Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Bậc Thầy Phong Thủy~~
Nàng không từ chối được yêu thương, nhưng vì còn có Thanh Mạn ở đây nên nàng không muốn bị nhìn thấy.
“Tại hạ Võ Lệ, sư phụ Tả Ao, là một bậc thầy phong thuỷ.”
"Hmm..."
「Võ Văn Kiệt, Luyện Khí Thất Đoạn, 101 tuổi.」
Thanh Minh cũng nghe việc này từ những người trong thôn nên cũng đã phòng bị, hắn mượn Vân Yên một chút linh thạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là 10 yếu tố quan trọng nhất quyết định cuộc đời của một người mà người xưa có nói, nhưng đó là đối với người phàm, còn đối với tu sĩ thì thứ quyết định vận mệnh của bọn hắn chính là bọn hắn, bọn hắn sẽ không dễ tin những thứ như tiên đoán vận mệnh.
Nhưng nói thật thì... hắn không phải không oán trách mà là do hắn sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh hài lòng gật đầu.
"Nếu như ngươi lấy ra Hạ Phẩm Tôi Thể Đan thì ta có lẽ sẽ không ngạc nhiên như vậy, nhưng ngươi lấy ra là Thượng Phẩm Tôi Thể Đan, ngươi có biết ngũ giai luyện đan sư còn không chắc có thể luyện ra không?"
"Dừng chân!!" Người lính này chặn trước mặt Thanh Minh, sau đó đưa ánh mắt dòm ngó Thanh Minh một hồi, rồi đưa lên một cái tờ lệnh rồi bắt đầu so sánh.
Hắn sẽ không thật sự đi hết tòa thành mà chỉ đơn giản là đi một bộ phận khu trong đó mà thôi.
Hắn không tiếc điểm thử nghiệm mua Tôi Thể Đan, dùng lên người nữ nhân của mình thì không có gì phải tiếc.
"Chỉ vậy thôi?? Nghe đến thế mà ngươi chỉ cám thán một câu như vậy?? Thanh Minh, ngươi có thật sự ổn không??"
Dạo xong một vòng, Thanh Minh cũng không quên ý định hôm nay hắn đến đây là gì.
Nhật "Mệnh" Nhì "Vận" Tam "Phong Thủy" Tứ "Tích Âm Đức" Ngũ "Độc Thư" Lục "Danh" Thất "Tướng" Bát "Kính Thần" Cửu "Giao Quý Nhân" Thập "Dưỡng Sinh"
"Ô, Tiểu Lệ, hôm nay dạy trễ nhỉ?? Chắc khi tối lao lực với Tiểu Mị Và Tiểu Yêu chứ gì?? Ta nói chứ, người trẻ tuổi nên biết tiết chế một chút, nếu không không biết bản thân khi nào kiệt sức mà c·h·ế·t."
"Ha ha." Thanh Minh cười khổ.
Chương 70: Bậc Thầy Phong Thủy~~
Nhìn xem phản ứng của hai người có chút thái quá, Thanh Minh không khỏi khó hiểu, đành hỏi lại: "Sao?? Có gì lạ??"
"Ta vào thành có chút việc!!"
Thanh Minh theo bản năng liếc qua nhìn.
"Có gì phải ngại?? Hồi tối hai ngươi đều không ngại, giờ sao lại ngại?? Tới đây đi hai bà xã, làm xong, ông xã của hai người còn phải vào thành làm việc!!" Thanh Minh nói.
"Ồ, vậy ngươi đi đi, nhớ cẩn thận, trong thành không tốt ở như trong thôn đâu nên nhớ điệu thấp một chút!!" Lão Kị có ý tốt nhắc nhở.
"Ngươi nhìn ngươi, chỉ có Nhất Đoạn, không bị hai người đó ăn hết là may."
Quán trà, thanh lâu, nhà trọ, nhà thuốc, lò rèn,... đều có cả.
Thanh Mạn lí nhí nói: "Ai là bà xã của ngươi!"
Vân Yên nghe đến liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không muốn, Mạn muội còn ở đây!!"
