Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Lâm Thính Nguyệt!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Lâm Thính Nguyệt!


Dùng con mắt trái này, hắn trước tiên nhìn vào mu bàn tay của Lâm Thính Nguyệt, ngay tức khắc, tại mu bàn tay của Lâm Thính Nguyệt liền xuất năm đường chỉ tay với năm màu khác nhau.

"Đại sư có biết, những người ngoài đó khen ngợi th·iếp thân, muốn ở riêng với th·iếp thân, đơn giản là do bọn hắn nhìn thấy th·iếp thân xinh đẹp, mà nổi lòng muốn chiếm làm của riêng??" Lâm Thính Nguyệt quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía bầu trời sao, bên dưới là những ánh đèn đom đóm của từng căn nhà, dãy đường, lời nói bên trong chứa đầy châm biếm, nét thăng nét trầm.

“Tâm Vô Vật D·ụ·c Càn Khôn Tĩnh, Tọa Hữu Cầm Thư Tiện Thị Tiên sao… thật là một câu thơ hay!! Đạo trưởng đánh giá cũng không hề sai… nếu đã vậy, đạo trưởng đánh giá tiết mục của th·iếp thân như nào??”

"Đạo trưởng!! Sao vậy??" Lâm Thính Nguyệt kêu gọi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh kéo tay Lâm Thính Nguyệt lại gần, mở ra mu bàn tay và bắt đầu xem xét.

Dựa theo hướng dẫn làm thần côn thì phải đòi tiền quẻ trước, mặc dù không biết lý do tại sao phải đòi, nhưng chắc sẽ không sai.

"Liệu dùng âm dương nhãn thì có nhìn ra được?? Nhưng âm dương nhãn chỉ nhìn được sắc khí thôi thì phải!! Nhưng nếu không dùng âm dương nhãn chẳng lẽ phải đoán mò?? Bị phát hiện thì không phải là c·hết??" Thanh Minh đầu óc quay cuồng, không thể chắc chắn được làm như nào mới có thể gọi là tốt, đến cuối cùng...

“Đúng vậy!!”

"Vấn đề gì sao?? Th·iếp thân không tin vào cái gọi là vận mệnh, cũng như không tin vào tương lai, hai thứ đó sẽ do th·iếp thân tự tay nắm bắt, ngoài hai thứ đó ra thì..." Lâm Thính Nguyệt suy nghĩ. "Đối với một kỹ nữ như Th·iếp Thân, thì những thứ th·iếp thân đang có thì nó đã đủ khiến th·iếp thân thỏa mãn rồi, chỉ có một thứ mà th·iếp thân không có, chính là tình yêu đích thực."

“Đạo thuận theo tự nhiên cho nên chú trọng nội hàm truyền tải của tiếng đàn. Nhấn mạnh vào sự chính trực và bình hòa, nên dùng Thiện để cảm hóa. Dụng tâm để lĩnh hội cái Thần của vạn vật, từ đó chạm đến Đạo của trời đất.”

Thanh Minh trước tiên không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm Thính Nguyệt, sau đó mới nói.

“Đầy đủ.”

"Vấn đề của Thính Nguyệt cô nương, bần đạo có thể hiểu được, nhưng mà cô nương cũng không thể trách được bất cứ ai, ong thích hoa, người thích cái đẹp, đây là quy luật của tự nhiên, nếu đem ra so sánh, thì bần đạo cũng thích cái đẹp."

Dừng một chút, Lâm Thình Nguyệt tiếp tục nói.

"Đạo trưởng??" Lâm Thính Nguyệt lên tiếng.

Còn đối với Thanh Minh, hắn còn không biết làm thế nào để xem tướng. Hắn nội tâm giờ đang cực kỳ hoảng loạn, dù sao cũng là lần đầu, làm sai thì tính sao, nhưng lỡ nói dóc rồi chẳng lẽ dừng lại ở đây thì liệu có quá là mất mặt?? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đạo trưởng có biết đánh cầm??”

“Được, nhưng trước tiên cần giao tiền quẻ.”

“Quan trọng chứ, với một người làm kỹ nữ như th·iếp thân thì nghe đánh giá của một người hiểu biết âm nhạc thì nó thật sự quan trọng.”

“Chuyện này quan trọng sao??” Thanh Minh hỏi.

