Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Thế Nào Mới Thật Sự Là Tiểu Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Thế Nào Mới Thật Sự Là Tiểu Nhân


Đối với Thanh Minh, hắn giờ đây cực kỳ bất đắc dĩ, từ đầu mọi chuyện cũng chỉ đơn giản là chuyện nhỏ giữa đệ tử đối với đệ tử, chỉ cần hai ba câu là có thể giải quyết toàn bộ, ai ngờ là chuyện nhỏ xé ra to, giờ còn liên lụy đến nổi trưởng lão xuất hiện.

Đến nổi Thanh Mạn cô nàng này.... nàng chỉ hừ cái nhẹ, sau đó là vội vàng thúc đẩy Thanh Minh.

"Ngươi còn đứng đó làm gì?? Nhanh đi nhận nhiệm vụ rồi đi, làm nhanh rồi còn về."

Thanh Minh nghe xong thì mới nhận ra, xém nữa thì hắn quên mục đích đến đây để làm gì.

"Ngươi nhắc mới nhớ."

"Vậy thì vị sư huynh này, ta còn có chuyện, nên xin phép." Thanh Minh đối với Vũ Lượng nói, ít nhiều thì chào hỏi vẫn là cần thiết, hơn nữa, người này không tệ.

Nói xong, Thanh Minh vội đến trước bảng nhiệm vụ dành cho đệ tử tạp dịch, không một giây chần chừ hay do dự, hắn tiện tay lấy xuống một tờ nhiệm vụ, sau đó đến trước quầy xác nhận.

Tại quầy xác nhận, vẫn là Tịnh Mông xử lý giấy tờ.

Nhận được từ nhiệm vụ của Thanh Minh, Tịnh Mông không có nói nhiều, chỉ đơn giản là nhanh chóng đóng dấu cho hắn, vì những gì cần biết thì hắn đã biết hết rồi, nên không cần thiết phải hỏi.

Mang theo nhiệm vụ trên người, Thanh Minh và Thanh Mạn hai người mau chóng tiến ra khỏi Nhân Các, đến nơi cần làm.

Nhưng chân ướt, chân ráo, vừa mới bước hai chân ra khỏi cửa thì.

Một bóng người, từ bên trong Nhân Các lao ra, đánh lén sau lưng Thanh Minh.

Uỵch!!

Cả quá trình diễn ra chưa đây một giây, mọi người bên trong Nhân Các chưa kịp định hình, Thanh Minh b·ị đ·ánh bay về trước 10 mét, sau đó là đập mặt thẳng xuống dưới đất.

Miệng không ngừng hộc ra máu, ánh mắt liêm diêm, xương sườn bị gãy 3 cái.

"Ngươi---"

Nhìn xem thủ phạm, Thanh Minh có chút không thể tin được, nhưng sau đó là ngất ngay tại chỗ.

Thanh Mạn bên cạnh nhìn xem Thanh Minh, một lát sau mới kịp phản ứng, nàng vội vàng chạy tới bên cạnh Thanh Minh,

"Thanh Minh, ngươi có sao không?? Thanh Minh!!"

Thanh Mạn nhẹ lung lay Thanh Minh, nhưng Thanh Minh lại không tỉnh.

Thanh Mạn lo lắng thử kiểm tra cơ thể của Thanh Minh, may mắn sao chỉ là ngất.

"May quá, chỉ là ngất, nhưng nội thương thế này thì..."

"Ngươi--- Vũ Bảo!! Ngươi dám ra tay ở Nhân Các!!" Thanh Mạn ánh mắt chuyển dòi sang h·ung t·hủ, nổi giận đùng đùng.

"Tks--- thế mà không c·hết, chỉ ngất." Vũ Bảo thầm tặc lưỡi.

Đúng vậy, h·ung t·hủ ra tay là Vũ Bảo, tận dụng thời cơ, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn cho Thanh Minh một chưởng.

Quá trình thì thật sự thành công, nhưng kết quả lại có chút không được như mong muốn.

Bỗng Vũ Lương ngay lập tức xuất hiện, tay nắm lấy cổ áo, nhấc Vũ Bảo lên trên trời, nặng giọng nói.

"Ngươi là muốn c·hết!!! Dám ở Nhân Các động thủ đánh nhau, hơn nữa còn đánh lén."

