Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Thanh Thanh Phiến Nữ, Diễm Mỹ Tuyệt Luân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Thanh Thanh Phiến Nữ, Diễm Mỹ Tuyệt Luân


“Tại sao những người này đi qua chỉ nhìn mà không vào xem??” Thanh Minh thử hỏi.

“Hỏi gì??”

“Tả Ao?? Chưa bao giờ nghe thấy, chắc cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nào đó.” Võ Văn Kiệt tỏ ra hiểu biết, xong bày giá đỡ làm như đệ nhất thực sự.

Hai người không ai thua ai, bắt đầu đấu võ mồm.

“Hừ, ta thấy ngươi đây là lão l·ừa đ·ảo, bán toàn đồ giả, đồ vô dụng, bảo sao người ta thấy chướng mắt không mua.”

“Á à, lão Kiệt bịp, ngươi dám nói bọn hắn không có mắt nhìn, ngươi đây chả khác nào nói bọn hắn mắt mù?? Ta đây đi cáo trạng ngươi với bọn hắn, xem thử bọn hắn có đ·ánh c·hết ngươi không!!” Thanh Minh ngay lập tức nắm thóp lời nói của Võ Văn Kiệt, đưa lời đe dọa.

Thế là hắn nhắm mắt lại, thử tưởng tượng con mắt, xong trong lòng thầm nói.

“Lão Kiệt, ngươi đang nghĩ đến gì sao??”

“Ngươi càng nói bọn hắn càng cho rằng ngươi là l·ừa đ·ảo, thầy vì đoán mệnh thì bày bán mấy món đồ này có phải tốt hơn———“

“À, ừ!” Đã đến lúc tìm hiểu xem Võ Văn Kiệt muốn làm gì, Thanh Minh cũng nhanh chóng cất đồ vào bên trong hòm trữ vật.

Đang nói giữa chừng thì Võ Văn Kiệt lại đi mời khách, một bên nhìn xem cái cách hành sử của Võ Văn Kiệt thì không khỏi đen mặt.

Nhìn xem được một chút nữa thì mắt hắn có dấu hiệu đau đớn, hắn đại khái có thể hiểu được là m Dương Nhãn không phải dùng liên tục, hắn còn cần thời gian để nghỉ.

“Đi, đi nhanh, kẻo hết chỗ!!”

Lúc này, bên cạnh Võ Văn Kiệt đột nhiên lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi muốn đoán mệnh, nhưng ngươi lại đi lựa tu sĩ để đoán mệnh, đây chả khác nào tự vác đá tự đập lên chân mình?? Tu sĩ trước giờ không bao giờ tin vào vận mệnh, đã tranh mệnh với trời thì vận mệnh sẽ do chính tay bọn hắn nắm lấy.”

Thanh Minh không biết, Tiểu 114 cũng không nói nên thành ra hắn lại phải tìm hiểu.

“Những sắc khí này là biểu thị cảm xúc sao?? Nếu vậy thì đỏ là giận dữ?? Còn những cảm xúc khác là màu gì??” Thanh Minh thầm suy nghĩ.

“Ngươi nói ai l·ừa đ·ảo?? Ngươi nói cái gì vô dụng?? Đó là do bọn hắn không có mắt nhìn.” Võ Văn Kiệt bị nói trúng tim đen, nhưng lại không vừa lòng, chỉ có thể mạnh miệng.

Chương 71: Thanh Thanh Phiến Nữ, Diễm Mỹ Tuyệt Luân

Không đợi Thanh Minh suy nghĩ, lão kéo hắn một mạch, chạy như chạy hội vậy, vội vội vàng vàng.

“Được rồi, đã là người đồng đạo thì không cần che giấu!! Nhìn ngươi như là lần đầu đến Lạc Dương Thành vậy nên hôm nay ta bao, nhưng nhớ là, lần sau đến lượt ngươi mời ta!!” Võ Văn Kiệt đê tiện cười, hắn cũng không nói chi tiết nên Thanh Minh thật sự không biết là hắn đang nói gì.

Khí sắc lại thay đổi, màu đỏ chỉ còn chút ít, thay vào đó là màu vàng và màu cam sẫm trở nên nhiều hơn.

“Ờ, ờ.” Võ Văn Kiệt gật đầu nhưng trong tâm thì không hề tin.

