Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Ma Đầu Thanh Minh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Ma Đầu Thanh Minh


"Kế hoạch?? Kế hoạch gì?? G·i·ế·t ngươi có phải là một kế hoạch??" Dương Mục giả ngu, cười hiểm trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vội suy nghĩ tìm ra phương pháp, thế là một lúc sau, âm thanh của hắn trở nên hùng hồn và giận dữ, đối với tất cả mọi đệ tử cũng như là trưởng lão đang có mặt ở đây, nói.

Khiến cho hai nữ trở nên rảnh rỗi, bản thân trở thành người được bảo vệ.

「Kiếm gỗ, độ bền: 2」 (đọc tại Qidian-VP.com)

Ít nhiều bọn hắn đã có một chút rụt rè, không lao đầu vào để chém g·i·ế·t Thanh Minh nữa.

Nhìn xem bóng lưng của Thanh Minh và ánh mắt kiên cường đấy, hai người trong lòng không khỏi nổi lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Thanh Minh vực dậy mười hai phần tinh thần, chuẩn bị nghênh chiến.

Một bên, Vân Yên nhìn xem tình huống của Thanh Minh có chút không ổn, nàng cũng không hề đùa giỡn giống như Thanh Mạn, mà nghiêm túc, nói.

Một đợt c·h·ế·t lại một đợt khác ập tới, như những con sóng đang đánh vào bờ vậy.

"Thằng khọm già!!! Ngươi thật sự muốn chơi?? Vậy thì đến đây đi, lão tử phụng bồi tới cùng!! Nhưng ngươi nhớ lấy, chỉ cần lão tử còn sống một ngày, thì ngươi chắc chắn sẽ phải sống trong lo sợ!!" Thanh Minh nổi giận, gồng cổ lên nói lớn.

Thanh Minh ba người thở dốc, mồ hôi đầy đầu, vết thương chồng chất.

Vậy nên dù có c·h·ế·t thì cũng có một cái c·h·ế·t quang minh chính đại, mà không phải vì lợi ích của một ai đó.

Người ta thường nói, kẻ trong cuộc mơ, kẻ ngoài cuộc tỉnh, nhưng đây thì là ngược lại.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Dương Mục lập tức ra lệnh cho chúng đệ tử tổng tấn công, g·i·ế·t c·h·ế·t Thanh Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trận chiến nổ ra.

Tâm trí của hắn đang tiến tới trạng thái quá tải.

"Ô!!!!!"

"AAAAA!!!!" Thanh Minh ôm đầu, đau đớn, quỳ hai chân trên đất, quằn quại qua lại.

Thanh Minh cũng không kém cạnh, cứ tới là hắn sẽ đón.

Chiến ý sôi trào, tiếng hô vang khắp chiến trường.

Nhưng đến nước này rồi, nếu hắn không phản kháng, thì chỉ có thể trơ mắt ếch lên nhìn bản thân bị đánh g·i·ế·t sao??

Vân Yên và Thanh Mạn nghe xong thì có chút đỏ mặt, tuy tình hình có chút éo le, nhưng Thanh Minh lại yêu cầu điều đó lúc này, thì vẫn có chút không được tự nhiên.

Nhưng trạng thái của Thanh Minh lúc này không đủ tỉnh táo để có thể tận hưởng, hắn miệng còn đang đếm ngược.

Thứ mà Thanh Minh muốn đánh vào, đó chính là tâm lý, đây là thứ mà Dương Mục sẽ không bao giờ để ý đến.

Tình huống của Thanh Minh giờ này chả khác gì cái bánh hamburger vậy, mỗi bên đều là hai cái bánh bao kẹp vào.

Ở đằng xa quang chiến, Dương Mục nhìn thấy hành động của ba người liền cảm thấy khó hiểu, lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

Thanh Minh cũng không thể giải thích rằng hắn không phải là ma đầu được, quyền chủ động trong chiến đấu có thể thay đổi, nhưng chủ động trong lời nói thì hắn lại không thể, bởi vì địa vị của hai người là hoàn toàn khác.

Đến cuối cùng.

"Thời điểm này mà người còn muốn chiếm tiện nghi??" Thanh Mạn có chút không ứng nói.

Nhưng chúng đệ tử lần này lại chần chừ.

"Hừ!!" Dương Mục không nói gì.

"D·M, đầu nặng quá!!"

Về Thanh Minh.

Vân Yên cũng vậy.

Dương Mục cho ra tử lệnh.

"Tiểu 221, sắp xong chưa??" Thanh Minh hối hả.

