Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Lão Già Nhặt Trẻ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Lão Già Nhặt Trẻ


Để cho Thôi Lực nhớ lại bản thân hắn, để cho hắn biết được bản thân trước đó cũng đã từng yếu kém đến thế nào và nhờ vào sự cố gắng nên mới được địa vị như hiện tại.

"Thằng bé tên Thôi Tư Phùng!!" Thanh Minh lúc này lên tiếng, hắn đã chọn ra cho đứa bé một cái tên.

"Bỏ cuộc?? Ta sao??" Thôi Lực lại tự hỏi.

"..." Thanh Minh nghe xong cái giật cả mình.

"Ha ha, đó cũng chỉ là lời đồn, nhưng tình huống của ta không khá hơn ngươi là bao nhiêu. Cả Tây Hoang đều đang truy lùng ta, đứa bé này có thể sẽ bị cuốn vào những rắc rối của ta!!"

"... Vậy nên ta muốn gửi đứa bé này cho ngươi nhờ ngươi chăm sóc giùm ta!!" Thôi Lực nhìn xem đứa bé, nói.

Nên khi nghe đến mệnh lệnh cũng nhanh chóng đi thực hiện.

"Giờ thì..." Thôi Lực nhìn xem đứa bé với ánh mắt không nỡ.

Và nhát gan?? Hắn có thể được đến như bây giờ nếu kêu hắn nhát gan thì không biết hắn đã c·hết từ bao giờ.

Gửi đứa bé cho ta?? Đây là trông trẻ?? Đứng nói đùa, hắn đây chưa từng chăm sóc trẻ con. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỏ cuộc?? Nếu như nói hắn bỏ cuộc thì hắn làm sao có thể phát triển đến hiện tại??

"Khụ!! Thật ra thì ngươi không cần phải làm vậy, là đối tác, cũng như là một người bạn, ta sẽ giúp đỡ ngươi chăm sóc đứa bé, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy rồi thì ta không nhận thì lại cảm thấy có lỗi!!"

Hắn cảm giác như bản thân trở thành những lão già nhặt trẻ trong những bộ truyện tranh đô thị nào đó, chỉ là nguyên nhân bắt nguồn không có máu c·h·ó mà thôi.

Lần lượt bốn câu hơi mà mỗi một câu như là tiếng búa đập vào trong tâm trí của Thôi Lực.

"Ngươi nói---"

Thanh Minh đắn đo suy nghĩ.

Căn phòng ngay tức khắc trở nên yên tĩnh, không ai nói gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù ở nhà đang có chín ngàn viên hạ phẩm linh thạch nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ là hạ phẩm, bàn về chất lượng thì nó là đủ với Thanh Minh, nhưng ở nhà còn có thêm hai nữ, tính sơ qua cũng là không đủ, cộng thêm tài nguyên tu luyện đâu chỉ mỗi linh thạch, còn có những loại khác như đan dược, thảo dược,...

"Vậy là ngươi đã quyết định??" Thanh Minh lại hỏi

Bản thân nhỏ bé và yếu kém.

"Ở trên cái thế giới này, thứ đáng sợ nhất đó là thứ mà chúng ta không biết cũng như là không thể đo lường được!! Vậy nên khi đó ta gần như đã suy sụp!!"

Thôi Lực nghe xong liền không khỏi cười: "Ha ha, có lẽ vậy!! Nhưng ngươi cũng khác xa so với những lời đồn, nào là g·iết ngươi không chớp mắt...."

Thôi Lực gật đầu: "Đúng vậy!! Vậy nên ta có một chuyện khác muốn nhờ ngươi!!"

Đợi cho căn phòng bên trong chỉ còn hai lớn một nhỏ, Thôi Lực mới đối với Thanh Minh làm ra cúi đầu, nói.

Với thuật dịch dung mà hắn mua được trước đó từ tiểu 221 thì quả thật là chỉ cần không có người quá mạnh như Lê Khánh Nhân hay người có công pháp đặc thù như Lâm Thính Nguyệt thì hắn có thể yên tâm để tu luyện, hay có thể nói là hắn trốn trên núi tu luyện cũng được.

Nắm bắt được Thanh Minh, Thôi Lực không khỏi lần nữa nói: "Như vậy thì thế nào... một phần ba tài sản của Thôi gia xem như thù lao thì sao."