Thanh Minh nghe đến đây thì khuôn mặt không khỏi giật giật mấy cái, thầm nói: "Đây không phải chuyện đương nhiên sao?? Ngươi giàu, ngươi xinh đẹp, thì ai mà chả muốn hướng tới, nhiều khi bọn hắn còn xếp đầy ngoài đường để ngươi chọn trúng nữa là. Ngươi lại đi mong một cái tình yêu đích thật trong cái thế giới đầy trớ trêu này, ngươi chắc đang đùa!!"

"Được rồi, không dài dòng nữa. Nếu như cô nương đã muốn ta xem về tình duyên thì ta đây cũng xin phép!! Mời cô nương đưa tay ra!!" Thanh Minh yêu cầu, thật ra thì hắn không biết làm vậy có đúng hay không, nhưng xem chỉ tay để đoán thì xưa nay hắn nghe rất nhiều.

“Đối với những nhạc cụ khác thì ta không rõ, nhưng nếu nói đến cầm thì ta sẽ nói đôi chút.”

"Là vậy sao?? Vậy có phải là do th·iếp thân không đủ xinh đẹp nên đạo trưởng không hướng tới??" Lâm Thính Nguyệt nói xong liền làm ra mị hoặc, để lộ khe nứt trước ngực.

Thanh Minh đối diện nghe xong thì không khỏi gật đầu làm như hiểu.

“Đạo trưởng có vẻ như không muốn thể hiện quá nhiều.”

“Đúng vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thính Nguyệt mỉm cười, sau đó từ trong khe ngực lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Thanh Minh.

“Người ta nói, ánh mắt mà cửa sổ tâm hồn, đúng là không sai, nhưng ánh mắt cũng không nói lên tất cả, điển hình như Thính Nguyệt cô nương đây.” Thanh Minh trả lời.

Thanh Minh theo đó cũng đưa tay ra nắm lấy.

Thanh Minh cầm lên cái túi, bên trên vẫn còn dư lại một chút hơi ấm và mùi hương cơ thể của Lâm Thính Nguyệt, hắn thử dò xét bên trong.

“Ít nhiều thì bần đạo cũng là bậc thầy xem tướng, những chuyện đơn giản này mà còn không thể nhìn ra thì bỏ luôn xem tướng cho rồi.”

Lâm Thính Nguyệt thoáng chốc giật mình, nhưng sau đó vẫn là nhẹ cười.

Chương 75: Lâm Thính Nguyệt!

"Vậy sao!!" Lâm Thính Nguyệt giọng nói đầy thất vọng, nhưng trong lòng đang cười mỉm.

Đỏ tượng trưng cho sinh mệnh, tím tượng trưng cho vận mệnh, vàng tượng trưng cho công danh, hồng tượng trưng cho tình duyên, và xám tượng trưng cho trí tuệ, và bên dưới có ghi một số thứ liên quan nữa.

“Xem giúp cô nương??” Thanh Minh nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Thanh Minh liếc mắt, nhìn nhanh một cái, rồi cũng dời đi, làm như không có chuyện gì, nhưng nội tâm lại đi so sánh.

“Vậy… liệu đạo trưởng có thể xem giúp th·iếp thân không??” Lâm Thính Nguyệt yêu cầu.

Nhưng qua một thời gian xem xét, hắn chả xem ra được gì.

“ Là một kỹ nữ, th·iếp thân có rất nhiều thứ để lo lắng, nhưng khi đó, th·iếp thân không thể trực tiếp bộc lộ, chỉ có thể gửi gắm nó vào trong tiếng đàn, để cầu mong có ai đó đi ngang qua nghe được và hiểu cho.”

“Tâm Vô Vật D·ụ·c Càn Khôn Tĩnh, Tọa Hữu Cầm Thư Tiện Thị Tiên. Ta cầm nghệ chưa hoàn toàn thông, nhưng ta biết cổ cầm tượng trưng cho bậc quân tử và đại biểu cho sự thanh cao ưu nhã, tiếng cầm của người gảy, có thể nêu bản tính, tâm tình của người đó, thứ mà bọn hắn thể hiện khi đó đơn giản là vì nhu cầu, mà không phải là chí hướng.”

“Nếu như đạo trưởng không muốn tiếp tục vấn đề này thì chúng ta đổi một vấn đề khác nào!! Đạo trưởng nói, đạo trưởng là bậc thầy xem tướng!!” Lâm Thính Nguyệt thay đổi chủ đề.

“100 viên hạ phẩm linh thạch!!” Thanh Minh ước tính.