Đang lúc lòng người đang bàng hoàng thì tử lệnh này ra như một thứ thuốc kích thích, khiến cho nhiều người bắt đầu suy nghĩ đến lợi ích.

Có thể nói là lợi ích lấn át đi nỗi sợ, vì mỗi phần lợi ích bên trong có thể nói đều là phần lợi ích mà có thể là cả đời bọn hắn đừng hòng mà đạt được, nhưng nay nó đang ở trước mắt, phải nhanh chóng nắm bắt.

Xác c·h·ế·t trên đất càng ngày càng được chất thành một đống, máu tươi chảy thành sông, dưới sự chiếu sáng của ánh trăng, bầu không khí nơi đấy giống như được tô lên một màu đỏ rực vậy.

"Đừng để bị đánh lừa."

Vân Yên bên cạnh cũng làm vậy.

Nhưng Thanh Minh lại không đáp, mà vẫn cứ thế quằn quại.

"Ngươi giả ngu đối với người khác thì còn có tác dụng, đối với ta thì chả khác nào soi gương??" Thanh Minh khinh thường.

Biết là có thể c·h·ế·t, nhưng đối mặt với lợi ích to lớn thì dù có khó đến cỡ nào cũng phải làm.

Hắn đang bị đẩy đến nước đường cùng, chỉ cần hắn ra tay g·i·ế·t người lần nữa, thì cái danh ma đầu này sẽ theo hắn mãi mãi.

"Thanh Minh, ngươi sao vậy??" Thanh Mạn mệt mỏi tiếng tới bên cạnh Thanh Minh.

"3."

「Sắp rồi!! Đếm ngược 20 giây!!」

Phía đối diện, Dương Mục lại tỏ vẻ khinh thường, cũng lớn tiếng không kém. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Dù cho căn cơ hàng trăm năm của tông môn ta bị diệt, ta chắc chắn cũng phải diệt được người!!" Dương Mục làm ra bộ dạng chính nhân quân tử, đối với toàn thể nói.

Hệ thống thông báo.

Thời gian còn 2 phút nữa.

Hắn chạy trái, chạy phải, vung trái vung phải, chúng đệ tử lần lượt ngã xuống.

"Bản tông chủ có lệnh, lập tức không từ bất cứ thủ đoạn nào, đánh g·i·ế·t ma đầu, ai g·i·ế·t được hắn sẽ được bản tông chủ trọng thưởng, trở thành chân truyền đệ tử và cũng là tông chủ đương nhiệm tiếp theo sau khi bản tông chủ thoái vị."

Thanh Minh cũng rơi vào trạng thái kiệt sức, mặc dù tất cả hành động vung kiếm là do kiếm gỗ phản ứng, nhưng hắn chạy qua chạy lại liên tục trong 2 phút và luôn duy trì trạng thái tinh thần ở một mức độ cao như này đã vượt quá sức chịu đựng cho phép của hắn.

Phụ giúp hắn đó là Thanh Mạn và Vân Yên, tuy hai người này đã cực kỳ mệt mỏi nhưng chỉ có đoàn kết mới là con đường sống sót duy nhất còn tồn tại.

"4."

Thanh Minh tiếp tục vung ra một kiếm nữa.

"Chơi c·h·ế·t?? Ma đầu, chính tà không đội trời chung, ngày hôm nay nếu người không c·h·ế·t, thì là ta c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, hắn là đang thật sự đau đớn, tâm trí của hắn không chịu nổi áp lực do việc g·i·ế·t chốc mang đến, nên đang bị sát khí hành hạ, nếu như hắn vượt qua giai đoạn này, tương lai hắn sẽ thật sự trở thành một ma đầu thật sự, nhanh, g·i·ế·t hắn, nhằm báo thù cho các đệ tử đã c·h·ế·t, và diệt trừ hậu hoạn." Lại thêm một đợt văn mẫu xuất ra từ miệng Dương Mục.

"Tốt lắm, còn một xíu nữa, hắn đã đến giới hạn, chỉ cần hắn gục xuống là mọi chuyện sẽ xong."

Đây là lúc sống còn.

"Là đang diễn?? Giống như Phùng trưởng lão trước đó."

"Ô!!!!"

Không, không thể.

"5."

Chúng đệ tử nghe xong thì như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, mục tiêu chuyển tử Thanh Mạn và Vân Yên sang Thanh Minh.

Lời sư phụ nói phải nghe, Thanh Mạn vờ như không có chuyện gì, ôm cổ Thanh Minh.