"Cha!!!" Thôi Lực hô lên, đối tượng là Lê Khánh Nhân.

Thanh Minh lên tiếng: "Thôi gia chủ!! Ngươi có bị điên không?? Ngươi đang nhờ một ma đầu chăm sóc con ngươi đấy!!"

"Chà...chà... chúng ta có gì đây?? Thôi gia chủ hôm nay quả thật là nhà có khách nhỉ, đã vậy còn rất là đông nữa!!"

"Mạnh hơn...sao?" Thôi Lực nhìn xem đứa bé rồi nhỏ giọng nói.

"Ta không muốn phải chia lìa!!" Thôi Lực tự trả lời.

"Tuy nói là vậy nhưng nó đã vực dậy tinh thần của ta!! Ta khi đó đã rất sợ hãi, sợ phải mất đi Tư Quyên, sợ khi nghe đến ẩn tộc, cái từ mà ta chưa từng nghe bao giờ và sức mạnh của nó."

Thanh Minh giật mình, xong không khỏi cười khổ.

Vù!! Vù!!

Vô số tiếng lướt gió bỗng nhiên xuất hiện, vô số bóng người bỗng nhiên, bọn hắn đứng ở trong sân nhìn vào bên trong căn phòng, cũng như là có rất nhiều đứng ở trên nóc căn phòng, thông qua chỗ thủng mà nhìn xuống.

"Bên trong có một ít trung phẩm linh thạch và một số đan dược phụ trợ tu luyện, tuy không thể khiến con ngay tức khắc trở nên mạnh mẽ, nhưng ít nhất bây giờ thì nó khá là cần thiết đổi với con!!"

"Việc gì?? Ngươi cứ nói, nếu nó ở trong khả năng của ta thì ta sẵn sàng sẽ giúp, dù sao thì chúng ta vẫn là đối tác!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Bản lĩnh của ngươi đâu?? Thiêu đốt nó và lần nữa đối mặt với khó khăn đi!! Chả lẽ tình yêu ngươi dành cho vợ ngươi chỉ là giả dối??!! (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta quyết định lần nữa ngao du tứ phương để có thể tiếp tục tu luyện để trở nên mạnh mẽ..."

Chương 96: Lão Già Nhặt Trẻ

"Ngươi nói đúng!!"

Thanh Minh gật đầu xem như đáp trả việc hắn có lắng nghe.

Thanh Minh nghe vậy cũng thầm đáng tiếc, hắn mặc dù không phải là cha mẹ, nhưng nếu hắn thử đặt mình vào vị trí của Thôi Lực thì hắn cũng sẽ cảm thấy như vậy.

"Ok." Thanh Minh bụng nở hoa, mặc dù hôm nay có chút xui xẻo nhưng thay vào đó nhận được một số thứ không tồi.

"Sao??? Được không??"

Bản thân Thôi Lực khi đó đã không còn bất cứ nhận thức gì đối với môi trường bên ngoài, vậy nên ngoại trừ những lời nói có thể chui lọt vào tai ra thì dù cho có người đứng trước mặt hắn hắn chắc chắn cũng không hề nhận ra.

Đứa bé cần thời gian để phát triển, cần thời gian để có thể lớn lên.

Lê Khánh Nhân nghe được tiếng gọi cũng chậm rãi quay người lại, nhìn xem Thôi Lực, không nói bất cứ điều gì.

"Nhưng... hình thức của hai chúng ta lại khác biệt... bàn về tư chất, ta thua ngươi. Cũng vì vậy để có thể mạnh mẽ hơn ta chỉ có thể cắm đầu vào nguy hiểm. Còn ngươi thì khác, chỉ cần cho ngươi đầy đủ thời gian thì ngươi có thể siêu việt ta bất cứ lúc nào và ngươi có thể tự mình chiếm được khoảng thời gian đó, cũng chính như ngươi của hiện tại!! Vũ-- Lệ!!"

"Cảm ơn ngươi!! Thanh Minh!! Nếu không có ngươi thì không chắc ta đã bỏ lỡ cơ hội!!"

Bịch!! Bịch!!...

"Ta muốn gặp lại nàng!!" Thôi Lực lại tự trả lời.

"..."

Chỉ là bây giờ xuất hiện một khó khăn lớn hơn trước mà thôi hắn không được phép bỏ cuộc, nếu không thì hắn sẽ mất đi tất cả.