“Ai với ngươi là đồng đạo?? Ta đây là có bản lĩnh, không giống như ngươi bán đồ giả.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có chút hồng, có đỏ, có nhiều màu cam sẫm, màu vàng và một chút màu đen.

Thế là lại không có gì để làm, hắn lại chờ đợi.

“Được!!”

Thế là hắn ngồi đó chờ đợi.

“Đi đâu??” Thanh Minh tò mò hỏi, chỉ là một câu đối thôi mà sao hắn phản ứng kinh vậy.

Nghe xong lời nói của Thanh Minh, Võ Văn Kiệt trở nên khó tin, cẩn thận nhìn hắn một vòng trên dưới, không hề nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho đến tối, vẫn không có ai thèm ghé qua chỗ hắn để xem bói, Thanh Minh xuất hiện dấu hiệu nản chí.

“ m Dương Nhãn!!”

“Nếu sư phụ ngươi đã không dạy thì để ta dạy cho ngươi biết.” Võ Văn Kiệt lần nữa vuốt râu, ngẩng cao đầu, nói.

“Êy êy, vị huynh đệ kia, tay thấy ngươi đang tìm kiếm phù chú, bên ta có bạn một số—- êy!! Êy!! Ngươi đi đâu vậy??”

“Chả lẽ sư phụ ngươi không nói với ngươi sao??” Võ Văn Kiệt nghi ngờ nhìn xem Thanh Minh.

“Ha ha, vậy thì sau khi dọn sạp.” Võ Văn Kiệt cười sảng, nói, rồi sau đó hắn trở lại vị trí của mình, tiếp tục mơ mơ màng màng.

“Bàn bàn nhập họa, bách niên nan ngộ!!”

“Tiểu huynh đệ, ít nhiều chúng ta đều là người đồng đạo, chừa cho nhau một bộ mặt, mai này còn có thể gặp nhau, đôi khi còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Một lúc sau, Võ Văn Kiệt tới sát bên người Thanh Minh, ánh mắt đề phòng xung quanh, khẽ nói: “Thanh thanh phiến nữ, diễm mỹ tuyệt luân!!”

“Sư phụ quanh năm dạo bước khắp nơi, giúp những người số khổ thay đổi vận mệnh mà không đòi hỏi sự nổi tiếng.” Thanh Minh khẽ nói.

Xong Võ Văn Kiệt đến khoác vai Thanh Minh, lôi kéo hắn đi.

Trong lúc chờ đợi, hắn có thử dùng m Dương Nhãn để xem xét những người xung quanh và hắn đã thấy rất nhiều sắc khí khác nhau, nhưng hắn lại không thể chắc chắn được là sắc khí nó đại biểu cho cảm xúc gì, m Dương Nhãn nếu chỉ dùng để nhìn sắc khí thì nó có phải lãng phí và vô dụng??

Thế là hắn lật mặt, hắn trưng ra bộ mặt đê tiện, đối với Thanh Minh, cười nói.

“Lão Kiệt!!” Thanh Minh to tiếng.

Thanh Minh nghe xong thì không hiểu gì, nhưng có vẻ như nó giống là câu đối nên hắn cũng thử nghĩ trả lời.

“Chuyện gì?? Hửm?? Mắt ngươi sao vậy??”

“Tiểu tử, nhanh dọn dẹp, rồi cùng nhau đi thôi, cũng sắp tới giờ rồi!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“…” Thanh Minh không nói

“Đấy, đây chẳng phải nói lên ngươi là kẻ ngu sao?? Đi bày đoán mệnh tại đây, đây mới lạ cực kỳ ngu.” Võ Văn Kiệt được đà lấn tới.

Võ Văn Kiệt một bên đang mơ màng, mơ đến chuyện gì đó rất đẹp hay sao mà khuôn mặt đê tiện chảy cả nước miếng, nên khi Thanh Minh gọi, hắn còn không tỉnh.

Võ Văn Kiệt nghe xong thì ánh mắt sáng rực, hắn đưa tay khoác lấy vai Thanh Minh, cười ha há, nói: “Quả nhiên là người đồng đạo, được lắm, xíu tối dọn quán rồi đi với ta!!”

Hắn lập tức mở mắt ra, trong một khoảnh khắc này, con mắt trái của Thanh Minh bỗng có sự biến đổi.

Còn nếu hắn nhắm mắt trái thì mắt phải không có chuyện gì khác xảy ra, vẫn là một con mắt bình thường.

