Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Bại Lộ
Đó là những thông tin hiện lên trước mắt thông qua khả năng giám định của hệ thống.
"Kỳ lạ... sao trước đó không hề có, nhưng bây giờ lại có?" Thanh Minh tự hỏi, nhưng ngay chốc lát, hắn không thể đưa ra câu giải đáp, nên chỉ có thể vứt cái vấn đề quá sang một bên, tập trung vào chuyện môn trước mắt.
"Võ Lệ đạo trưởng??" Lâm Thính Nguyệt lại gọi.
Thanh Minh theo đó ngước đầu lên nhìn, để lộ âm dương nhãn trước mặt Lâm Thính Nguyệt.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhìn xem con mắt với tròng mắt trắng toát của Thanh Minh, Lâm Thính Nguyệt không khỏi cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu vậy, nàng lần này không còn cười nữa, mà thay vào đó là đề phòng.
"Đạo trưởng đã nhìn ra được gì??"
Thanh Minh không trả lời, hắn giờ đang bận xem xét sắc khí trên người Lâm Thính Nguyệt
Nhưng điều làm hắn bất ngờ là, trên người Lâm Thính Nguyệt, hắn thấy tổng cộng là 10 màu sắc, muốn gấp đôi Võ Văn Kiệt, nên thành ra hắn không biết đường nào mà phán đoán.
Bỏ qua sắc khí, Thanh Minh thả ra bàn tay của Lâm Thính Nguyệt, đổi lấy là cầm lên một ly trà, uống cho một ngụm để lấy lại tỉnh táo, tiếp đó hắn mới mở miệng nói.
"Nhìn thì ta nhìn thấy được rất nhiều thứ từ mu bàn tay của cô nương."
"Chỉ từ mu bàn tay mà đạo trưởng có thể nhìn ra được nhiều thứ sao?? Thế thì đạo trưởng có thể nói một chút về những gì đạo trưởng thấy cho th·iếp thân nghe được không??" Lâm Thính Nguyệt kinh ngạc và bắt đầu tò mò.
"Trước tiên, nói đến tình duyên đi!! Trong tương lai không xa, cô nương sẽ gặp được ý chung nhân..."
"Thật vậy sao??" Lâm Thính Nguyệt ngạc nhiên.
"Nhưng... Nhưng... tiếc thay, hai người ở với nhau không lâu thì xảy ra biến cố, biến cố gì thì bần đạo không biết, nhưng biến cố này sẽ khiến cho hai người phải xa cách, có thể làm xa cách âm dương, hoặc là khoảng cách, các thứ." Thanh Minh thở dài lắc đầu.
"Sau đó thì sao??" Lâm Thính Nguyệt tò mò.
"Sau đó?? Sau đó còn tùy thuộc vào cô nương!!" Thanh Minh chậm rãi nói.
Lâm Thính Nguyệt nghe xong thì lâm vào trong suy nghĩ, một lúc sau như hiểu ra đươc gì đó, bèn đối với Thanh Minh làm ra cảm ơn.
"Cảm ơn đạo trưởng đã nhắc nhở."
"Ừm, về tình duyên, thì coi như là kết thúc. Giờ thì nói một chút về những gì ta thấy được nào..." Cái trước là vì nhiệm vụ, giờ mới là cái mà Thanh Minh cảm thấy tò mò về Lâm Thính Nguyệt.
"Đạo trưởng cứ nói."
"Về sinh mệnh và vận mệnh, ta sẽ không nói, về công danh và trí tuệ, cũng không cần bàn, từ hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng, không có trí tuệ, thì cô nương làm sao có đươc công danh như bây giờ, nhưng mà có một thứ làm ta luôn cảm thấy thắc mắc là. tại sao người có tu vi cao như cô nương, lại phải ở đây làm kỹ nữ??"
「Lâm Thính Nguyệt, Thủy Linh Khí Cảnh - Bát Phân, 36 tuổi」
Từ lúc bắt đầu, nhờ vào hệ thống, hắn đã phát hiện ra Lâm Thính Nguyệt này có tu vi, cao vượt ngoài dữ liệu của hắn, còn là người có tu vi cao nhất từ lúc hắn xuyên không tới giờ. Nhưng tại sao một người như vậy lại đi làm kỹ nữ, đó mới là vấn đề.
