Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Lại Tại Ta??
Sau lời nói, Cát Dạ chính thức rời đi, một khắc biến mất trước mặt mọi người.
“Có xứng đáng hay không cần ngươi dạy ta sao??”
Lão giả vừa xuất hiện, tất cả đệ tử bên trong Nhân Các đều đối với lão cung kính chào.
Kể cả những đệ tử tới Nhân Các để nhận nhiệm vụ.
Có chút trái ngược nhỉ, nhưng mà đó hoàn toàn là sự thật.
“Hừ, nếu như không phải ngươi có sư phụ thì bây giờ ngươi đã——“
Thanh Minh cũng nhận ra tình hình liền nhanh chóng cúi đầu.
Vũ Lượng thì không khỏi cảm thấy chán nản, hắn nhìn xem Vũ Bảo mà lòng không khỏi dân lên một cổ thất vọng, đối với những hành vi trước kia của Vũ Bảo đối với hắn, thì dù sao cũng là anh em, có thể cho qua được thì cho qua, nhưng hiện tại Vũ Bảo lại công khai, trực tiếp muốn ra tay, một người làm anh như hắn đối khi lại phải suy nghĩ rằng, liệu có phải là nguyên do từ hắn mà ra nên Vũ Bảo trở thành như vậy?? Không ai biết, chỉ có mỗi Vũ Bảo tự thân hắn biết.
Những nơi ánh mắt lướt qua, đệ tử nơi đó liền không khỏi nổi da gà.
Cát Dạ rời đi, không khí lắng động bên trong Nhân Các cũng theo đó biến mất, mọi người không khỏi thở phào cái nhẹ, cảm giác của bọn hắn hiện giờ giống như mới trải qua một trận chiến sinh tử vậy, thật đáng sợ.
Thanh Mạn, Vũ Lượng bên cạnh phát hiện, liền nhanh chóng thay Thanh Minh đón đỡ.
Còn Cát Dạ chỉ đơn giản là gật đầu rồi không thèm đánh giá Thanh Minh nữa, mà chuyển sang đối với Vũ Bảo, lạnh lùng nói
“Vị sư huynh này, hai người cãi nhau thì cãi nhau, vô duyên vô cớ lôi ta vào làm gì?? Chả lẽ sư huynh đuối lý??” Thanh Minh không hài lòng nói.
Thanh Minh bị nhìn đến liền không khỏi chột dạ, liền gượng cười nhằm đáp trả Cát Dạ.
Chả khác gì tối qua với Thịnh Anh.
Còn đối với Vũ Bảo, hắn trở thành trung tâm của cuộc mâu thuẫn, bị vô số ánh mắt ghi thù, không khỏi cảm thấy lo sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Bảo bị chế giễu liền không khỏi tức giận, dù sao thì Thanh Mạn nói đúng, hắn được đến hiện tại đều là do đại ca hắn cho, nhưng mỗi lần nghĩ tới điều này thì hắn không khỏi cảm thấy nhục mặt.
Nhưng mà nổi giận thì nổi giận, hắn cũng chả làm được gì hơn, về thân phận hắn chả bằng, về tu vi hắn cũng chả bằng nốt, lấy gì để đánh nhau.
Thanh Minh nãy giờ đứng xem, không hề có bất cứ lờ nói nào, ai ngờ cũng dính chưởng.
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, tình huống hiện tại phải làm sao?"
Người mặt trường bào, râu tóc trắng đen lẫn lộn cột búi, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén, uy h·iếp Vũ Hạo.
Nhìn xem khuôn mặt không được tự nhiên của Vũ Bảo, Thanh Mạn không khỏi nhếch môi, giương lên nụ cười thắng lợi, nói.
Lời nói của Thanh Minh cực kỳ thuyết phục, khiến mọi người nơi đây lần nữa hồi tưởng lại từ đầu, xong không khỏi đưa ánh mắt chế giễu nhìn Vũ Bảo.
"Đệ---đệ--- tử không cố--- ý mạo phạm, là do--- lúc đó không được--tỉnh táo---nên mới làm ra hành động như vậy."
