Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Nhà Bao Việc!!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Nhà Bao Việc!!


Đợi khi Thanh Minh nhận lấy Thôi Tư Phùng, Thôi Lực mới quay người, lần nữa đối mặt với Lãng Uất.

"Điều ngươi đang làm chả khác gì là đang bao che, nếu như để người đời biết được thì ngươi có dám chắc là Thôi gia còn tồn tại không?? Vậy nên, ngươi hãy ngoan ngoãn mà giao hắn ra cho bọn ta!!"

"Vậy ra hắn là ma đầu Thanh Minh!! Nhưng sao hình dáng có chút khác so với ảnh?"

Thanh Minh cũng nhìn thấy, nhưng hắn lại không thể làm bất cứ cách nào để phản bác, hắn chỉ có thể thầm chửi 18 đời tổ tông nhà Dương Mục và đổ lỗi cho trời.

Lần lượt, người bao vậy cũng càng ngày càng nhiều, nó đã bịt kín tất cả đường chạy của Thanh Minh.

Thanh Minh gượng cười, nói: "Cũng không còn cách nào... Đám người lớn các ngươi toàn nói chuyện gì không đâu đâu à... Ta cũng không rảnh để ngồi nghe, nhà con bao việc!!"

Thanh Minh hai người sau đó là chuyển ánh mắt của mình sang nhìn Lãng Uất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo đó, đám người bên ngoài cũng phát giác.

Theo như tính toán, dưới trạng thái dịch dung thì chỉ có những người ở trên nóc mới nhìn thấy được chân thân của hắn, còn những người bên ngoài thì vẫn chưa thấy được chân thân của hắn.

"Ngươi hỏi câu đó lúc này có phải quá vô nghĩa không??"

"Ngươi là đang tính chạy đi đâu hả?? Ma đầu THANH MINH!!!"

"Hừ, lần này ngươi tới đây là để làm gì??" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tiểu tử, đừng có ngông cuồng, có thể là ta không làm gì được ngươi, nhưng nó không có nghĩa là ngươi có thể làm gì được Bọn Ta!!" Lãng Uất trầm giọng nói.

"Ngươi muốn làm gì?? Hắn là bạn của Thôi Gia, ngươi muốn ra tay với bạn của Thôi gia sao??"

"Lãng Uất!!" Dựa theo âm thanh, Thôi Lực có thể ngay lập tức phán đoán được đó là ai.

"Thôi gia... sao?? Thôi gia đã không còn nữa rồi!!"

Chưa được bao lâu, bóng người này đã tới trước Thanh Minh, chặn đường hắn, bày ra tư thái cảnh giác, nhìn chằm chằm Thanh Minh, nói: "Tiểu tử, ngươi cũng quá giảo hoạt, biết lựa thời cơ để chạy trốn quá nhỉ??"

"..."

Nhưng điều đó cũng nói lên được rằng những người này không biết được mối quan hệ của Thôi Lực và Lê Khánh Nhân, chứ nếu để bọn hắn biết được thì chưa chắc bọn hắn đã dám đứng trên nóc nhà và to mồm như này.

"Là thuật dịch dung đấy!!"

"Ngày xui xẻo gì thế này không biết!! Hết chuyện này đến chuyện khác!! Ta có làm gì nên tội??" Than thì cũng đã than, mà chửi thì cũng đã chửi, giờ đây là làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh bây giờ đây!! (đọc tại Qidian-VP.com)

Thôi Lực biết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh chầm chậm ôm lấy Thôi Tư Phùng, chầm chậm bước tiến tới.

Về mặt lý thuyết, đánh solo hơn với cảnh giới chênh lệch thì thắng là chuyện đã rõ, nhưng đánh luân lưu thì chưa chắc nói trước được điều gì kể cả tu vi có hơn.

"Làm sao đây??!!" Thanh Minh tự hỏi.

"Tất nhiên bọn ta cũng không trông chờ gì về việc có thể c·ướp được bảo vật từ trong tay vị cường giả kia..."

