Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị dắt mũi rồi!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị dắt mũi rồi!


Đường Vực nhìn theo bóng dáng côrồi trầm tưmột hồi, cho tới khi cô đi khuất hẳn, anh mới quayđầu híp mắt nhìn chằm chằm Cao Hằng từtrên xuống dưới, ngoại hình không tệ, hình nhưcũng không cóbạn gái.

Anh nghĩlại thấy cônói dối nhưvậy thực ra cũng hợp lý, nhất thời không biết phải bình luận gì.

Đầuóc rối rắm cả đêm khiến côngủkhông ngon giấc.

Đường Vực:“………”

Côlặng lẽquayđầu nhìn anh, hơi chột dạ.

Chỉkhi quay bước mới không còn hối hận

Đúng làvìnghĩa không nềhàmà…

“………”

Đường Vực:“……….”

Editor: Hannah

Ngay hôm sau,Đường Vực gạt hết mọi công việc, tựmình tới hiện trường.

Nóđãtựnguyện bỏtiền,Đường Hinh cũngđểcho em họ tuỳ ýquyếtđịnh, côchỉphụtrách tìm công ty thiết kế.

Đường Vực cònđang mải suy nghĩvềchuyện dự án phim, nghe câu hỏi này thìnhíu mày hỏi lại:“Cái gìcơ?”

Sai lầm lớn nhấtđời này của anh cólẽchính là đãnhờ Đường Hinh làmđồngđội trợgiúp cho mình. Anh từng nghĩnhờmột côgái làm người truyền tin, giúp anh theođuổi bạn gái,đúng làcóchút khôngđàng hoàng. Nhưng lúcđóanh cũng không cócách nào khác,Đường Hinh làngười cóquan hệtốt nhất với Minh Chúc, côlại làngười hoạt bát, phóng khoáng, dễgần. Hơn nữa, anh tựthấyđiều kiện của mình rất tốt, rất xứngđôi với Minh Chúc,Đường Hinh làbạn tốt của Minh Chúc, giúp tác hợp cho hai người họcũng làmột việc tốt.

***** (đọc tại Qidian-VP.com)

“………”

Cửa thang máy mởra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một bài hát thật buồn, người bình thường khi nghe cólẽsẽkhông cảm thấy gì, nhưng một ngườiđang thất tình khi nghe những câu hát nàyđều sẽnước mắtđầmđìa, rất mất mặt nhưng lại không cócách nào kìm nén.

TrợlýCao nhìn bữa sáng trên tayđầy vẻkhóxử. Làm thếnàođây, anh tađã ăn sáng mất rồi.

Khảnăng cảm thụ âm nhạc của côbằngâm, không hát nổiđâu…Lần trước khiđoàn làm phimđi liên hoan, cô đãbị đồng nghiệp trêu chọc tới xấu mặt luôn,Đường Vực chắc chắn còn nhớchuyệnđónên bây giờ đang cố ýchọc ghẹo cô!

…”

Không muốn làm phiền trợlýnhưng lại muốn làm phiền anh?

Cao Hằngđứng tại chỗgãi gãiđầu một hồi rồi cũng rờiđi.

“Công ty thiết kếnội thất em cũngđãtìmđược rồi, không muốn phíthời gian nói chuyện thêm.” Đường Hinh cấtđiện thoại vào trong túi. Côhọcđại họcởBắc Kinh, hồi năm tưxảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng kýtúc xáKhương Mông, trong lúc tức giận côliền dọn ra ngoài thuêphòng riêng. Ba mẹcôlại cảm thấy thuênhàkhôngđược lợi lắm nên mua cho cômột căn hộhai phòng, cũng coi như đầu tư.

Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình nhưsếp tổng bịngười ta dắt mũi rồi!

Đường Vực:“…Chuyện này màcũng quênđượcà?”

Đường Vực khẽhắng giọng, anh làngười phát tiền lương cho cô, màcũng chưa từngđược cômua bữa sáng chođâuđấy.

Ngờ đâu côchỉ đi hỏi thăm một chút màphòng tiếp thịcủa các công tyđãkhông ngừng gọi tới quấy rầy.

Thếai mới làsếpở đây?!

Muốnđược bình yên say giấc

Đường Hinh quẫn báchđáp:“Tất nhiên làláiđược.”

“Dừng xe.”Giọngđiệu anh nghiêm túc hơn.

“………”

Làcông ty thiết kếgọiđiện tiếp thị.

https://www.youtube.com/watch?v=xBHZpVCD_SE

Côthắt dây an toàn rồi nhấn ga phóng xeđi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“………”

_“Nhật kýnữ đại gia”_

“Hửm?”

Cao Hằng thấyánh mắt của sếp tổngđang nán lại trênđồ ăn trong tay anh, liền thửdòhỏi:“Sếpà, anh muốnăn không?”

Anh liếc nhìn cô, thấy rất kỳquái, anh giống lưu manh chỗnào chứ?

