Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Không Ổn Chỗ Nào Đó.
“…” Thanh Minh nghi ngờ, tính hắn là cẩn thận nên phải có chút cẩn thận khi nhận đồ.
“Ngươi đã tìm hiểu được gì?? Nói đi!!” Thịnh Anh trước đó khi vào nhà, đã phân phó cho một sư đệ, giúp hắn tìm hiểu về Thanh Minh, hắn muốn biết làm cách nào mà Thanh Minh lại quen biết Thanh Mạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng, đến đây rồi, không nhận cũng không được.
Cho đến khi Thịnh Anh đi mất, Thanh Mạn mới tiến tới chỗ bình đan dược, nhắt nó lên, sau đó lại đến cạnh Thanh Minh, đưa nó cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“C·hết tiệt!!! c·hết tiệt!! con đĩ đó, không chỉ nó mà còn sư phụ của nó!!! Không phải chỉ là xinh đẹp thôi sao?? Có gì mà lên mặt??” Thịnh Anh hất hết đồ trên bàn xuống đất, chửi ầm lên.
"Đúng vậy, đến bây giờ tông môn vẫn không có điều chỉnh thân phận của hắn thì nói lên việc tông môn sẽ không trực tiếp can thiệp vào."
“Sư huynh, theo phân phó của sư huynh, ta đã tìm hiểu về cái đệ tử tạp dịch tên Thanh Minh.”
Một bên khác.
“Vậy thì ta nhận, cảm ơn Vân Trưởng Lão và Thanh Mạn cô nàng.”
----------------------
Giờ đây hắn đã Ngưng Linh Nhất Ngưng, đã là nội môn đệ tủ nhưng hắn vẫn thường xuyên tiếp xúc với Phùng Lạc kể từ khi đó, còn vì cái gì thì...
"Ngươi ngu lắm, đến bây giờ ngươi vẫn chưa nói thực lực thật sự của hắn cho bất kỳ ai ngoại trừ ta, vậy nên dù cho việc hắn là kỳ tài được truyền ra đi nữa cũng không mấy ai tin, đến cả ta của hiện tại còn không tin vào được tai mình." Phùng Lạc khẽ nói.
Đợi cho đến khi đệ tử này lui ra sau, Thịnh Anh đi đến bên cạnh tủ, từ bên trên lấy xuống một cuốn sách cũ, theo đó, hắn cẩn thận đóng hết màng lại, buộc một số cạm bẩy ở cửa sau đó mới lật cuốn sách đó ra đọc.
Mỗi người đều có trong người một nguyên tắc, và nàng cũng có.
“Không có gì.”
Thế là đệ tử này kể lại những thứ hắn nghe được từ những đệ tử mới vào, về cách thể hiện của Thanh Minh trong kỳ chiêu mộ, cũng như là thực lực của hắn.
"Nhưng thật sự có đan dược như thế??"
“Đa tạ Vân Trưởng Lão đã nhắc nhở.”
"Chuyện gì??"
"Hmm... Suy cho cùng hắn hiện tại cũng chỉ là đệ tử tạp dịch, Nhất Đoạn tu vi, hơn nữa...."
“Đưa ngươi thì ngươi cứ cầm, hỏi làm gì??”
"Phùng trưởng lão, hiện tại ngài thấy sao??"
"Vậy nên, ngươi không cần phải trực tiếp tham gia, mà chỉ cần kích động bọn hắn, dù sao thì cũng là tạp dịch mà, ngươi phải biết tạp dịch trong tông môn chúng ta thường như nào." Phùng Lạc ánh mắt lần nữa trở nên thâm thúy, muốn Mạc Kỳ phải suy nghĩ
Đúng là nàng ít tiếp xúc đến sự vụ của tông môn, nhưng nó không có nghĩ là nàng để cho đệ tử yếu b·ị b·ắt nạt ngay trước mặt mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời nói của Vân Yên khiến Thịnh Anh bế tắc, đúng vậy, đến cả Vân trưởng lão còn chưa dạy dỗ thì khi nào đến phiên hắn?? Thế là hắn chỉ có thể sửa câu.
