Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Nhầm Lẫn
"Vậy ngươi đến đó để làm gì??" Thịnh Anh khó hiểu, lần nữa hỏi.
Hắn đổ lỗi lên đầu Thanh Minh.
"D·M, đây là cái mà người ta hay gọi là hai phía thụ địch đây sao??" Thanh Minh nội tâm bất đắc dĩ.
Một loạt câu hỏi đập vào mặt Thanh Minh, khiến hắn không biết nên trả lời thế nào cho nó hợp lý
Đây là ai?? Đệ tử ta đây ư??
Tất nhiên là một người mới bước vào Ngưng Linh Nhất Ngưng, như Thạnh Mạn thì có lẽ nàng không làm gì được Thịnh Anh, Ngưng Linh Nhị Ngưng.
Thịnh Anh cười, tiếp tục nói: "Ngươi biết ta tiếp xúc với nữ nhân khác nên mới đâm ra ghen, nên ngươi cố tình tìm người để hố linh thạch của ta sao??"
"..."
"Mạn Nhi, ngươi làm gì??"
"Ghen cái tổ sư ngươi!! Ngươi là cái thá gì mà ta phải ghen??"
"Là ngươi?? Tạp dịch khi đó?? Ngươi tại sao lại ở đây?? Hai người các ngươi là quen biết à??" Thịnh Anh lúc này mới nhận ra được Thanh Minh.
"Mạn Nhi, ngươi đừng giận, ta biết những điều ta làm là không đúng với ngươi, ta thề rằng sau này sẽ không làm vậy nữa."
“Tất cả là lỗi của ngươi!!!” Thịnh Anh không nhiều giải thích, hắn lập tức lao người lên phía trước, muốn một đấm, đấm c·h·ế·t Thanh Minh cho hả giận.
Thịnh Anh đang đứng bên ngoài, mặc trên người một bộ trường bào sang trọng, khác hẳn hoàn toàn so với bộ hồi sáng hắn mặc.
Chương 41: Nhầm Lẫn
"Đi, ra xem hắn thế nào." Không đợi cả hai người còn lại đáp lời, Thạnh Mạn dẫn đầu ra ngoài.
Theo Thanh Mạn từ trong nhà bước ra, Thịnh Anh không có nghĩ nhiều mà lập tức tiến lên phía trước, đến gần Thanh Mạn, nói.
“Bái kiến Vân trưởng lão.”
"..."
Thẳng tay, không một chút gì gọi là chần chừ, nàng rút lấy thanh kiếm bên hông ra, hướng thẳng đến cổ của Thịnh Anh, như... à không, là muốn đâm một phát c·h·ế·t luôn Thịnh Anh.
Thanh Minh giật mình, hắn còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn tự nhận là lời nói của hắn có khiến Thịnh Anh bực mình, nhưng những thứ còn lại hắn đều hết sức tỏ ra bình thường, phải nói là bình thường đến hết mức bình thường, làm đúng nghĩa vụ của một tạp dịch thì lý do gì Thịnh Anh lại chỉ hắn.
Suy nghĩ, suy nghĩ một hồi, Thanh Minh quyết định trả lời.
"Mạn Nhi, ta biết sai rồi, ta hứa lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Không phải ngươi ghen sao??"
“Thanh Mạn, có lẽ trước đó là ta hiểu lầm, nhưng ngươi cũng không cần lấy thứ này ra để đùa cợt ta.”
“Vân trưởng lão??” Thịnh Anh nhận ra Vân Yên, hắn ngay tức khắc thu tay, đối với Vân Yên hành lễ.
Nhưng may thay, lúc này một bàn tay xuất hiện, ngăn chặn lại nắm đấm của Thịnh Anh.
“Là lỗi của ngươi!!” Thịnh Anh chỉ tay vào Thanh Minh.
Nhưng hành động này của Thanh Mạn khi vào mắt Thịnh Anh thì giống như vẫn chưa hết giận, hắn tiếp tục nói.
"Đừng đứng gần ta, với lại Mạn Nhi không phải là ngươi muốn gọi thì gọi." Thanh Mạn nổi giận nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên ngoài khu nhà.
Suy cho cùng, tất cả lỗi là tại Thịnh Anh.
Thanh Mạn không trả lời, không trả lời man ý nghĩa là đồng ý.
