Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95: Trung Châu Bảy Đại Ẩn Tộc!!!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Trung Châu Bảy Đại Ẩn Tộc!!!


Răng rắc!!

Chớp mắt một cái, tất cả mọi thứ trước mắt bỗng như một tấm gương đang dần dần đỗ vỡ.

Cho đến khi nó hoàn toàn nát đi, thì trước mắt Lê Khánh Nhân mới là khung cảnh quen thuộc trong căn phòng.

"Khi nãy-- là gì??" Lê Khánh Nhân nhỏ giọng nói.

Không biết từ khi nào mà lưng của hắn đã ướt nhẹp bởi mồ hôi hột, hai tay thì liên tục run cầm cập.

"Cảm giác này!! Còn đáng sợ hơn khi đó!!" Lê Khánh Nhân thầm đánh giá.

Hắn cố hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới lần nữa đưa mắt lên nhìn Thanh Minh, hắn cảm giác rằng người xuất hiện trước mắt hắn lúc nãy có ngoại hình rất giống với Thanh Minh ở trước mắt.

Nhưng nếu hợp hai người lại làm chung thành một người thì Lê Khánh Nhân có chút không quá tin tưởng.

"Đợi lúc về hỏi lão già đó."

Mà Thanh Minh ở một bên, hắn đang dùng Âm Dương Nhãn cẩn thận quan sát đứa bé mà không hề biết đến được rằng Lê Khánh Nhân lúc này suy nghĩ.

Nhưng có một thứ mà khiến hắn phải đau đầu là, ngoài trừ trên người đứa bé có một chút sắc khí ra thì hắn chỉ thấy được một sợi chỉ đỏ nối giữa hắn và đứa bé mà thôi, vậy nên chả thấy gì là điểm nhấn để có thể đặt tên cho đứa bé.

Thanh Minh mồ hôi chảy đầy đầu.

"Sao rồi?? Nhìn ra được gì??"

"Khụ!! Nhìn thì tất nhiên là nhìn ra, nhưng mà ta có chút đắn đo là có nên nói không, dù sao ai mà biết ngài có hài lòng hay không, lỡ không hài lòng thì ta c·hết chắc." Thanh Minh giả vờ nói.

"Hừ, miệng lưỡi nhanh nhe---- hửm??"

Đang nói chuyện thì Lê Khánh Nhân bỗng nhiên dừng lại, hắn bất ngờ đưa tay vào trong túi áo trong ngực sau đó là lấy ra một cái lệnh bài đang phát sáng.

Nhìn xem lệnh bài, Lê Khánh Nhân đưa một tay khác lên lệnh bài, cách không vẽ một vài ký tự nào đó rồi nhắm mắt ngưng thần.

Một lúc sau, khi Lê Khánh Nhân mở mắt thì khuôn mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn Tư Quyên, nghiêm túc nói: "Không còn thời gian, chúng ta cần lập tức trở về!!"

"Trở về?? Về đâu??"

"Lần này ta tới đây là để đón con về với Lê gia."

"Lê gia?? Chưa nghe đến gia tộc này bao giờ..."

"Lê gia ở Trung Châu, là một trong bảy đại ẩn tộc ở Trung Châu."

"Ẩn tộc là gì?? Có khác gì với gia tộc không??"

Với những câu hỏi của Tư Quyên, Lê Khánh Nhân đều cẩn thận trả lời, nhưng hắn lại không trả lời quá sâu, chỉ đơn sơ qua một số chi tiết mà thôi.

"Ẩn tộc khác với gia tộc, ẩn tộc chỉ có hai quy tắc, một là người của ẩn tộc không được phép xuất hiện ở ngoài, chỉ có thể ở tại nơi được quy định. Và hai là người ngoài không thể xuất hiện bên trong địa phận của ẩn tộc."

"Lần này ta ở đây đã vi phạm quy tắc một, rất nhanh cũng sẽ b·ị b·ắt về để lãnh trừng phạt."

"Vậy nó là ẩn thế không ra sao??" Thanh Minh thầm suy đoán.

Lê Khánh Nhân tiếp tục nói: "Bảy đại ẩn tộc bao gồm: Ngô, Trần, Lê, Mạc, Lý, Đinh và Nguyễn! Còn những đại ẩn tộc này còn có gì nữa, thì phải đợi con trở về rồi tự tìm hiểu."