"Vậy ngài tính làm thế nào??" Mạc Kỳ hỏi.
"Nhưng sư huynh, các trưởng lão đều có mặt ở đó!!"
Đúng vậy, thứ Mạc Kỳ hướng tới là hẫu thuận.
"Đúng vậy, hắn cũng có thể nằm trong chuyện lạ, nhưng vẫn không đến mức đó!!" Tuy hợp lý nhưng Thịnh Anh vẫn không cho là vậy.
Thịnh Anh lần này không có biểu hiện gì cả, mà lâm vào trong suy nghĩ, hắn nghĩ đến rất nhiều vấn đề khác nhau, đến cuối cùng....
Đệ tử này cũng không quá hiểu, nhưng Lưu Khí Đan đến tay, hắn liền vui vẻ nhận lấy và nghe lời.
"Nhưng không có nghĩ là hắn trước đó không âm thầm sử dụng."
Đệ tử này lần nữa kể lại những thứ mà hắn biết từ miệng Mạc Kỳ cho Thịnh Anh.
Khi này đây, bên ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh.
Đến với Thịnh Anh, sau khi mất mặt trở lại nhà của mình, hắn mới nhận ra là hắn đã đánh rơi bình đan được.
"Từ miệng ngươi vẫn là không đủ thông tin, ngươi ngày mai hãy cho người đến kêu Mạc Kỳ đến đây, ta có việc cần hỏi hắn." Thịnh Anh nói xong đưa cho đệ tử này một viên Lưu Khí Đan.
Nói chi đây chỉ là đệ tử tạp dịch, không cầm 10 năm, nay mai là đủ.
————————
“Vào đi!!” Thịnh Anh cho phép vào.
Khắc với Thanh Mạn thì Mạc Kỳ vẫn chưa có sư phụ, không phải là hắn không chọn, mà là do không ai chọn hắn dù sao thì tuổi hắn cũng không thấp.
Người đối thoại với Phùng Lạc là Mạc Kỳ, kể từ sau khi trở lại tông môn, Mạc Kỳ nhận được đan dược và trở lại trong nhà của hắn để tiến hành đột phá.
"Miễn là không c·hết sao?? Xét theo tình huống thì không mấy cơ hội, dù sao thì với lực lượng thật sự của hắn thì có làm gì hắn đi chăng nữa cũng vô dụng." Mạc kỳ bất lực nói.
“Không chỉ hai đứa bọn hắn, còn có tên đệ tử tạp dịch đáng ghét kia!!! Mắc mớ gì?? Mắc mớ gì một kẻ thấp hèn như hắn có thể kết bạn được với con đĩ đó, mà còn ta thì lại không????”
“Là đệ tử không đúng!!”
Đệ tử này nói một câu mà Thịnh Anh mới để ý đến.
“Đệ tử biết sai, vậy nên trước tiên cáo lui, hôm sau lại đến bồi tội Vân trưởng lão.” Thịnh Anh cho Vân Yên hành lễ, sau đó là nhanh chóng quay người đi trở về, cái bình đan dược đó hắn cũng quên luôn.
Đồ đưa tới, Thanh Minh không trực tiếp nhận, mà hỏi: “Đưa ta làm gì??”
Mạc Kỳ, tựa như biết Phùng Lạc đang nghĩ gì, liền không khỏi nói: "Ý ngài là...."
Chương 42: Không Ổn Chỗ Nào Đó.
Thanh Minh nghe đến đây thì quả thật bất đắc dĩ, hắn đây không làm gì cũng bị ngắm vào, nhưng chuyện cũng đã xảy ra chỉ có thể tiếp nhận.
"Vậy nên ngươi cứ thoải mái mà thực hiện, miễn là không c·hết, thì mọi thứ khác ta có thể làm hậu thuẫn cho ngươi, như ý ngươi muốn, đúng chứ??" Phùng Lạc nói như đọc được suy nghĩ của Mạc Kỳ.
"Vậy đệ tử tạp dịch này cũng nằm trong chuyện lạ sao??"
