưới này.

Hai người ở đây có thể nói là nam thanh nữ tú, hai người không nói nhưng lại hợp nhau, như sinh ra là dành cho nhau vậy.

Không có gì tốt hơn việc ỉa đái kịp thời.

"Nghe gì???" Thanh niên không quá làm để ý, hỏi ngược.

Gia đình hắn không tình là khá giả nhưng cũng không tính là quá nghèo, nhưng là vì hắn còn có thêm một đứa em trai nữa và để cho gia đình không có quá nhiều khó khăn về chuyện tiền nong nên hắn đã nói với gia đình rằng hắn sẽ tự lập khi đại học.

Ý vị rằng lần táo bón này hắn cũng đã thành công vượt qua, không cần phải đi mua thuốc về hoặc kinh dị hơn là nhét thuốc đ·ạ·n vào đít.

"Đừng có nói nhiều như vậy, nhanh đi, đi tới chỗ nó, lấy yêu hạch của nó ra, đây là thứ để chứng minh chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ." Thiếu nữ nhìn lại bộ dáng của mình, xong trở nên không kiên nhẫn, nói.

Một tiếng tủm này vang lên khiến cho tinh thần của Thanh Minh trở nên phấn chấn hơn hẳn.

.....

Xoáy nước hoàn toàn biến mất, chui xuống lỗ.

Nhưng làm gì có ai ở đây là nghe được hắn mà tha cho.

Và kể từ đó, sau lần đầu gia đình hỗ trợ hắn tiền học năm đầu, còn lại là hắn phải tự đi làm, tự kiếm tiền và trả tiền.

"A....A....A!!!!"

Đúng vậy, là táo bón, nói nôm na thì là ỉa không ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được, sư muội cứ tạm ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, để ta đi lấy yêu đan." Trước khi đi, hắn không khỏi nhiều mấy lần nhìn quanh vòng một của thiếu nữ, cảnh đẹp thế này mà.

Đúng vậy, là đi vệ sinh.

"Sắp... sắp được rồi!!! Bắt buộc phải ra, tao sợ việc nhét thuốc đ·ạ·n vào đít lắm." Thanh Minh vừa gòng vừa nói.

Vì Lục Xà khá là to lớn nên không thể nào một kiếm chém đứt ở tấc thứ bảy, nên chỉ có thể chém chay thế này.

Nhận mệnh là vừa.

Đến cuối cùng không hiểu bằng cách thần kỳ nào đó, hắn như bị hút hết cả người vào trong bồn cầu.

Mười lăm phút sau.

Chỉnh lại ngay ngắn cái quần.

"A.....A......A!!!!!!!"

"Tốt la......."

"Sư muội!!! Bên trái, đánh bên trái nó!!! Ta giữ nó bên này rồi!!!" m thanh của một người thanh niên vang lên.

Nãy giờ đây, người đang tự nói, tự cổ vũ bản thân đó chính là Thanh Minh.

"Hự.....!!"

Bữa ăn thời sinh viên.

"Thanh Minh, mày có thể làm được, đây cũng không phải là lần đầu tiên của mày, hai... hai mươi năm sống trên đời, cũng không phải là lần đầu tiên mày gặp phải tình huống này và những lần đó mày đều có thể vượt qua được.... Chả lẽ lần này mày lại chịu thua nó sao???"

Dùng sức di động thanh kiếm, liên tục chém về phía điểm yếu của Lục Xà.

Hắn nhếch mép cười, tay trái đưa lên làm ngón giữa, miệng nói.

Thỏa mãn, người thanh niên mới tiến đến chỗ của Lục Xà, rút bên hông trường kiếm, rạch một vết ngay chỗ đầu của Lục Xà, sau đó là đưa tay vào trong mò.

Ứng với lời kêu gọi của thanh niên, thiếu nữ cũng không hề chậm trễ mà lao lên.

Lục Xà, như tên gọi là một con rắn lớn chiều dài bảy mét, màu xanh lục, dễ hiểu hơn là yêu thú, rất phù hợp với không khí ở đây, trên thân nó có rất nhiều là vết chém, những vết chém này là của hai người tu tiên trước mắt nó gây ra cho nó, miệng v·ết t·hương còn có máu chảy ra, máu cũng là màu xanh lục.

Giờ đây hắn có thể yên tâm mà đi ỉa, không cần phải lo trước lo sau, đây cũng là một điều tốt.

Đây là muốn nhanh chóng về tông môn để tắm rửa đây mà.

Cứ nghĩ tới việc phải nhét viên thuốc đ·ạ·n vào đít là hắn lại có thêm sức để rặn.

Ực!!

Trái ngược với thanh niên, thì thiếu nữ này tuy mệt nhưng lại không hề muốn bộc lộ nó ra bên ngoài cho ai thấy, kể cả bên cạnh hiện tại đang là đồng môn của nàng, tuy vậy, mồ hôi vẫn chảy ướt khắp cả người, khiến nàng càng trở nên vũ mị.

