Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62 :Tuyệt Sát Lệnh
"3.'
"2."
"1."
Ngay khi Thanh Minh đếm tới một.
Xung quanh Thanh Minh bỗng xuất hiện một vòng trận văn màu xanh, rất nhỏ chỉ đủ vừa người của Thanh Minh trong đó.
Kéo theo đó là bầu trời đưa tới dị tượng, mây đen kéo tới, sấm sét nổi lên, che khuất đi bầu trời trăng sáng.
"Đó là thứ gì??"
"Chuyện gì vậy? Bầu trời tại sao lại---"
"Kia là trận pháp đúng chứ?? Trận pháp gì lại có thể đưa đến dị tượng??"
"..."
Dị tượng xuất hiện, khiến cho mọi thứ trở nên hoảng loạn và khó hiểu.
Trận văn tại vị trí của Thanh Minh cũng một ngày một sáng hơn, quang mang phóng lên tận trời.
Đồng thời điểm, trên trời giáng xuống sấm sét, muốn ngăn chặn quang mang phóng lên cao hơn nữa.
Nhưng khi sấm sét chạm vào quang mang, thì sấm sét ngay lập tức bị đánh mất, chả khác gì đánh vào tấm ván sắt.
Quang mang tiếp tục lên cao, xuyên qua tầng mây, chiếu sáng cả bầu trời.
Nhìn xem bầu trời, bất an trong lòng Dương Mục ngày càng lớn.
Ngay khi ánh mắt hắn chú ý đến Thanh Minh, thì Thanh Minh cũng chú ý đến hắn.
Giờ đây, dưới ánh sáng màu xanh, khuôn mặt của Thanh Minh sáng tỏ như trời đêm, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lẽo đến tột cùng nhìn xem Dương Mục.
"Thằng khọm--- già--- ta nhớ mối-- thù này-- hãy nhớ đến lời-- ta nói trước đó, ta-- sẽ là ác mộng--- của ngươi sau này!!"
"Còn hai ngươ---i nữa, Thịnh--- Thịnh Anh và Mạc---kỳ---- Phùng Lạc sẽ là cái kết cuối cùng--- của hai ngươi!!"
Thanh Minh liếc mắt nhìn xem Thịnh Anh và Mạc Kỳ, nói nhỏ, hai người này từ đầu tới cuối đều không hề tham gia, nhưng cái kiểu này rất giống với Dương Mục.
Dương Mục nhận ra là Thanh Minh muốn dùng trận pháp để chạy trốn, nhưng khi hắn muốn lao lên ngăn cản thì nhìn thấy bên người Thanh Minh vẫn là thành kiếm gỗ, liền có chút e dè.
Hắn không thể lao lên, cũng không thể ngăn cản.
Nội tâm của hắn liền trở nên bành trướng, khó chịu, và nhiều hơn đó là không cam tâm.
"Khốn nạn!! Khốn nạn!! KHỐN NẠN!!" Dương Mục chỉ có thể chửi thay cho lòng khó chịu.
Dương Mục không dám lên, nhưng lúc này, một đệ tử nào đó đã lén lút đến đằng sau Thanh Minh.
Hắn nở lấy một nụ cười thành công, nhưng ngay tức khắc, nụ cười của hắn liền cứng đờ, vì Thanh Minh đã phát hiện ra hắn, và cho hắn một chém thăng thiên.
Thanh Minh hắn chỉ mệt mỏi, đau đầu các thứ mà thôi, chứ việc vung kiếm không là vấn đề, dù sao lực ra là từ thanh kiếm chứ không phải là hắn.
Hơn nữa, bên cạnh còn có hai cái máy báo, làm sao mà không phát hiện được.
Theo lần vung này, thanh kiếm gỗ theo đó cũng biến mất, tan thành từng mảnh, biến mất tại hư không.
「Kiếm gỗ, độ bền: 0, vật phẩm độ bền đã hết!!」
Dương Mục chú ý đến việc thanh kiếm gỗ của Thanh Minh biến mất, liền bức tốc muốn lao lên ngăn cản.
"Tiểu tử!! Đừng hòng trốn thoát!!"
Nhìn xem Dương Mục lao lên, Thanh Minh nở lấy một nụ cười ngạo nghễ, khinh thường, sau đó mở miệng nói: "Hẹn găp---"
Chữ lại chưa kịp ra khỏi mồm, thì Thanh Minh ngay lập tức ngất đi.
Theo đó ba người Thanh Minh tại vị trí đó liền biến mất.
Sau khi Thanh Minh ba người biến mất, vòng tròn trận văn theo đó cũng ảm đạm lại, rồi cũng biến mất theo, trên đất không còn bất kỳ dấu vết nào, chỉ còn lại xác người.