Thanh Minh chỉ mỉm cười, nhìn xem hai nữ, nói: "Có gì không ổn?? Ta dùng lên thân nữ nhân của mình, chứ có cho người khác đâu mà, với lại, gọi ông xã!!"
Vân Yên nhận lấy viên đan dược, nhìn nó có chút mới lạ, chưa thấy qua bao giờ, bèn hỏi: "Đây là đan dược gì??"
Thanh Minh đi vào, vừa mới đi xuyên qua người lính, hắn để ý trên tưởng thành có dán rất nhiều tờ lệnh. lệnh bên trên có rất nhiều loại, có bắt giữ có tìm kiếm và có cả g·i·ế·t, và khuôn mặt thật của hắn cũng có trên tờ lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cảm ơn lão đã nhắc, ta sẽ chú ý!!" Thanh Minh cũng tiếp nhận.
Thanh Minh cúi xuống hôn mỗi người một cái gặp lại, sau đó mới ra khỏi nhà.
Tuy không phải là lần đầu, nhưng cái cách Thanh Minh chiều chuộng hai nàng, hai nàng lại cực kỳ thích, từ việc nấu ăn cho đến ăn mặc, hắn không có một câu oán trách.
"Thì ra là vậy!!'
Vì vậy, kể từ khi Thanh Minh bầy sạp, bày ra tư thái của một đạo sĩ thì không ai thèm để ý đến hắn, bọn hắn chỉ đi qua nhìn một mắt xong cũng đi luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bày trên bàn thì chỉ có mỗi Âm Dương Ngũ Hành Trận Bàn, còn lại không còn bất cứ thứ gì, hắn cứ thế ngồi đấy.
"Đây!" Thanh Minh lấy ra 3 viên hạ phẩm linh thạch đưa cho người lính.
Thanh Minh khuôn mặt sảng khoái, đứng dậy khỏi giường.
Hắn tìm lấy một con đường mà có nhiều người đang bày quầy bán ở bên ngoài, sau đó tìm một chỗ trống ở gần đấy.
Tới trưa.
"Th--th--Thượng Phẩm---ẩm---Tôi Thể Đan??" Vân Yên cà lăm nói.
「Ninh Kị, Luyện Khí Nhị Đoạn, 63 tuổi.」
"Thượng Phẩm Tôi Thể Đan, nó chả khác gì một loại đan dược giúp nâng cao thể chất của người tu luyện cả, mà ngươi đây lại cho không bọn ta??" Thanh Mạn và Vân Yên cảm thấy khó tin.
Trước khi ra khỏi nhà, hắn có dọn dẹp lại một chút căn nhà, dù sao thì tàn dư của trận chiến khi tối còn sót lại và chuẩn bị một số thứ.
Xong hắn liền lập tức quay người lại, đè hai người xuống giường, hắn chống tay từ trên nhìn xuống.
Nhìn xem hai nữ, Thanh Minh nở lấy một nụ cười thỏa mãn, nhưng vì cảm thấy có chút thua thiệt hai người, hắn quyết định cho hai người một phần quà.
"Đúng rồi, ngươi đang dự tính đi đâu à??" Lão Kị hỏi.
Qua một lần tiếp xúc, khoảng cách giữa ba người đã có phần thân cận hơn, không còn quá nhiều ngại ngùng, và hai nàng giờ đang tu luyện ở trên giường.
Thanh Mạn và Vân Yên nghe đến Thượng Phẩm Tôi Thể Đan xong liền cứng đờ cả người, tay cầm không vững, rớt lên rớt xuống.
Và những thứ trong truyện hắn đọc trước đó đều có ở đây.
"Ừm!!" Hai nữ đồng thanh.
Cũng vì Thanh Minh không hiểu những thứ này nên cũng không biết lý do tại sao mọi người không đến xem hắn bói.
Là một lão già, cũng mặc đạo bào, mái tóc trắng cột búi cao, khuôn mặt già dặn, ánh mắt đê tiện, râu trắng dài, nhưng gọn gàng, dáng người không rõ do đang ngồi bệch trên đất, trước mặt bày ra một đống giấy phù và một số đồ cổ.