"Mà... tất nhiên ta đã giao phó Phùng Nhi cho ngươi rồi, thì ta tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ cho ngươi bình an lúc này, còn về tương lai, thì phải nhìn xem bản thân ngươi rồi."

"Hửm??"

Thanh Minh cũng nhanh chóng dịch dung trở lại, nhưng...

Nói đến đây Lãng Uất ánh mắt chuyển sang nhìn Thanh Minh.

Sau lời nói của Lãng Uất, lập tức cũng xuất hiện nhiều người đáp xuống bao vây lấy Thanh Minh, tất cả đều là người từng đứng ở trên nóc nhà và nhìn thấy chân thân của hắn.

Người này không ai khác là Lãng Uất, sau khi phát hiện Thanh Minh biến mất, hắn đã dùng thần thức để dò xét Thanh Minh và cũng nhanh chóng nắm bắt được vị trí của Thanh Minh.

"Phù!! Vẫn may là Thôi Lực hiểu ý, biết câu giờ cho ta, chứ không thì không biết giờ thế nào!!"

"Ma đầu Thanh Minh!!?? Đâu?? Hắn đâu??"

Tuy nói rằng cái thế giới này cực kỳ tàn khốc, đột nhập trái phép các thứ không phải là một vấn đề gì đó lớn, nhưng đối với kẻ mạnh hơn mình, sự tôn trọng của bọn hắn dành cho kẻ đó vẫn là có.

"Lão già ngươi vẫn thật là không biết một chút gì gọi là phép tắc!! Ngươi là muốn tự động xuống đây, hay là để ta tự mình đưa ngươi xuống??" Thôi Lực tâm trạng vừa mới tốt hơn được một chút chưa được bao lâu thì lại bị những kẻ đột nhập này làm mất vui.

Và đúng như dự tính, khi mới bước ra, chỉ có một hai đạo thần thức quét qua hắn, xong rồi cũng biến mất.

Còn việc có tất cả bao nhiêu người có mặt ở đây thì đếm không hết, có thể là trăm người, ngàn người. Dù sao thì số người sinh sống bên trong Lạc Dương Thành là rất nhiều.

"Bao vậy hắn lại, đừng để hắn thoát!!"

Đi được một nửa, Thanh Minh không khỏi thở phào cái nhẹ, hắn giờ chả khác đi đang từ hang rắn đi ra cả, chỉ cần sơ xuất một cái là đi luôn.

Lãng Gia, một trong ba đại gia tộc ở Lạc Dương Thành.

Nghe đến đây, Lãng Uất như nghĩ đến thứ gì, hắn liền sử dụng thần thức để dò xét khắp Thôi gia.

"Cẩn thận vào!! Theo như thông tin nhận được, ma đầu Thanh Minh không phải một người dễ đối phó, hắn có thể còn có những chiêu trò khác mà chưa thèm dùng!!"

Trong phòng đi ra một hai tu sĩ yếu kém thì đâu có ai để ý đâu nhỉ.

Thôi Lực trước tiên quay người, đưa Thôi Tư Phùng cho Thanh Minh như lời hứa trước đó.

"Đ·m, nhanh vậy sao?? Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!!" Thanh Minh giật mình, không còn giả trang nữa mà vắt chân lên cổ để chạy.

Đến lúc này, tất cả mọi người mới lần nữa đặt sự chú ý của mình vào Thanh Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đó vài giây với sự tuyên bố của Thôi Lực là Thôi Gia không tồn tại cũng được!! Đối với thực lực của bọn hắn như bây giờ, thì có thể nói Thôi Gia đã là một gia tộc đủ lớn, vậy nên sự tàn vong của một gia tộc bọn hắn muốn chứng kiến cũng như lắng nghe xem mà bỏ qua luôn cho Thanh Minh.

"Nếu đã như vậy--- Hửm?? Hắn đâu??"

Bị nhìn, Thanh Minh cũng ngay tức khắc biết được bản thân đã bị bại lộ, hắn bắt đầu trở nên cảnh giác.

Với ánh mắt đó, Lãng Uất đã không còn gì muốn hỏi.