Dương Mục đã cố gắng hết sức nhưng không thể đuổi kịp để bắt giữ Thanh Minh.
Hắn đứng trước nơi vị trí mà Thanh Minh biến mất, nhìn xem trên đất tràn đầy xác c·h·ế·t tâm thần hắn trở nên bất định, trán nổi gân xanh, hàm răng nghiến chặt có thể nghe được răng rắc tiếng phát ra.
Có thể hiểu là hắn giờ đây không cam lòng đến mức độ nào.
Kế hoạch của hắn cũng theo đó đổ sông đổ biển.
Kế hoạch của hắn là, đặt cho Thanh Minh một cái danh hiệu là ma đầu, sau đó danh chính ngôn thuận đứng ra thảo phạt.
Làm cho chúng đệ tử lao lên chịu c·h·ế·t, tiêu hao đến khi thanh kiếm của Thanh Minh biến mất, sau khi thanh kiếm của Thanh Minh biến mất, hắn có thể tận tay tiêu diệt Thanh Minh, hay nói là ma đầu, sau khi Thanh Minh c·h·ế·t, Thanh Mạn và Vân Yên sẽ bị hắn đưa đi, đúng như những gì sư phụ hắn muốn.
Còn những đệ tử c·h·ế·t đi này, thì xem như là góp công trong công cuộc thảo phạt ma đầu, hắn sẽ tạm làm một cái bia vinh danh để đền bù.
Khi mà hắn truyền ra việc tông môn hắn đã thảo phạt ma đầu thành công, thì người gia nhập có khi gia tăng còn nhiều hơn số người c·h·ế·t đi bên trong trận chiến.
Có thể nói là một công tam việc.
Vừa được tiếng vừa được miếng.
Nhưng tiếc là, hắn giờ đây chỉ có thể để những thứ đó chôn sâu trong lòng, ngoài trừ Thanh Minh ra thì không còn ai có thể biết được.
"Tông chủ, ma đầu nó đã đi mất, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào??" Một vị trưởng lão đến bên cạnh Dương Mục, thấp thỏm hỏi.
"Còn làm thế nào?? Mau chóng đến nhà của ma đầu đó đã ở lại và điều tra thêm cho ta!!" Dương Mục chỉ có thể chuốc giận lên đầu vị trưởng lão này bằng cách hạ lệnh.
"Rõ." Vị trưởng lão này cũng nhanh chóng đi điều tra.
"Còn những người khác!! Nhanh thu dọn nơi này!! Tiếp đó đợi mệnh lệnh của ta"
Nhận được nhiệm vụ, những người còn sót lại sau trận chiến đều bắt tay vào công cuộc dọn dẹp.
Nhưng khi chính tay bọn hắn chạm vào mấy xác c·h·ế·t thì không khỏi có phần buồn nôn, khó chịu, và gớm ghiếc.
10 phút sau.
Vị trưởng lão được cử đi để điều tra trở lại, hắn tới trước mặt Dương Mục, cẩn thận nói.
"Báo cáo tông chủ, nơi ở của ma đầu đã không còn bất cứ thứ gì, những thứ mà hắn đã cải tạo hay là xây dựng, bỗng trong phút chốc biến mất, trở lại là một mảnh đất hoang tàn trước khi hắn vào."
Nghe đến báo cáo, Dương Mục không khỏi hô lên: "Cái gì?? Làm sao có thể?? Hắn vẫn liên tục ở đây với chúng ta, sao có thể có thời gian thu thập những thứ đó??" Dương Mục lâm vào suy nghĩ.
Một bên, vị trưởng lão lại lần nữa hỏi.
"Tông chủ, tiếp theo chúng ta cần làm gì??"
"Ban bố Tuyệt Sát Lệnh ra khắp Tây Hoang, nói hắn là một ma đầu, trên tay hắn có một thanh ma kiếm, nhưng dưới sự hi sinh của phân nửa đệ tử, cuối cùng cũng hủy được thanh ma kiếm, nhưng ma đầu lại trốn thoát được bằng tiểu na di trận."
"Và phần thưởng cho những ai đem đầu hắn về đây sẽ được chính tay ta trao và trở thành khanh khách trưởng lão, mỗi tháng nhận tài nguyên hơn các trưởng lão khác một phần."
Dương Mục quyết tuyệt ban bố Tuyệt Sát Lệnh.
Tuyệt Sát Lệnh, có thể nói là một lệnh truy nã cấp cao vậy, khi mục tiêu hướng tới không phải là bắt giữ mà là g·i·ế·t c·h·ế·t.