Thanh Minh liên tục di chuyển xung quanh hai nữ để đón đỡ vào bảo vệ.

"...."

"Mạn Nhi, đừng giỡn nữa, nhanh làm theo đi."

"Hắn làm sao vậy??"

Mỗi lần hắn vung kiếm là ba đến bốn đệ tử oẳng c·h·ó.

Kế hoạch trấn áp của Thanh Minh lần nữa đổ sống đổ biển, kèm theo cái cách nói của Dương Mục, Thanh Minh khuôn mặt không biểu tình bổng trở nên giận dữ, gầm lên

Bằng một cái lý do không thiết thực, hắn muốn đưa đệ tử tông môn của hắn vào chỗ c·h·ế·t nhằm tiêu hao Thanh Minh.

Chúng đệ tử và trưởng lão xung quanh bắt đầu nghi ngờ.

"Hờ~~!! Hờ~~!!"

"Cốt cách không quá ba mươi, tu vi Nhất Đoạn nhưng tâm ngoan thủ lạc, g·i·ế·t người không chớp mắt, còn trẻ nhưng tâm tính bất định, g·i·ế·t chóc điên cuồng, người này tương lai có thể trở thành ma đầu một phương, gây họa cho muôn người muôn dân." Lời nói rất chi đường đường chính chính.

"Hai-- Hai ngươi--- đến đây!! Nhanh ô--- ôm lấy ta!!" Thanh Minh gắng gượng từng chữ, nói cho hai nữ bên cạnh.

Hiện tại hắn có thời gian để nói chuyện, đơn giản là vì số người c·h·ế·t đã tiếp cận một nửa số đệ tử của tông môn, tồn tại trong đó là một số trưởng lão, gồm Vấn Thiên, Lăng Phong, Cát Dạ, bọn hắn không hề tham gia trận chiến mà chỉ đứng ngoài xem.

Thế cục ngay tức khắc bị xoay chiều.

Nhưng Thanh Minh lại cực kỳ gắt gõng, nói: "Nha--- Nhanh đi--- Đã--- không còn thời gian!!!" Hắn sắp tới giới hạn.

「Tinh!! G·i·ế·t c·h·ế·t...」x3,14... hệ thống liên tục thông báo

Ở đằng xa, luôn luôn chú ý đến tình hình của Thanh Minh, Dương Mục nhìn thấy tình trạng của Thanh Minh liền không khỏi cười hiểm.

Thanh Minh vung kiếm, hắn không biết đã vung bao nhiêu lần, chém bao nhiêu người, nhưng hắn biết, lưỡi kiếm của hắn đang có máu tươi chảy dài, mặt hắn, quần áo của hắn cũng nhiễm đỏ một màu máu.

INGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!

Về phía Thanh Minh, đầu hắn thật sự rất đau, hắn không thể nào suy nghĩ được nữa, nhưng những gì Dương Mục nói, hắn có thể nghe được.

"Thằng khọm già!!! Ngươi thật sự là muốn chơi c·h·ế·t sao??"

Chương 61: Ma Đầu Thanh Minh

“Ma đầu, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể sống sót qua hôm nay?? Đừng có mơ, hôm nay, ngươi chắc chắn phải bỏ mạng ở đây!! Các đệ tử đâu?? G·I·Ế·T HẮN!!"

"Đến đi!!"

"Ngươi---" Thanh Minh không có cách nào để có thể đáp trả cả, nếu so sánh tâm cơ thì cái gọi là tâm ngoan thủ lạc này nên thuộc về Dương Mục.

Nhưng ba bốn người oẳng thì đó cũng chỉ là số lẻ trong chúng đệ tử này và chừng đó vẫn không đủ để khiến bọn hắn sợ hãi.

Những nơi có đệ tử lao lên là Thanh Minh xuất hiện ngay đó, và vung kiếm.

Độ bền còn 1.

Đến khi Dương Mục để ý đến thì đã có chút chậm trễ, lòng người bàng hoàng, tâm lý bất định, rất dễ xuất hiện những tình huống làm loạn cách cục.

Bỗng nhiên, trong đầu Thanh Minh bỗng truyền tới một đợt ình ỏi, tiếng như tiếng âm thanh dưới tốc độ siêu âm kéo dài.

"Thằng khọm già, có vẻ như kế hoạch của ngươi sắp thành công rồi nhỉ??" Thanh Minh ngẩng đầu, lời nói đầy mệt mỏi, châm biếm Dương Mục.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Ma Đầu Thanh Minh