Thanh Minh trước tiên đánh thức hai nữ khỏi tu luyện rồi đưa mỗi người một viên Tôi Thể Đan.
Thanh Minh mặc lại đồ, tiến hành lại một lần dịch dung, sau đó quay người nhìn lại hai nữ trên giường.
"Tốt, các ngươi mau dùng đi, ta vào thành có chút việc!"
Nhìn xem khuôn mặt nghiêm túc của Thanh Minh, hai nữ không khỏi đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ông xã!"
"Tiểu tử, mới tới sao?? Sư phụ là ai??" Lúc này, bên cạnh có tiếng nói truyền tới.
Thanh Minh tất nhiên không tin, nhưng có một số thứ hắn muốn biết nên chỉ có thể cúi đầu trước.
Thanh Minh trả lời: "Thương Phẩm Tôi Thể Đan!!"
Nghe được lời này, Thanh Minh thỏa mãn, trực tiếp xông vào.
"Thằng khọm già thật là bỏ cả vốn ha!" Thanh Minh thầm nói, xong cũng không để ý nữa mà trực tiếp vào trong thành.
Đằng sau hai băng rô phấp phới theo gió, bên trên có ghi.
Người lính nhận lấy linh thạch rồi mới dạt sang một bên để cho Thanh Minh đi vào.
“Ngươi là ai??” Thanh Minh hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp đó là hắn một đường đi thẳng, băng qua khi rừng lân cận tiếp cận với tòa thành.
Thanh Minh đi dọc theo con đường trong thôn làng, gặp một vài người trong thôn, những người này chào hỏi hắn, hắn cũng chào hỏi lại.
Thanh Minh vừa mới bước tới cổng thành, khi hắn chuẩn bị vào bên trong thì bị linh gác chặn lại.
Nghe xong lời giải thích của hai nữ, Thanh Minh cuối cùng cũng hiểu, nhưng như thế đã sao? Hắn chỉ đơn giản nói
「Tinh!! Tiêu hao 140 điểm thử nghiệm, mua thành công x2 Tôi Thể Đan.」
Vũ Lệ là cái tên giả mà Thanh Minh dùng khi dịch dung, theo đó Thanh Mạn là Vũ Mị, Vân Yên là Vũ Yêu.
Nói câu cuối, Thanh Minh không khỏi búng cái trán hai người một cái, khuôn mặt nghiêm túc.
“Hỏi hay lắm, bần đạo Võ Văn Kiệt, đệ nhất thiên sư.” Võ Văn Kiệt vuốt râu, ngẩng cao đầu, nói.
"Ha ha, lão Kị, ta cũng không yếu đến thế!!"
Hắn mặc lên người đạo bào, sau đó là bày một cái bàn và cái ghế gỗ tại vị trí đó, sau đó lại từ trong hòm trữ vật lấy ra hai cái cây và hai cái băng rô, lần lượt treo băng rô lên hai cái cây, sau khi làm xong những thứ này, hắn liền nhìn xem một chút thành quả rồi tiến đến chỗ ghế, ngồi xuống.
Tòa Thành mà Thanh Minh hướng tới có tên là Lạc Dương Thành, là một tòa thành cỡ trung, sinh sống trong tòa thành này chủ yếu là tu sĩ.
"Không phải!! Tốt!! Nếu muốn vào thành thì nộp thuế, mỗi lần 3 viên hạ phẩm linh thạch!!" Người lính yêu cầu.
Vân Yên, Thanh Mạn, cả hai người liền nằm trường ưỡn trên giường, ánh mắt không dám nhìn thẳng Thanh Minh, mỗi người nhìn một bên, cơ thể uốn éo, làn da trắng hồng, khuôn mặt đỏ chót, một tay giữ vải một tay che miệng.
Ra khỏi nhà.
Có thể nói là hắn có thể trụ đến giờ là nhờ Âm Dương Giao Tuế, nếu mà không có công pháp này thì hắn không biết đã ra sao.
Đây không phải lần đầu tiên Thanh Minh vào thành nhưng lần trước hắn không có thời gian để tham quan, lần này hắn sẽ tham quan một vòng xem thử thế nào.
--------------
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.