Bất cứ ai cũng có thể tham gia truy g·i·ế·t.
Vị trưởng lão này cũng không nhiều lời, lập tức đi ban hành Tuyệt Sát Lệnh, dù sao thì với tình hình hiện tại, thì đây là cách duy nhất.
Thanh Mạn và Vân Yên đã bị quên mất.
Một bên khác.
Thịnh Anh và Mạc Kỳ cũng tỏ ra lo lắng.
Việc Thanh Minh có thể chạy trốn hoàn toàn nằm ngoài sự tính toán của bọn hắn.
"C·h·ế·t tiệt!! Lại có thể chạy!!"
"Sư huynh, chúng ta tiếp theo phải làm sao??" Mạc Kỳ hỏi.
Hai người biết việc Thanh Minh chạy trốn, trong tương lai khi gặp lại bọn hắn thì ý vị sẽ như thế nào.
"Còn làm thế nào?? Phải tăng cao tu vi, để tương lai có gặp hắn thì chúng ta vẫn có thể chống trả!! Ngươi yên tâm, dù cho có thế nào đi nữa, hắn chắc chắn sẽ không bắt kịp hai ta!!" Thịnh Anh chắc chắn nói.
Mạc Kỳ nghe xong thì cũng chỉ có thể gật đầu.
Tại vì ngoài chuyện này, bọn hắn không thể làm được chuyện gì khác, suy cho cùng bọn hắn vẫn chỉ là đệ tử.
———————
Ba tháng chớp mắt trôi qua.
Trong ba tháng này, Tây Hoang xuất hiện rất nhiều biến động.
Khi Tuyệt Sát Lệnh được đưa ra và truyền khắp Tây Hoang, nhiều người trở nên kinh ngạc khi Tuyệt Sát Lệnh nhắm đến lại là một tu sĩ Nhất Đoạn.
Nhưng khi câu chuyện do chính Dương Mục biên ra bắt đầu được truyền tải, thì các tông môn khác đều cảm thấy khó có thể tin, nhưng đến khi để người đi điều tra về thì mới chắc chắn đây là sự thật.
Một ma đầu Nhất Đoạn, cốt cách không quá ba mươi, cầm trên tay ma kiếm, đồ sát một nửa số đệ tử và một vài vị trưởng lão của Âm Dương Hợp Tông, sau đó lại có thể trước mặt mọi người đào thoát.
Chỉ cần nghĩ đến thôi là không ai không nổi da gà.
Ngay lập tức, cái danh ma đầu cũng được mọi người thầm gán cho Thanh Minh..
Khi mà hình ảnh của Thanh Minh được truyền ra thì lại lần nữa mang đến oanh động, đặc biệt là những tông môn trước đó tham gia kỳ chiêu mộ.
Tại kỳ chiêu mộ đó, không ai là không biết Thanh Minh.
Và với những gì Thanh Minh biểu hiện ra lúc đó, kèm theo biểu hiện của Thanh Minh lúc này, đã nêu lên tiềm lực của Thanh Minh to lớn đến cỡ nào.
Và nếu như Thanh Minh thật sự là ma đầu, và để cho hắn có thời gian trưởng thành thì tương lai, hắn chắc chắn sẽ mang đến một hồi đại hoạ.
Để phòng hờ trưởng hợp tồi tệ đó có thể xảy ra, các tông môn lần lượt xuất hiện các cuộc triệu tập khẩn cấp, họp để có thể đưa ra phương pháp đối phó.
Đến cuối cùng, biểu quyết được thông qua, rằng đưa Thanh Minh vào danh sách đen, ý ở đây là phải g·i·ế·t.
Bọn hắn lần lượt đưa người đi khắp nơi để tìm kiếm nơi Thanh Minh lẩn trốn, dù sao thì đây cũng là cơ hội, nếu bỏ qua cơ hội này, đợi Thanh Minh trưởng thành thì…
Đó là đa phần các tông môn, còn một phần ít trong đó thì xem thường, không cho rằng Thanh Minh là một mối đe dọa, hoặc chính là như kiểu nhìn sâu kiến chơi đùa với nhau, còn bọn hắn thì có thể tiện tay diệt c·h·ế·t.
Và đó là phản ứng của chính đạo, còn đối với tà đạo.
Thì hành động của Thanh Minh khiến bọn hắn rất hài lòng, là một hạt giống tốt, đáng để bồi dưỡng.
Chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng hắn, thì tương lai, trong cuộc chiến chính tà, hắn sẽ là điểm mấu chốt dẫn đến thắng lợi.
Tà đạo cũng phái người đi tìm kiếm Thanh Minh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.