"Hừ, thả ta ra." Đối với lời nói của Vũ Lượng, Vũ Bảo không để trong lòng, mà lạnh lùng nói, sau đó là mặc kệ tình anh em, hắn đấm vào bụng Vũ Lượng một cái.

Cửu Đoạn và Bát Đoạn, chênh lệch cảnh giới không lớn, nên Vũ Lượng đơn giản là b·ị đ·ánh lui về đằng sau một bước.

"Ngươi---"

Vũ Bảo rơi xuống đất, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn nhẹ phủi bụi trên người, sau đó cười khinh.

"Gan ngươi cũng thật to, khi dám đánh nhau ở Nhân Các!!!"

"Nhân Các!! Nhân Các!! Các ngươi có thể thôi lảm nhảm được không!!"

"Hãy nhìn xem vị trí đứng của ngươi rồi hãy nói chuyện với ta." Vũ Bảo nói.

Sau lời nói của Vũ Bảo, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn xem Thanh Mạn, Thanh Minh và Vũ Lượng.

Cả hai người Vũ Lượng và Thanh Mạn, cũng nhìn xuống dưới đất, sau đó phát hiện...

"Thấy rồi chứ?? Nơi các ngươi đang đứng không còn là bên trong Nhân Các, nói cách khác, các ngươi đang không thuộc phạm vi của Nhân Các, vậy thì đánh các ngươi đã làm sao??"

Lách luật, đây là lách luật.

Mọi người bên trong Nhân Các nghe xong thì không khỏi suy nghĩ, sau đó là nhao nháo gật đầu đồng ý, rồi khắc ghi lời nói của Vũ Bảo vào trong lòng.

Quy định là quy định, nhưng quy định không bao quát tất cả mọi thứ, đồng thời không có quy định nào là hoàn mỹ, chỉ cần tìm hiểu thì bất cứ quy định nào cũng có chỗ để lách qua.

"Tiểu nhân bỉ ổi, đánh lén." Thanh Mạn không thể cãi, nên chỉ có thể mắng chửi.

Về lý, thì Vũ Bảo đúng, nhưng về tình thì Vũ Bảo làm vậy thì không đáng mặt, nhưng...

"Tiểu nhân bỉ ổi?? Haha, đó là mưu trí, ngươi hiểu không?? Một lần ngã một lần khôn, ta đây là dạy cho hắn biết, thế giới này tàn khốc đến cỡ nào, một phút sai lầm, cả đời phải hối hận, ra đời phải biết ngó trước ngó sau."

Tuy hèn hạ nhưng lời nói của Vũ Bảo uy phong lầm liệt, không hề sai.

"Nếu đã vậy thì..." Thanh Mạn không nhiều lời, nếu như Vũ Bảo đã lách luật thì...

Nàng lao người lên phía trước, muốn một tay túm cổ Vũ Bảo.

Nhưng tiếc rằng, cùng thời điểm, Vũ Bảo cũng nhảy lui về phía sau, vào bên trong Nhân Các, để chắc chắn, hắn còn tiến vào cách cửa Nhân các 10 mét.

Thanh Mạn cũng dừng luôn bước chân.

Vũ Bảo nhìn thấy thì híp mắt cười khinh.

"Ngươi nghĩ lách luật?? Ngươi tính dùng cách của ta để đối phó ta?? Thật nực cười!! Ha Ha Ha Ha."

"Ngươi---" Thanh Mạn ăn thiệt.

Cuộc vui này, ngoài trừ bốn người trong cuộc ra thì những người khác không thèm tham gia, đơn giản là vì nhìn xem còn có ý tứ hơn là tham gia.

"Đừng có ngươi ta ở đây, ngươi nếu không đưa hắn về chữa trị thì không biết hắn có qua nổi hôm nay không." Vũ Bảo liếc nhìn Thanh Minh nằm trên đất, sau đó cười nói.

"Hừ."

Đúng vậy, chuyện quan trọng mà Thanh Mạn cần làm đó là đưa Thanh Minh về chữa trị, nàng chỉ có thể đưa ánh mắt cảnh cáo cho Vũ Bảo, sau đó trở lại bên người Thanh Minh.

Khoác lấy Thanh Minh, nhanh chóng trở lại nhà.

Trước khi đi, Vũ Lượng có tới bên cạnh nói.