Thanh Mạn nhìn xem hành động của Thịnh Anh mà cảm thấy khinh thường, nàng không hề động đậy mà muốn nhìn xem Thịnh Anh mất mặt.
Một bên né hỏi, một bên đâm trả lời.
Giờ đây Thịnh Anh cảm thấy cực kỳ mất mặt, từ việc hắn tự cho là mình đúng, cho đến việc tự luyến, thêm việc khoa trương múa mép, đến trước nhà của Thanh Mạn bày tỏ lời xin lỗi các thứ.
"Có chút quen mắt."
Thanh Mạn giờ đây muốn tức đến đỏ cả mặt, hơi thở nặng trĩu, bộ ngực phập phình liên tục, nàng bên hông không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thanh kiếm.
Rồi theo bản năng, Thanh Minh không khỏi quay người lại, thì một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn hắn, nhưng hắn rất lạ, chuyện này thì liên quan gì đến nàng, người nhìn hắn là Vân Yên.
Và như thế, bầu không khí bốn người lập tức trở nên yên ắng, yên ắng đến nổi tiếng kim rơi còn nghe thấy được nữa là.
Ngoài ra, lần này hắn tới trên tay còn mang theo một cái bình.
Lời vừa nói ra, cảm giác ớn lạnh đã đội phần biến mất, nhưng lại không hoàn toàn, nhưng ít ra nó vẫn là có tác dụng.
"Trở lại như trước?? Ngươi đang nói cái quái gì vậy??" Thanh Mạn lần này đứng nói là hiểu, hiểu được một cái c·h·ế·t liền, nàng chỉ có thể hỏi.
Thịnh Anh bị doạ có chút run người, nhanh chóng nói: “Vân trưởng lão hiểu lầm, ta đây chỉ đang dạy dỗ cho đệ tử tạp dịch biết thân biết phận mà thôi.”
"Là hắn??" Thanh Mạn bất ngờ, xong bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu.
Theo hướng chỉ của Thanh Mạn, Thịnh Anh đưa mắt nhìn sang, khi nhìn thấy Thanh Minh thì hắn không khỏi nhíu mày.
“Biết nơi đây là của ta mà ngươi còn dám động thủ?? Ngươi đây là không đem ta bỏ vào mắt??” Vân Yên âm thanh hùng hồn, đe doạ Thịnh Anh.
Ở trong nhà Vân Yên không khỏi tò mò nhìn Thanh Mạn, hỏi: "Mạn Nhi, con còn thân ai nữa à??"
Thanh Mạn bị hành động của Thịnh Anh có chút không kịp phản ứng.
“Bạn?? Với một tên tạp dịch như ngươi??” Thịnh Anh cười lên một cách khinh thường.
Thịnh Anh vẫn không quá hài lòng, hắn lần nữa nói.
Sau một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng Thanh Mạn cũng kịp phản ứng lại, nàng không khỏi tự chủ lui lại phía sau, giữ một khoảng cách với Thịnh Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên cạnh Thanh Minh nghe đến cũng giật mình, không chỉ Thanh Minh và Vân Yên cũng giật khuôn mặt kiểu.
"Còn làm gì?? Ta đi chung với hắn, ai bảo ngươi xuất hiện làm ngứa mắt." Thanh Mạn đưa tay chỉ Thanh Minh và nói.
Hai người sau chỉ có thể cười khổ đi theo.
"Thì còn ai nữa, âm thanh của Thịnh Anh huynh đệ đấy mà." Thanh Minh lúc này nói chuyện.
"Cũng chính là vì ta biết nên ta mới đến đây để xin lỗi ngươi, mong sao ngươi có thể tha thứ cho ta và có thể lần nữa trở lại như trước không?" Thịnh Anh âm thanh tỏ ra cực kỳ hối lỗi.
"Là....Là bạn, ừm, là bạn, một người bạn bình thường." Thanh Minh tay vuốt cằm, nói.
“Ngươi muốn ở trước mặt ta g·i·ế·t người??” Người xuất hiện là Vân Yên, cảm nhận sức mạnh từ cú đấm của Thịnh Anh, nếu như so với Nhất Đoạn của Thanh Minh thì một đấm này quả thật có thể g·i·ế·t c·h·ế·t hắn.