Với câu trả lời này, Thanh Minh đứng ở một bên nghe xong liền không tránh khỏi cảm thấy những cái họ này quen thuộc, hắn thầm đọc lại.

"Ngô, Đinh, Lê, Trần, Lý, Mạc, Nguyễn... Ngô, Đinh-Tiền Lê, Lý, Trần, Mạc, Nguyễn!!!! Đây chẳng phải là lần lượt các triều đại phong kiến ở Việt Nam hay sao??!!"

Thanh Minh nội tâm hoảng hốt, khi còn ở Trái Đất, thì ngành học của hắn là ngành khảo cổ, để có thể học được ngành này thì hiểu biết về lịch sử là bắt buộc phải biết để tránh nhầm lẫn các tác phẩm qua các thời kỳ.

Vậy nên, khi nãy khi nghe đến họ của thất đại ẩn tộc thì Thanh Minh luôn cảm thấy quen thuộc.

"Chẳng lẽ Việt Nam... Không, đúng hơn là Trái Đất còn những điều bí ẩn mà không được ghi vào sách sử??"

Thanh Minh bỗng nhiên liên tưởng đến một thứ mà nếu như là hắn trước kia thì hắn chắc chắn sẽ không tin, nhưng lần này thì hắn không dám chắc không tin.

"Vậy...sao... Nếu đã vậy thì cha chờ bọn con một chút để cho lão công chàng ấy----"

"Không, chỉ mỗi con đi thôi."

"..."

Tư Quyên và Thôi Lực bỗng nhiên trầm mặt khó hiểu.

"Tại sao?? Tại sao chỉ có mỗi con mà không có chàng ấy??!!" Tư Quyên lên tiếng hỏi.

"Không phải ta không muốn là do quy tắc nơi đó không cho phép người ngoài bước vào!!"

Quy tắc là quy tắc, không thể tự ý phá vỡ. Tư Quyên biết điều này nên cũng không nói gì thêm về quy tắc, nhưng...

"Nếu như vậy thì con cũng không đi!!"

"Không đi không được!! Sự tồn tại của con đã bị các vị hộ pháp phát hiện, nếu ta không mang con về thì mấy vị hộ pháp cũng sẽ cưỡng ép mang con về kể cả phải khiến con đau khổ..."

Những chữ cái cuối cùng Lê Khánh Nhân không hề nói, thay vào đó là ánh mắt nhìn Thôi Lực.

Theo ánh mắt của Lê Khánh Nhân, Tư Quyên cũng nhận ra được ý mà hắn muốn nói.

Một loại cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng Tư Quyên, từng dòng, từng dòng nước mắt chảy dài trên má rơi xuống bàn tay cũng như là rơi trên má đứa bé.

"Tại sao?? Tại sao chứ?? 42 năm!! 42 năm không gặp, nhưng khi gặp thì tại sao lại muốn chia cách hai đứa con..."

"Ta cũng không còn cách nào khác. 42 năm nay, mẹ con luôn ăn không ngon ngủ không yên, đêm đến thì liên tục gặp ác mộng, đến khi tỉnh dậy thì dùng nước mắt rửa mặt."

"Cho đến sáng nay, khi mà ấn kí của con thông qua lần sinh lần này xuất hiện, thì con không biết mẹ con vui vẻ đến bao nhiêu đâu!! Nàng cảm nhận được là con đang gặp nguy hiểm nên đã kêu ta lập tức tới trợ giúp."

"Cũng chính vì không biết tình hình cuộc sống của con lúc này, nên đã mang tới sai lầm như hiện tại. Ta thật sự xin lỗi!"

"..."

Cùng với lời xin lỗi của Lê Khánh Nhân, Tư Quyên cũng không thể tiếp tục oán trách.

Đơn giản đều là vì lo lắng cho con cái nên mới phạm phải sai lầm không đáng có, vậy nên cũng đáng để được tha thứ.

Chỉ là... lúc này không biết nên làm gì nữa...

"Tuyết Nhi, con cần nhanh chóng làm ra quyết định!! các vị hộ pháp sắp tới rồi!! Đến khi đó ta không chắc là con có thể...."