Lâm Thính Nguyệt nghe xong thì nụ cười bỗng trở nên cứng đờ, sau đó là không còn cười nữa, mà đổi thành âm trầm.
"Đạo trưởng có thể nhìn ra??" Lâm Thính Nguyệt hỏi.
"Không phải bần đạo ngay từ đầu đã nói rồi đó sao?? Ánh mắt không đại biểu tất cả." Thanh Minh không nhanh không chậm trả lời.
Lâm Thính Nguyệt giờ này mới nhận ra, thì ra là ngay từ đầu, người này đã nhìn thấu rồi.
"Thì ra là vậy!!" Nàng thở dài.
"Vẫn là câu hỏi trước, tại sao cô nương lại ở đây làm kỹ nữ??" Thanh Minh cúi đầu rót trà, lặp lại câu hỏi.
Lâm Thính Nguyệt biểu cảm lại lần nữa đổi, từ âm trầm, lại trở thành nhẹ cười. ánh mắt cũng không rời Thanh Minh, hỏi ngược.
"Cũng không phải giống như đạo trưởng đấy sao, Vũ Lệ đạo trưởng?? Không, hay th·iếp thân nên gọi ngươi là ma - đầu - Thanh - Minh??"
Lâm Thính Nguyệt nói từng chữ từng chữ một cách nhẹ nhàng, nhưng khi Thanh Minh nghe được, thì nó chả khác nào tiếng búa gõ vào tim từng nhịp.
Hắn giật mình để bình trà xuống, đầu ngẩng lên, hai mắt trở nên sắc bén nhìn xem Lâm Thính Nguyệt, âm trầm nói: "Cô nương phát hiện khi nào??"
Lâm Thính Nguyệt cười trả lời: "Sớm hơn đạo trưởng, từ lúc đạo trưởng bước chân vào Thính Nguyệt Lâu."
Sợ Thanh Minh không hiểu, Lâm Thính Nguyệt lần nữa giải thích: "Đạo trưởng không biết đấy thôi, Thính Nguyệt Lâu dù sao cũng chỉ là một thanh lâu, là nơi hội tụ những cô nương có tu vi thấp kém, không thể làm gì khác ngoài việc b·án t·hân để kiếm sống, vậy nên cảnh giác cũng là cần thiết."
"Nói như vậy là nãy giờ cô nương đang tiêu khiển ta??"
"Không thể nói là tiêu khiển, dù sao thì th·iếp thân cũng trả tiền." Lâm Thính Nguyệt khẽ cười.
"Cũng đúng, vậy cô nương tiếp đây tính làm gì?? Bắt ta rồi giao nộp cho Âm Dương Hợp Tông để có thể trở thành khanh khách trưởng lão sao??" Thanh Minh lạnh lùng hỏi
"Đạo trưởng nói cũng không phải không hợp lý, nhưng mà... không, suy cho cùng thì lợi ích không đủ lớn, thêm nữa, bọn hắn vẫn là quá yếu, đến cả ta còn không bằng, thì nhờ bọn hắn thì có lợi ích gì??" Lâm Thính Nguyệt khinh thường.
"Vậy ý của cô nương là, ta mang lại lợi ích còn nhiều hơn bọn hắn hả??"
"Không sai, ma đầu Thanh Minh, không ai không biết, mặc dù Nhất Đoạn, nhưng lại một người một kiếm, quét ngang một nửa tông môn lục giai, nghe thôi cũng khiến cho người khác kích thích."
"Xét cho cùng thì cái th·iếp thân nhìn trúng đó là tiềm lực của đạo trưởng." Lâm Thính Nguyệt tự rót cho mình một lý trà rồi tự thưởng.
Nhìn xem bộ dáng của Lâm Thính Nguyệt, Thanh Minh lại hỏi.
"Cô nương có vẻ như khá chắc chắn về quyết định của mình nhỉ, cô nương không sợ ta làm ra điều gì khác sao??"
"Không có thực lực mới sợ, còn có thực lực thì cần gì phải sợ??"