“Tất cả chuyện này là từ ngươi mà ra, không tại ngươi thì tại ai!!”….. “Hừ, không đánh được nữ nhân này chả lẽ lạo không đánh được ngươi??” Vũ Bảo thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cát Dạ lại tiếp tục nói: "Các ngươi nên nhớ, từng hành động, lời nói, cử chỉ của các ngươi, đều bị trưởng lão bọn ta quan sát vào mắt, bọn ta không xuất hiện, không có nghĩa là bọn ta không ở đó, chẳng qua là để nhìn xem hành động của các ngươi thế nào mà thôi, nhưng có vẻ như, mỗi năm đều sẽ tệ hơn năm ngoái, đến cả đệ tử ngoại môn mà cũng muốn dạy đời."
"Vl, trên cả Ngưng Linh, Thủy Linh Khí Cảnh tu sĩ." Thanh Minh thầm nói và âm thầm đánh giá.
Nếu đã nói không lại thì…
Bọn hắn ghi nhớ thù.
Đơn giản vì hắn nghĩ rằng, tài nguyên hắn nhận được cũng từ sự bố thí của người khác, người ta bố thí cho đại ca hắn, hắn lại lấy đồ bố thí đó để mạnh lên.
Bầu không khí của Nhân Các bỗng trở nên im lặng, khác hoàn toàn so với ngày thường, cũng khiến Cát Dạ có chút không vui, vì vậy lão cũng không còn mắng chửi nữa, chỉ để lại một lời cảnh cáo cuối cùng trước khi đi.
“Ừm.” Cát Dạ lên tiếng
"Yếu kém thì lo cố gắng mà tu luyện, tu luyện thì không tu, cứ phải tụ tập lại ở chỗ này để hóng chuyện, làm nhiệm vụ thì mau chóng nhận rồi cút."
“Yếu là cái tội sao??” Thanh Minh thầm nghĩ.
“…”
Lần này mọi người mới ngẩng đầu lên, Thanh Minh lần này mới ngẳng đầu lên nhìn, lập tức thông tin của Cát Dị bỗng xuất hiện.
Cách duy nhất đó là…
"Làm sao ngươi biết??" chuyện nhà làm sao người ngoài như Thanh Mạn lại biết.
Thật nhục nhã làm sao, khi mà lời nói của Thanh Mạn, tất cả mọi người ở đây đều nghe được, mọi người sẽ có suy nghĩ thế nào về hắn.
Các Dạ khinh thường ra mặt, không hề có bất cứ thứ gì gọi là che dấu, thẳng miệng nhục mạ đám đệ tử.
Không một ai dám hó hé hai cãi lại, ngược lại rất nghe lời.
"Có vẻ như các trưởng lão bọn ta không can thiệp vào chuyện của các ngươi là các ngươi cho là bọn ta đều c·hết hết rồi phải không??" Cát Dạ lạnh lùng nói.
Vũ Bảo trước giờ việc hắn làm đó là tu luyện, ở trong tông môn mà tu luyện, thiếu tài nguyên thì tới Nhân Các tìm mấy cái nhiệm vụ bên trong tông môn để làm.
“Trong Nhân Các, không được phép đánh nhau!!!”
Sĩ khả g·iết, bất khả nhục.
“Ngươi——“ Vũ Bảo không biết phải nói thế nào nữa, nổi giận vô cùng
“Tại ngươi!!!” Vũ Bảo chuyển mục tiêu qua Thanh Minh.
Thanh Mạn nói không sai, xứng đáng hay không đều phải dựa vào ngươi ta chứ không phải từ một người ngoài.
“Làm sao ta biết?? Đó không phải là chuyện chính lúc này, mà là nếu hắn không để ngươi vào mắt thì ngươi tính làm gì??”
Đối với đám đệ tử thì, buồn bực vô cùng, bọn hắn đơn thuần cũng chỉ là nhìn xem trò vui, chưa làm bất cứ thứ gì, lại bị nhục mạ công khai thế này, còn đâu là mặt mũi.
Còn với Thanh Mạn, nói là có sư phụ bảo bọc giúp đỡ tu luyện, nhưng phần lớn tài nguyên nàng có được là tự tay nàng đi tìm kiếm và làm nhiệm vụ săn yêu thú về trao đổi, thứ Vân Yên chỉ dạy cho Thanh Mạn không nhiều, vì nàng cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, dù sao thì nàng cũng mới có 32, chênh lệch với Thanh Mạn có 4 tuổi.