Lốc nước xuất hiện.

"Ơ? Ơ!!??"

Tình huống hiện tại của hai người này đang là chiến đấu với một con Lục xà.

Trong một căn phòng, một người thanh niên nửa cởi trần đang ngồi, đầu tóc ướt nhẹp vừa mới tắm xong, khuôn mặt điển trai nhưng đỏ chót, trán nổi gân xanh, lúc thì gồng sức nín thở, lúc thì thở mạnh một hơi ra như muốn kiệt sức.

"Hà!!! Hà!!! Hà!!! Khốn nạn, thật mệt." Người thanh niên đến gần với thiếu nữ, miệng không ngừng thở dốc, nói.

Cảm giác của hắn hiện tại như đang hóa thân vào cái thứ màu đen của hắn lúc trước.

Lực hút này một ngày một mạnh đến nỗi cái đít của hắn chui lọt vào bên trong và hắn có thể cảm nhận được sự thẩm thấu của nước thông qua cái quần.

Chương 1: Tình Huống Khó Đỡ

Đợi đi làm có lương thì nửa tháng còn lại thì mua chút thịt bồi bổ.

Nơi đây không khí âm u, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường khi trong không khí những làn khói màu xanh đậm trôi nổi, kèm theo là một mùi hương ô uế bốc lên.

Thế là tiếp đó mười lăm phút, Thanh Minh cần lên điện thoại, vừa nhìn lấy vừa đi ỉa.

Như có một lực hút nào đó đã hút lấy cái đít của Thanh Minh lần nữa ngồi lại xuống bồn cầu.

ĐI VỆ SINH.

Thiếu nữ thấy vậy cũng không hề che giấu lấy, xem như đây là những gì bình thường.

....

..............

Tủm!

"Quả thật là có tiếng gì đó."

Cứ mỗi lần hắn dừng sức thì cái đít lại càng dính chặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì để tiết kiệm tiền, hắn đã không có quá nhiều chú trọng vào việc ăn uống, đơn giản là mua cơm về nấu, mua thêm một thùng mì tôm là có thể dễ dàng sống sót quá được nửa tháng.

Vì ngoài tiền học ra thì còn có tiền ăn, tiền ở, tiền đi lại, chi tiêu các thứ dần dần chồng chất và trở nên nhiều.

"May mà trước khi đi có chuẩn bị đủ đan dược." Thiếu nữ cảm thấy may mắn, nói.

....

Không muốn nghĩ, thật sự không muốn nghĩ, nội tâm của hắn kinh hoàng cực độ.

Người thanh niên thì điển trai, thiếu nữ thì vũ mị, mị hoặc vô cùng, dáng người bốc lửa, mặc dù là hai người đang b·ị t·hương khi giao chiến với Lục Xà nhưng vẫn không thể che dấu đi được khí chất và hình dáng, mặc trên người là bộ trường bào màu xám.

Thỏa mãn với sự thành công không có ý nghĩa này, hắn đưa lên tay trái kéo cái gạt nước.

Một nơi khác, không biết cụ thể đây là nơi nào, nhưng nhìn xung quanh thì có thể biết đây là một khu rừng, là sự kết hợp giữa đầm lầy và rừng.

"AA!!!!!"

Nghĩ đến đây, lại tiếp tục nghĩ tiếp thì chả phải hắn sẽ bị cuốn xuống dưới hầm .... sao?

Khoản nào khoản nấy cũng đều cả triệu, rất đắc!!!

"Cố lên!!! Còn... còn xíu nữa!!!"

Nhưng đến nửa năm nhất đại học thì hắn mới nhận ra được rằng việc tự lập, tự kiếm tiền, tự trả tiền các thứ thật là khó khăn.

"Nếu biết trước thế này, ta đã không chọn con s·ú·c sinh này để làm nhiệm vụ tấn cấp." Người thanh niên cố bình phục lại hơi thở, nói.

Cần gạt tự động gạt nước.

Thanh Minh cảm thấy bản thân như bị teo nhỏ lại, đang trôi vòng vòng theo xoáy nước mà đi xuống.

Khục!!! Khục!!!!

"Tuổi!!"

Ào!!! Ào!!!

"Hả?? Cái đéo gì??" Thanh Minh như thật sự bất ngờ trước tình huống này.

"Tha...... a....a...a.....tao...ao....ao...ao...."

Rồi bỗng nhiên, có thứ gì đó như từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mắt người thanh niên và thiếu nữ, thu hút sự chú ý của hai người.

Hắn gắng gượng người, để đứng dậy nhưng lại không thể.

Nhìn xem xoáy nước nhanh chóng đưa cái thứ màu đen được dội xuống phía dưới cái lỗ, Thành Mình tiếp đó quay người lại, muốn đi ra ngoài, nhưng ai ngờ đâu.

Sau đó hắn lại quay đầu nhìn xuống dưới cái bồn cầu, nhìn lấy cái thứ đen xì chìm nghỉm xuống dưới nước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Tình Huống Khó Đỡ