Nghe đến đây, Thanh Minh không khỏi nhếch miệng cười.
"Thú vị, thú vị, người khác thì phòng bị ma đầu, còn cô nương lại muốn hợp tác với ma đầu, chuyện này mà để người ngoài biết được thì không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào!! Tốt lắm, chúng ta cùng nhau hợp tác nào!!"
"Nhưng mà Thính Nguyệt cô nương, đã là hợp tác thì đôi bên phải cùng có lợi mới đúng." Thanh Minh đòi hỏi.
Lâm Thính Nguyệt như biết trước Thanh Minh sẽ đòi hỏi, nên nàng ngay lập tức trả lời.
"Đúng vậy, đạo hưu nói không sai!! Như này thế nào?? Ta giúp ngươi giúp ngươi chào hàng, tương lai nếu ngươi đủ lớn mạnh thì ngươi phải giúp đỡ ta một lần. Thế nào??"
Thanh Minh nghe xong thì bắt đầu suy tính.
Nếu xét về tình hình chung và các yếu tố có thể xảy ra, thì hắn sẽ là người bất lợi trong lần hợp tác này.
Dĩ nhiên các yếu tố trong này đó là hắn gặp phải cường địch, sát thủ các thứ có thể uy h·iếp đến tính mạng hắn, và Lâm Thính Nguyệt sẽ không đứng ra giúp đỡ hắn.
Nhưng đó là nếu Thanh Minh không có hệ thống trong tay, còn khi có hệ thống, thì việc Lâm Thính Nguyệt giúp Thanh Minh chào hàng, thì chả khác nào cây khô gặp mùa xuân.
Tính ra thì, mỗi người một mục đích, mà Thanh Minh lại là người biết được tất cả mà đối phương lại không biết gì về hắn.
Thanh Minh liền đưa tay ra, đối với Lâm Thính Nguyệt, nói: "Tốt, hợp tác vui vẻ."
Nhìn xem Thanh Minh thật sự đồng ý hợp tác, Lâm Thính Nguyệt có chút khó tin, nhưng nếu Thanh Minh đã đồng ý, thì nàng cũng không nhiều lời, cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Thanh Minh.
"Hợp tác vui vẻ."
Cả hai nhìn nhau cười, sau đó thả tay ra.
"Giờ thì..." Thanh Minh đứng dậy, điều chỉnh đạo bào, sau đó quay người, một đường đi thẳng.
Chuyện cần nói cũng đã nói xong, hắn cũng không còn lý do để ngồi ở đây nữa.
Hắn không nói một lời nào, đơn giản là muốn tỏ thái độ, nói lên là dù hắn đồng ý hợp tác, nhưng lợi ích vẫn là không đều.
Lâm Thính Nguyệt nhìn xem bóng lưng Thanh Minh, bỗng cất giọng hỏi.
"Những điều đạo trưởng nói trước đó là thật??"
"Bần đạo trước nay nói một là một, hai là hai, chưa từng nói dối, dù sao thì tiền quẻ ta cũng đã nhận." Nói xong, Thanh Minh trực tiếp xuống lầu.
Để lại Lâm Thính Nguyệt tại đó nhìn xem trời trăng, kẽ cười, nói: "Đường đường ma đầu lại đi làm thầy tướng, thú vị!!"
------
Thanh Minh sau khi xuống lầu cũng không mang đến người chú ý, dù sao thì một hai người từ trên xuống cũng không phải không có.
Ra khỏi Thính Nguyệt Lâu, Thanh Minh một đường đi thẳng về thôn.
Trở về thôn, trời hiện tại cũng đã tối đen, tất cả mọi người ai đều đã về nhà nấy, người thì ngủ, người thì chăm chỉ tu luyện.
Thanh Minh cũng không một tiếng động, về thẳng nhà.
Về đến nhà.
"Hai bà xã!! Ta đã về!!" Thanh Minh trực tiếp mở cửa, lao vào bên trong.
"Về thì về, ồn ào cái gì?? Sợ hàng xóm không ngủ được à??" Một tiếng nói từ trong phòng truyền ra, Thanh Mạn từ trong bước ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.