Thôi Lực nhanh chóng đón lấy.

"Không có gì!! Ta chỉ thúc đẩy ngươi một chút mà thôi!!" Thanh Minh khiêm tốn trả lời.

Đúng vậy, những câu hỏi trước đó không phải là từ trong thâm tâm của Thôi Lực xuất hiện mà là do Thanh Minh dựa theo sắc khí mà đặt ra các câu hỏi nhằm thúc đẩy Thôi Lực.

Hắn thật sự không nỡ, việc con mình sinh ra nhưng lại không thể thấy mặt cha mẹ ruột của mình, nhưng hắn cũng không dám, không dám mang theo đứa bé cùng nhau trở nên mạnh mẽ.

Mãi mãi không thể gặp?? Không cần phải hỏi cũng biết câu trả lời.

"... Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc ta gặp phải nguy hiểm sẽ gia tăng..."

Lý Ngôn trước đó tới giờ đều ở ngoài cửa đứng đợi, hắn không dám vào phòng, vì căn bản là hắn có vào đi chăng nữa cũng chả giúp được gì.

"Cố gắng lên con trai, đừng phải để Tuyết Nhi phải đợi!!"

Vừa nói hết câu, Lê Khánh Nhân cũng như là Tư Quyên tựa như một làn khí mà biến mất.

Vậy nên hắn mới thèm khát.

"Một phần ba?!!" Thanh Minh sáng cả mắt.

"Nhưng nghĩ đến việc ta không thể gặp mặt lại được Tư Quyên thì nỗi sợ đó lại không là gì!! Không gì quan trọng hơn Tư Quyên!!"

Thanh Minh vỗ vai Thôi Lực, nói: "Vậy nên điều mà ngươi cần làm bây giờ là trở nên mạnh mẽ rồi đi thông báo điều này cho Thôi phu nhân biết."

"Thôi Tư Phùng?? Thôi Tư là họ cha mẹ, Phùng trong trùng phùng, mặc dù không phải là một cái tên khí phách nhưng nó gửi gắm tương lai của gia đình ta!! Chỉ tiếc là... Tư Quyên nàng ấy không ở đây để có thể biết đến Phùng Nhi!!" Thôi Lực đáng tiếc nói.

Điều này đã chứng tỏ là con gái hắn không hề chọn sai người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với câu hỏi này của Thôi Lực, Lê Khánh Nhân nghe xong thì trên mặt liền xuất hiện một nụ cười hài lòng.

Qua được một lúc thì Thôi Lực mới mở miệng nói.

Hắn chỉ mong sao bản thân có thể mau chóng mạnh lên rồi trở lại nơi này, cùng đứa bé đến Trung Châu tìm Tư Quyên.

"Nhát gan?? Trong từ điển của ta không hề có hai chữ gọi là nhát gan!!!"

Chia lìa?? Về mặt tình cảm thì Thôi Lực có thể chắc chắn là rất yêu thương vợ mình!!

"Đây!! Quà gặp mặt của ta!!" Lê Khánh Nhân biến ra một cái túi sau đó là ném cho Thôi Lực.

"Mạnh hơn, trở nên mạnh hơn!! Mạnh hơn con của hiện tại gấp trăm lần, gấp ngàn lần!! Sau đó hãy tới Trung Châu để tìm kiếm và chứng tỏ bản thân của con!! Khi đó hai người các con có thể gặp lại nhau!!"

"Cha!! Con... con cần phải làm thế nào mới có thể gặp lại Tư Quyên??!!!"

"Kệ ngươi, ngươi nghĩ sao cũng được, mọi chuyện quyết định như này đi!! Ta sẽ phân phó cho Lý Ngôn sau đó là để cho Lý Ngôn gửi cho ngươi số đó!!" Thôi Lực nói.

"Lý Ngôn, đưa thù lao cho bà bà và các vị cô nương này sau đó là tiễn họ về, tiếp đó là trở lại đây, ta có chuyện phân phó tiếp cho ngươi!!"

Một giọng nói châm biếm bỗng nhiên từ trên nóc truyền xuống.

Thôi Lực ánh mắt bên trong bỗng trở nên kiên định, chứa đầy nghị lực, khát vọng hướng tới, nội tâm của hắn cũng dần thay đổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Lão Già Nhặt Trẻ