Vậy nên đây là cơ hội, chỉ cần đám trên nóc vẫn chưa phát hiện được hắn chuồn thì xác suất chạy trốn được của hắn vẫn là rất cao, chỉ cần lò dò đi ra.

Nhưng chưa kịp an tâm được bao lâu thì đằng sau bỗng truyền tới một cổ áp lực, kèm theo đó là tiếng hét vang trời.

Thôi Lực cũng không thèm ngăn cản.

"Ngươi thật sự muốn làm vậy?? Muốn hủy đi tất cả mọi thứ mà ngươi đã tạo dựng được??"

"Thuật dịch dung của hắn cao siêu tới nỗi có thể che mắt được tất cả mọi người!! Bảo sao kể từ lần đó, không ai còn thấy hắn xuất hiện!!"

Theo ánh mắt của Lãng Uất, Thôi Lực cũng hiểu Lãng Uất đang muốn nói gì.

「Lãng Uất, Thủy Linh Tam Phân, 140 tuổi.」

"Hắn có ở đây sao?? Sao ta không thấy!!"

Đại khái là do quá tập trung nói chuyện nên hai người Thanh Minh không phát giác được người đến gần, đến khi phát hiện được thì đã quá trễ.

Sau một lần dò xét, Lãng Uất cũng hiểu, hắn không khỏi trầm giọng nói.

"Như lời hứa trước đó!!"

"Thật không biết kiểu gì... vừa mới giao phó Phùng Nhi cho ngươi xong là lại xảy ra chuyện này... Ngươi là có chuyện gì xảy ra à??" Thôi Lực dở khóc dở cười, không biết diễn tả cảm xúc hiện tại của hắn thế nào.

"Không có gì.. dị tượng xuất hiện ở nhà của ngươi, thêm việc có cường giả xuất hiện ở nhà của ngươi nên bọn ta nghi ngờ rằng nơi đây có bảo vật xuất thế."

"Nhưng có chút ngoài ý muốn là... mất cái này lại được cái kia..."

"Ngươi còn nói?!!? Nhanh nghĩ cách đi!!"

"Ta thành lập Thôi gia đơn giản là muốn cho nàng ấy một ngôi nhà, nhưng... nàng ấy giờ đã không còn ở đây. Vậy nên Thôi gia giờ có tồn tại cũng được, không tồn tại cũng không sao!!"

Cuộc trò chuyện của Thanh Minh và Thôi Lực bỗng nhiên bị gián đoạn.

Chỉ là nếu như kẻ đó không hiểu thì...

"Nhà bao việc?? Việc g·iết người sao?? Ma Đầu Thanh... Minh??"

Chương 97: Nhà Bao Việc!!

Thôi Lực khuôn mặt không hề có bất cứ dao động cảm xúc nào, ánh mắt đã nói lên sự quyết tâm của hắn khi bắt đầu làm ra quyết định.

Theo lời hứa, Thanh Minh cũng nhận lấy Thôi Tư Phùng.

Lãng Uất muốn cho một câu quyết định, nhưng khi ánh mắt của hắn muốn tìm kiếm vị trí của Thanh Minh, thì Thanh Minh đã không còn đứng đó nữa mà đã chuồn đi chỗ nào đó rồi.

Thanh Minh phát giác được, nên cũng lợi dụng thời cơ lúc không ai đang để ý đến hắn để mà chuồn.

Rồi một cơn gió nhẹ lướt qua, theo đó là một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống và hướng theo chiều gió dí theo Thanh Minh.

Theo đó, Thôi Lực cũng xuất hiện. hắn đứng bên cạnh Thanh Minh với khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn xung quanh.

"Bạn?? Tiểu tử, lão tử tuy già, nhưng cũng không tính là mắt mù, ngươi cho rằng ta không biết người đang dịch dung dưới lớp mặt nạ đó là ai sao??"

Nghe xong lời nói của Lãng Uất, Thôi Lực bắt đầu trầm mặc, hắn cúi đầu như đang nghĩ gì đó, nhưng sau đó là ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Nhà Bao Việc!!