"Sư huynh có biết Mạc Kỳ??"
"Sư huynh, còn một chuyện nữa." Đệ tử này bỗng gợi tiếp.
Đệ tử bên ngoài nghe được sự cho phép, hắn từ từ mở cửa tiến vào, đập vào mắt hắn là một mớ hỗn độn nằm trên đất, nhưng biết bản thân không được nhiều lời, hắn chỉ có thể ngó lơ và nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh tiếp ngay sau đó là trở về.
"Không có không có nghĩa là không bao giờ có, Vĩnh Hằng Đại Lục tồn tại từ thượng cổ tới giờ, chuyện lạ vô số." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hắn giờ không thể quay trở lại đó để lấy, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
"Vâng sư huynh."
"Là thế này...."
“Biết sai thì còn không may cút!!!” Hành động này giờ của Thịnh Anh, vào trong mắt của Vân Yên thì không hề tốt nhìn.
“Được, ngươi hãy cẩn thận, Thịnh Anh sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu.” Vân Yên cảnh báo.
Thịnh Anh hít thở dữ dội, nói ra hết những lời nói khso chịu trong lòng ra.
“Không hợp lý, rất không hợp lý, làm sao nhất đoạn lại có thể có được sức mạnh như thế!! Chắc chắn là hắn dùng đan dược hay một thứ gì đó."
“Được, ngươi trở về đi, Mạn Nhi ở lại, không cần tiễn hắn.”
Già là Phùng Lạc.
“Dạy dỗ?? Ta đây còn chưa dạy dỗ, khi nào lại đến phiên ngươi dạy dỗ??”
“Không có gì.”
Ý của Vân Yên, Thanh Minh thế nào không hiểu được, chỉ là hắn lúc này không thể tu luyện a, hệ thống đã khoá tu vi của hắn, hắn giờ chỉ có thể nhất đoạn cho hết thời hạn của Tiểu 221.
Nhìn xem trời, Thanh Minh muốn trở về, hắn đối với hai nữ nói: “Vậy thì ta xin phép, trời cũng đã tối.”
Khác với ngôi nhà mộc mạc của Vân Yên thì đây là điện trưởng lão, nhưng là trưởng lão thuộc ngoại môn, bên trong có hai người, một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau nói chuyện.
Một bên đang chuẩn bị đi tiễn Thanh Minh, Thanh Mạn bị gọi lại thì có chút không vui, nhưng nàng lại không thể cãi lại sư phụ, chỉ có thể nghe theo.
Phùng Lạc tay vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: "Biểu hiện của hắn quả thật không khác với lời ngươi nói."
“Sư huynh!! Ta đã trở lại.”
"Tạp dịch cũng chỉ là tạp dịch, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ???" Phùng Lạc nhìn xem Mạc Kỳ với ánh mắt thâm thúy.
"Được, ngươi lui ra đi."
“Mạn Nhi nói đúng đấy, ngươi cứ cầm lấy, nếu không lầm thì bên trong đó là Lưu Khí Đan, nó có tác dụng giúp ngươi tu luyện, ngươi cần nhanh chóng tăng cao tu vi nếu không thì tình hình như vậy có thể lần nữa xảy ra, lần này còn có ta, nếu ta không ở đây thì như nào.” Vân Yên nói
"Mạc Kỳ??" Thịnh Anh suy nghĩ, xong bỗng nhớ đến người này, hắn không khỏi nói: "Mạc Kỳ, cũng là một người theo đuổi Thanh Mạn, nhưng người này yếu kém, không xứng để ta nhìn vào mắt. ngươi nói đến hắn để làm gì??"
Càng nghe thì Thịnh Anh càng cảm thấy vô lý.
“Nếu không phải tu vi của các ngươi cao thì ta đã đè các ngươi xuống dưới thân của ta rồi!!!” D·â·m ô lời nói được nói ra.
Đến cả Vân Yên cũng không ưa gì Thịnh Anh, Thịnh Anh biết, nơi đây đã không phải mơi để hắn ở lâu được nữa, vì vậy hắn chỉ có thể trước tiên tạm lui “quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.