「Cát Dạ, Thuỷ Linh Nhất Phân, 89 tuổi.」
Về phía Thanh Minh, Thanh Mạn, Vũ Lượng.
"Ta thề sẽ g·iết c·hết các ngươi." Vũ Bảo đắng cay thầm nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh không sợ đuối lý, lần nữa nói: “Vị sư huynh này, mới đầu cũng chỉ có ta và vị sư huynh da đen này nói chuyện, là ngươi chen mồm vào ba hoa, để rồi ngươi bị chế giễu, đến khi đuối lý lại đổ thừa tại ta. Chả lẽ ngươi mất chén cơm cũng là do ta??”
"Quốc có quốc pháp, Tông có tông quy. Quy định tông môn, bên trong Nhân Các không được phép đánh nhau, ngươi chẳng lẽ đã quên??"
“D·M!! Lại tại ta??”
“Đã cái giề?? Ngươi tính đánh nhau với ta?? Nhào vô thằng ăn bám, tiểu nhân.” Thanh Mạn khiêu khích.
“D·M, tiểu nhân đuối lý.”
"Cảm giác như vừa qua khỏi quỷ môn quan vậy."
Chuyện đã đến nước này rồi, hắn cũng không thể làm được gì khác nữa, chỉ có thể ngậm lấy cục tức trong lòng, kiềm chế bản thân để không thể quá phô trương, và đối với Thanh Minh, Thanh Mạn, và Vũ Lượng ghi thù.
Chương 46: Lại Tại Ta??
“Chả lẽ ngươi tính bảo vệ cho hắn?? Hắn dù sao cũng chỉ là một tên phế vật, yếu kém, tạp dịch, liệu có xứng đáng được ngươi bảo vệ??” Vũ Bảo không còn kiên nhẫn nữa, hắn chỉ tay vào mặt Thanh Minh.
"Đây là uy áp của Thủy Linh Khí Cảnh tu sĩ sao?? Thật đáng sợ"
“Bái kiến Cát Dạ trưởng lão.”
Bọn hắn đây là muốn nói đến cách làm sao tính sổ Vũ Bảo.
“Ngươi——“ Bị một đệ tử tạp dịch chế giễu, đuối lý, Vũ Bảo không khỏi cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Yếu không phải tội, mà là đại tội.
Vũ Bảo bị lời nói làm cho lạnh cả sống lưng, đầu chảy mồ hôi, nổi gân xanh, hắn cố gắng chống đỡ lấy uy áp, mở miệng nói từng chữ.
"Còn gì nữa, mới nãy người không nghe thấy sao? Trong Nhân Các không được đánh nhau, nên chỉ có thể tạm thời tha cho hắn." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là lần đầu cũng xem như là lần cuối, các ngươi liệu hồn mà tuân thủ môn quy, đừng để đến lúc ta phát hiện được các ngươi làm trái môn quy, thì đuối không tông môn còn xem như là chuyện nhẹ."
Nhưng không đợi Thanh Mạn và Vũ Lượng đón đỡ, thì một âm thanh mang tính công kích truyền tới, đánh vỡ công kích của Vũ Bảo, đồng thời một luồng uy áp khủng bố đè lên Vũ Bảo khiến hắn nằm lăn trên đất.
Khi Thanh Minh đang đánh giá Cát Dạ thì Cát Dạ cũng đang đánh giá Thanh Minh, vì những gì mà Thanh Minh nói trước đó.
Chuyện càng lúc càng thú vị, đám người bên trong Nhân Các đều im hơi lặng tiếng, không ai nói một lời để xem chuyện vui.
Ăn cháo đá bát??
Đến cuối cùng chung quy lại, lý do mà bọn hắn phải chịu như này là do Vũ Bảo hành động lỗ mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cát Dạ nghe xong cũng không lập tức thu hồi uy áp, mà cứ để đó trong một khoảng thời gian, hắn vào vậy là để cảnh cáo Vũ Bảo cũng như là tất cả đệ tử có mặt trong này, rằng Nhân Các không phải là nơi để bọn hắn ra oai.
Vũ Bảo lao lên muốn dùng một chưởng đ·ánh c·hết Thanh Minh.
Theo thanh âm, một lão giả bỗng xuất hiện.
Qua một khoảng thời gian, Cát Dạ thu hồi lại uy áp, lạnh lùng nhìn xem các đệ tử xung quanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.