"Cha!! Con hiểu rồi!!" Tư Quyên lên tiếng.

Nàng đưa ánh mắt sang nhìn Thôi Lực, vẫy tay, kêu gọi Thôi Lực tới gần.

Thôi Lực nãy giờ ở bên cạnh làm sao không hiểu được những gì mà hai người nói, nhưng mà suy cho cùng thì hắn vẫn không đủ thực lực để có thể lên tiếng ngăn cản.

Chỉ nghe đến chữ ẩn tộc thôi là đủ để hiểu thế lực này mạnh tới cỡ nào, nhiều khi chỉ cần động một ngón tay thôi là có thể g·iết hắn.

Thôi Lực buồn bã, cẩn thận bước tới gần bên Tư Quyên.

Thanh Minh tránh ra sang một bên nhường chỗ cho Thôi Lực.

Tới trước mặt Tư Quyên, Tư Quyên nhìn xem gương mặt của Thôi Lực mà lần nữa không kiềm được nước mắt, nàng lại khóc.

Vừa khóc, nàng liền đưa đứa bé nàng đang ôm trong ngực nãy giờ cho Thôi Lực.

"Lão công!! Th·iếp sắp phải đi!! Thằng bé phải nhờ chàng chăm sóc giùm rồi!!"

"Lão bà!! Ta thật sự không muốn chúng ta phải chia cách!!"

"Th·iếp cũng vậy!! Nhưng... số mệnh đã định th·iếp phải đi, nếu không thì sẽ mang lại rắc rồi cho cả chàng lẫn con và đây là điều mà th·iếp không muốn nhìn thấy nhất!!"

"Chàng hãy chăm sóc cho thằng bé thật tốt, hãy dạy nó thay cho phần của th·iếp, và đừng quên th·iếp!!"

"Không!! Ta sẽ không quên nàng!!!"

Với lời hứa tạm thời của Thôi Lực, như vậy cũng đã đủ kiến cho Tư Quyên mãn nguyện.

Nàng nhìn xuống đứa bé, đưa tay vuốt ve khuôn mặt còn đang mơ ngủ đó, khẽ nói.

"Con trai, hãy nghe lời cha của con, hãy thật tốt làm người, đừng để người khác bắt nạt, thiếu gì thì cứ nói với cha của con, chàng ấy sẽ chu cấp cho con thay ta và hãy nhớ đừng làm cho cha con phải buồn và quan tâm ông ấy nhiều hơn..."

Hức!! Hức!!

Lời vừa nói ra, tiếng nức nỡ lại càng lớn.

Nàng thật sự không muốn phải chia tay ngay lúc này, khi mà tình yêu của nàng và Thôi Lực vừa mới chớm nở và kết hợp lại tạo thành một sinh mệnh mới là đứa con như này.

Nàng muốn được thấy nhiều hơn, nàng muốn được nhìn thấy đứa bé trưởng thành theo thời gian, nhưng có vẻ như điều đó là chuyện không thể lúc này.

Lê Khánh Nhân nhìn xem hai người liền không khỏi lắc đầu thở dài, nhưng hắn cũng phải hạ quyết tâm mà thôi, trước khi mà các vị hộ pháp đến được nơi này.

Hắn đứa tay lên đánh nhẹ vào sau ót của Tư Quyên.

Khiến cho Tư Quyên ngay lập tức ngất đi, rồi Lê Khánh Nhân tiến đến đón đỡ.

Sau đó nhẹ nhàng nhấc Tư Quyên lên, chầm chậm bước ra khỏi phòng.

Thôi Lực chỉ có thể trơ mắt ếch của mình ra nhìn mà không dám hó hé bất cứ điều gì, hắn biết đây là điều mà Lê Khánh Nhân bắt buộc phải làm.

Nhưng bỗng như lúc này, trong con tim hắn như có tiếng nói phát ra.

"Ngươi bỏ cuộc sao?? Ngươi muốn trơ mắt nhìn xem người ngươi yêu bị đưa đi vậy sao?? Ngươi muốn hai ngươi mãi mãi chia lìa sao?? Và hơn hết!! Ngươi là một kẻ nhát gan sao??"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Trung Châu Bảy Đại Ẩn Tộc!!!