“Những màu này đại biểu cho thứ gì??” Thanh Minh lại tự hỏi.

“Nói gì??”

“Vậy sao?? Thật không ngờ sư phụ ngươi là người có lòng dạ to lớn vậy.”

Tiểu 114 vẫn chưa dạy hắn cách để kích hoạt nhưng nếu hệ thống muốn hắn thử tìm hiểu thì chắc cũng không khó.

Từ hai con ngươi màu đen thì lại thành một trắng một đen, hơn nữa, nếu hắn nhắm mắt phải thì mắt trái của hắn chỉ thấy mỗi một khung cảnh trắng đen với những màu sắc như khí đang ở trên người khác.

"Đừng quan tâm chuyện đó, lão Kiệt ngươi đang nghĩ gì vậy??"

Võ Văn Kiệt nghe xong thì giật cả mình, hắn tuy mạnh mồm nhưng lá gan rất nhỏ, hắn chỉ có Thất Đoạn mà người ở đây đủ loại tu vi, lơ tơ mơ cái lòi ra Ngưng Linh Khí Cảnh cao thủ là hắn oẳn luôn là chắc, ai ngờ lời nói vô tình lại bị nắm thóp, bị biến thành uy h·iếp.

Lúc này đây, Võ Văn Kiệt mới giật mình tỉnh giấc, lão loay hoay nhìn xem xung quanh, theo đó là đưa tay chùi nước miếng, cho đi đến khi nhi sang Thanh Minh, hắn mới câu mày, khó chịu hỏi.

“Đây là Âm Dương Nhãn??” Thanh Minh tự hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh nào không biết Võ Văn Kiệt đang nghĩ gì, chỉ là hắn cũng lười giải thích, muốn chứng minh thì cần đợi có cơ hội.

“Ta nghĩ gì liên quan đến ngươi sao??” Võ Văn Kiệt khó chịu nói.

Trong lúc chờ đợi, do không có ai tới và dẫn tới việc nhàm chán, Thanh Minh liền nảy ra ý muốn dùng thử m Dương Nhãn.

“Moẹ nó, cái hệ thống vô dụng.” Thanh Minh thầm chửi, nói thật chứ để hắn mặt dày ra dí theo người khác để cầu họ xem bói thì thôi, g·iết hắn luôn đi cho rồi.

Nhưng được bao, thì Thanh Minh cũng không hề từ chối mà gật đầu đồng ý.

Thanh Minh không hiểu, nhưng giờ hắn chỉ cần đợi là tới tối là biết Võ Văn Kiệt đang âm mưu cái gì.

“Ngươi thế này mà dám tự xưng là đệ nhất thiên sư?? Ngươi đây là đang lừa kẻ ngu à??” Thanh Minh mắng.

Hơn nữa, Tả Ao là một trong những bậc thầy phong thuỷ Việt Nam, nếu người ở đấy biết tới tên lão thì mới là vấn đề.

“Cho hỏi…”

Vậy màu vàng và cam sẫm, một trong hai là vui mừng.

“Thế ngươi đã tìm thấy chưa??”

“Ngươi chả phải kẻ ngu đó sao??” Võ Văn Kiệt nhướng mày nhìn Thanh Minh, nói.

Thanh Minh nghe xem thì gượng cười, trán nổi gân xanh, hắn giờ muốn lao lên đấm cho lão già xàm c·h·ó này vài đấm, nhưng vẫn là đánh không lại.

“Ta nghĩ… ta có thể sẽ tham gia…” Thanh Minh muốn tìm hiểu xem những sắc khí này biểu hiện gì nên cũng đành dựa vào Võ Văn Kiệt.

“Ngươi đang nghĩ đến gì?? Nhìn mặt ngươi trông thật đê tiện!!”

Màu đỏ lại nhiều hơn.

“Chuyện gì??” Thanh Minh phòng bị, cái mặt đê tiện của Võ Văn Kiệt làm hắn có chút bất an.

Xong hắn đưa ánh mắt qua nhìn xem Võ Văn Kiệt thì thấy ở trên người Võ Văn Kiệt có rất nhiều sắc khí khác nhau.

Giờ đây, sắc khí trên thân Võ Văn Kiệt lại thay đổi, màu cam sẫm ít đi, thay vào đó là chuyển nhiều sang màu đỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Thanh Thanh Phiến Nữ, Diễm Mỹ Tuyệt Luân