“Ta?? Ta làm gì??”Thanh Minh đưa tay lên chì mặt mình rồi hỏi ngược.
"Vậy ngươi khi đó là có ý gì??" Thịnh Anh không hiểu, nếu như không đúng như hắn nghĩ thì như thế nào mới đúng??
Một lần nghĩ lại, từ quá trình cho đến kết quả, lỗi một phần đúng là do hắn, nhưng một phần trong đó cũng do Thanh Mạn, nhưng hắn không thể làm gì được Thanh Mạn, vậy nên đối tượng hướng tới là….
Lui cũng không được mà tiến cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan, chỉ cần hắn nói sai một chữ thôi thì không biết thế nào.
"Mạn Nhi, Mạn Nhi cái đầu cha ngươi, ngươi còn dám xưng hô như vậy, ta lại đâm c·h·ế·t ngươi!!" Thanh Mạn to tiếng nói.
Ánh mắt không khỏi dời qua một bên, Thanh Mạn cũng đang lạnh lùng nhìn lấy hắn, bên trong còn mang theo đe dọa.
Cảm giác như một thằng hề.
"Mạn Nhi!!"
Thanh Mạn lắc đầu nói: "Không có, nhưng sao âm thanh có chút quen thuộc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn rùng người một cái.
"Thật là hắn, thứ c·h·ó này, kêu kêu cái cứt." Thanh Mạn lần đầu tiên chửi tục.
“Nói như vậy là thật?? Vậy ngươi khi đó là đang giúp hắn??”
Với tu vi của Thịnh Anh bây giờ, nhất cử nhất động của Thạnh Mạn hắn đều đang để ý, ngay khi Thanh Mạn muốn đâm hắn, thì hắn đã một bước lui lại phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh cơ thể vẫn như cũ không hề phản ứng kịp, nhưng nội tâm chửi lớn: “Một lời không hợp liền động thủ g·i·ế·t người!!”
"Vị sư huynh này." Thanh Minh khom người chào.
Thanh Minh đang một bên xem chuyện thì không ngờ lai bị Thanh Mạn lôi vào bên trong vấn để của hai người, hắn thật sự cười khổ, giờ đã không còn chỗ trốn, hắn chỉ có thể.
Thanh Mạn cái hiểu cái không, nhưng nghe đến đây, nàng tiếp tục nói: "Biết rồi thì còn không biến cho khuất mắt ta??"
“Hắn nói không sai, hắn là bạn ta?? Ngươi có vấn đề gì sao??” Không đợi Thanh Minh trả lời, Thanh Mạn đã trước tiên trả lời.
Thanh Mạn khinh thường nói: "Còn ý gì?? Nhìn ngươi không vừa mắt nên mới hố, với lại ta hố cũng đâu phải để ta dùng?? Ngươi nghĩ ta thiếu chừng đó linh thạch??"
"Mạn Nhi!!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu không khí có chút lặng thinh, Thanh Mạn cũng nhận ra bản thân đã lỡ miệng nói, liền không khỏi nhìn hai người với ánh mặt ngại ngùng, giờ thì còn đâu là hình tượng.
“Cũng đúng.” Với mối quan hệ của hắn và Thanh Mạn của hiện tại thì khi suy nghĩ kỹ càng, Thịnh Anh cũng không nghĩ đây là đùa cợt.
Tiếng kêu lần nữa truyền tới.
Nhìn xem Thanh Mạn, Thịnh Anh càng thêm chắc chắn, hắn tiếp tục nói: "Đừng giận, ta đã biết sai rồi mà."
Thanh Mạn không có bỏ qua mà tiếp tục truy theo, kể cả Thịnh Anh có nhiều lần trốn tránh.
"Là gì??" Thịnh Anh hỏi.
Lần này đến cả Thanh Minh và Vân Yên cũng trầm trồ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ngươi cảm thấy ta cần thiết đùa cợt ngươi??”
Bỏ qua ánh mắt của Vân Yên, Thanh Minh làm như không nhìn thấy, hắn nhìn về phía Thịnh Anh, đang muốn tiếp tục trả lời thì...
"Là người qu....." Khi mà hắn chưa kịp nói hết câu thì không hiểu tự dưng sao sau lưng lại trở nên ớn lạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.