"Dạy đệ đệ sai là lỗi của đại ca, đợi đến khi Minh sư đệ hồi phục, ta sẽ qua bồi tội."

Đợi cho đến khi Thanh Mạn đi, Vũ Lượng chỉ liếc mắt nhìn xem Vũ Bảo, sau đó là cũng quay người rời đi.

Còn Vũ Bảo thì vẫn tiếp tục cư trú bên trong Nhân Các.

Tình huống của hắn cũng không ổn chút nào, khi chính bản thân hắn cũng bị ghi thù, và nơi đây là nơi an toàn nhất của hắn hiện giờ.

Nhưng Vũ Bảo suy nghĩ cũng có chút nhiều, khi mà bàn tán của mọi người hiện giờ đã chuyển sang Thanh Minh.

"Ngươi nhìn Thanh Minh xem, hắn thật sự là trọng thượng."

"Nói như vậy có phải là những gì hắn nói trước đó là sự thật, hắn cũng chỉ là nhờ ăn đan dược nên mới được như vậy??"

"Đan dược sao?? Không biết đan dược đó tên gì??"

"Không chỉ đan dược mà vị trí của Vô Lượng Sơn nữa, chỉ cần biết Vô Lượng Sơn thì tên của đan dược đó cũng sẽ tự nhiên biết."

"Tuy vậy, cũng không nên khinh thường hắn khi hắn chỉ là tạp dịch, ai mà biết hắn nói chỉ còn một viên, sau lại lấy thêm mấy viên để tiêu dùng."

Chuyện của Thanh Minh rất nhanh cũng được truyền đi khắp tông môn.

Theo đó nó cũng truyền vào tai một số người, ví dụ như tông chủ.

"Tông chủ, người cảm thấy chuyện này thế nào??" Người nói chuyện là Lăng Phong.

Lăng Phong luôn chú ý đến những hoạt động của Thanh Minh, nên khi nghe lời ra tiếng vào mà không thể xác định, hắn liền vội đến báo cáo cho Dương Mục.

"Đan dược sao?? Nửa thật nửa giả, không thể hoàn toàn chắc chắn."

"Lợi và hại luôn tồn tại song song với nhau, trong lịch sử, những đan dược có thể trong một thời gian ngắn gia tăng tu vi, thì người sử dụng không được c·hết yên thân."

"Nhưng như này thì lại có chút không được hợp lý."

"Quả thật bên trong lời nói của hắn chứa đầy sơ hở, nhưng lại không thể ngay lập tức phản bác được."

Lăng Phong âm thầm suy nghĩ.

Dương Mục tiếp tục nói

"Bản thân hắn... không sai được, hắn chính là nhất đoạn, nhưng liệu thật sự có đan dược nào mạnh tới nỗi khiến cho con người vượt 1 đại cảnh giới sao??"

"Nên nhớ, Nhất Đoạn cũng chỉ là Nhất Đoạn, phát triển không bao giờ là đủ, chưa nói hắn nếu thật sự vượt 1 đại cảnh giới, thì hắn nên bạo thể mà c·hết mới là điều đúng đắn."

Từ những thứ trên, Lăng Phong giật mình, vội vàng kết luận: "Nói như vậy là, đan dược đó mới đầu không hề tồn tại, mà hắn chỉ muốn viện một cái lý do để cho qua chuyện??"

Xong vẫn chưa đủ thông tin: "Nhưng nếu không phải đan dược thì———— chả lẽ là nó??”

Lăng Phong như nghĩ đến thứ gì đó, nhưng có phần không quá chắc chắn.

“7, 8 phần là vậy.” Dương Mục cũng nghĩ đến thứ đó.

“Nếu thật sự là nó thì có chút phiền phức.” Lăng Phong gãi đầu.

“Nhưng mà phiền phức hay không đi chăng nữa thì đây cũng là một cái cơ hội, chỉ cần tận dụng tốt cơ hội đó thì tông môn chúng ta có thể đạt được đến thành tựu, còn không được thì chúng ta cũng chẳng mất gì.” Dương Mục phân tích.

Lăng Phong tạm thời có thể hiểu ý của Dương Mục, nhưng…

“Nhưng mà tông chủ, chúng ta không thể trực tiếp đề bặt hắn, thì làm cách nào để có thể tận dụng cơ hội??”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Thế Nào Mới Thật Sự Là Tiểu Nhân