Thanh Minh niệm, ngay tức khắc, mắt trái của Thanh Minh thay đổi thành màu trắng.

"D·M, đường chỉ tay tình duyên là nằm chỗ nào nhỉ??" Thanh Minh bí, trước kia có chơi qua đoán chỉ tay, nhưng mà toàn là người ta đoán cho hắn chứ hắn chưa đoán cho người ta bao giờ, nên hắn cũng chả biết đường chỉ tay tình duyên nằm chỗ nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy thì tiếp theo đến phiên đạo trưởng thể hiện.” Lâm Thính Nguyệt nhẹ nói, sau đó là ngồi yên, muốn xem Thanh Minh thể hiện.

"Mềm ghê!! Mịn nữa!! Khụ, giờ không phải lúc làm những thứ này." Thanh Minh thầm đánh giá, bàn tay của Lâm Thính Nguyệt rất đẹp, ngón tay dài, thon thả, mịn màng, mềm mại như không xương, đầu các ngón tay có chút sạn do đánh cầm.

Thế là hắn đối với Lâm Thính Nguyệt nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đạo trưởng có thể nhìn ra??” Lâm Thính Nguyệt lần này thật sự bất ngờ, nàng hỏi.

“Không có chỗ để chê!! Tiếng nhạc mang theo biết bao cảm xúc, trực tiếp truyền thẳng vào tâm trí người nghe, nó giống như là một bản cố sự vậy, có những lúc thăng trầm, có những lúc bị đưa đẩy, nhiều thứ đã xảy ra!! Không biết bản cố sự này có phải là của Thính Nguyệt cô nương?? Nhưng nếu như so sánh với tiểu sử của cô nương thì thật sự rất khác!!” Thanh Minh đưa mắt lên, một lần nữa nhìn chằm chằm Lâm Thính Nguyệt.

“Vậy sao!! Mà trước tiên không nói chuyện đó, nói một chút về lần tụ hội khi nãy đi!! Th·iếp thân thấy đạo trưởng khi đó ngồi một bên, khuôn mặt liên tục thay đổi khi nghe người khác tấu, đạo trưởng có thể nói một chút cảm nghĩ của mình khi đó không??” Lâm Thính Nguyệt tự tay rót lấy một ly trà, vừa rót vừa nói.

Thanh Minh lại tiếp tục im lặng

“Có nhu cầu không hề sai, nhưng sai ở đây là đặt nặng vấn đề, và đặt sai chỗ. m nhạc của cổ cầm thánh khiết, siêu phàm thoát tục có thể truyền tải Đạo và biểu đạt Đức. Như thứ bần đạo nghe được từ bọn hắn chỉ đơn giản là một màu, không thấy Đạo đâu cũng chả thấy Đức bên trong người gảy.”

"Thứ họ thấy chỉ là thành công của th·iếp, mà không phải quá trình, họ không biết th·iếp đã cực khổ cỡ nào để có được ngày hôm nay, những kẻ như vậy... th·iếp thân thực sự muốn..." Nói đến đây, Lâm Thính Nguyệt nhận ra là bản thân biểu hiện có chút quá lỗ, liền nhìn về Thanh Minh, khuôn mặt mỉm cười bất đắc dĩ: "Xin lỗi đạo trưởng, th·iếp thân có chút quá nhập tâm... nói tóm lại là th·iếp thân muốn xem về tình duyên."

"Nếu đã vậy thì... âm dương nhãn!!"

Lâm Thính Nguyệt nghe vậy thì cũng đưa tay ra trước.

“Chừng này đủ không??”

Nói xong Thanh Minh ngồi im, để cho đối diện Lâm Thính Nguyệt phải suy nghĩ.

"Cô nương, dù cho là làm bất kỳ cái nghề nào đi chăng nữa, đều phải biết giữ lấy mình, để tìm được tình yêu đích thực, thì đây cũng là một trong những tác phong cần thiết." Thanh Minh tỏ vẻ đạo mạo.

Thanh Minh không hề trả lời, mà cứ tiếp tục nhìn chằm chằm, hắn đang nghĩ cách.

Thanh Minh từ trong hoảng loạn tỉnh lại, hắn giả trang như chưa có chuyện gì, nói: "Không có gì, bần đạo quên hỏi cô nương là, cô nương muốn xem về vấn đề gì??"

“…” Thanh Minh không tiếp tục nói

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Lâm Thính Nguyệt!