*****

Đường Hinh lập tức ngồi thẳng lưng, lạnh nhạtđáp:“Vìsếpđẹp trai.”

Anh thởdài thườn thượt.

Chẳng lẽ Đường Hinh tiếp cận anh làvìmuốn theođuổi trợlýcủa anh sao? Không thểtrách anhđãcósuy nghĩnhưvậy, bởi vìchính anh lúc trướcđãlàm chuyện tương tựmà. Thếnênđây làbáoứng của anh sao?

Đường Hinh vẫn giữnguyên nụcười, lắcđầuđáp:“Không cóviệc gì.”Côngẫmnghĩmột chút, cắn môi rồi dứt khoátđem phầnăn sáng ngon lành của mìnhđưa cho Cao Hằng, nói:“TrợlýCao, mời anhăn sáng!”Nói xong hai mắt còn chớp lia chớp lịa.Ýnói:Ăn bữa sáng của tôi rồi thì đừng cóbánđứng tôiđó, nhớchưa?

Nếuđổi lại làMinh Chúc, anh chắc chắn sẽkhông làm thế.

Cao Hằng vào thang máy sau cùng,ấn nútđi xuống, rồi lập tức cốgắng hoàmình vào tường bao xung quanh.Đường Hinh vốnđãquen với phong cách nóiít làm nhiều của trợlýCao, côvừađịnhđứng lùi vềphíaĐường Vực thìdiđộng trong túi liền vang lên tiếng chuông.

Nhưvậy quánguy hiểm.

Em nên sớm buông tay từlâu

Đường Vực hết nhìn vềphíaĐường Hinh, lại liếc nhìn bữa sáng Cao Hằngđangôm lấy,ánh mắt trởnên vôcùng kỳdị.

Đường Vực liếc nhìn cô, hỏi:“Cóviệc gìsao?”

Lúc này, bước chânĐường Hinh bỗng khựng lại, vẻmặtảo não nói:“Thôi c·h·ế·t rồi, em quên mất, hôm nay xe của emđã đemđi bảo dưỡng rồi.”

Đường Hinh:“……….”

Khuôn mặt mịn màng trắng hồng củaĐường Hinh ngẩng lên,đối diện vớiđôi mắtđang nhìn xuống củaĐường Vực, cônhận thấy vẻkhông hài lòng trong mắt anh, dường nhưanh không thích cônói những lời nhưvậy. Khoémắt côliếc qua thấy Cao Hằngđangđứng yên một góc, mặt côbất giácđỏ ửng.

Côchỉmuốn hưởng thụcảm giácđược ngồi trên ghếphụ– vịtrídành cho bạn gái thôi,đâu phải thực sựmuốn làm tài xếcho anhđâu!

Ting—–

“Không, em chỉnói thếthôi.”

Cao Hằng suy nghĩrất nhanh, nhớtới chuyện tối qua liền cười nói:“Côtìm tôi cóchuyện gì?”

Đường Hinh không hémột lời, yên lặngđánh tay lái sang trái,đổi hướngđi.

Anh vắt chéo chân, lười nhác thúc giục cô.

Rất nhiều người khi khôngđượcômấp nữa mới cảm nhậnđược hơiấm

Nhưng không hiểu sao“đồngđội”này của anh lại một mực cho rằng ngày ngày anhđều chìm trong nỗiđau thất tình.

Côgái nhỏ ủrũngồi vào ghếlái, phát hiện ra ghếdịch ra sau quánhiều, ngay cảchân ga côcũng không với chân tớiđược. Côliếc nhìnĐường Vựcđang nhàn nhãdựa vào lưng ghếbên cạnh,ánh mắtđảo quađôi chân rắn chắc thon dài giấu sau lớp quầnâu, mắt vừa nhìn trộm, tay vừa sờsoạng tìm thanhđiều chỉnh vịtríghếlái.

Đứng dưới tầng, Đường Hinh mua cho mình một bữa sáng ngon lành, lúcđi vào toànhàcông ty côcònđang nghĩ, lát nữa nên lên tầng tìm trợlýCao thửxem sao.

Đường Hinh kểlại sơlược,Đường Vực nghe xong cũng hiểuđược, cùng lúc ba ngườiđã đi tới bãiđỗxe. Khiđi ra ngoài,Đường Hinhđi phía sauĐường Vực, Cao Hằngđi bên cạnh liền nói:“SếpĐường, tôi vềtrướcđây.”

Nghĩlại chuyệnđókhiếnĐường Hinh hơi khóchịu trong lòng.

Đường Hinh:“………”

Buổi tối trước khiđi ngủ, Đường Hinhlại lo lắng ngày mai trợlýCao sẽ đem chuyện cônói dối kểlại choĐường Vực, côlại không cósốWeChat của trợlýCao, giữađêm hôm gọiđiện thoại cho anh ta thìkhông tiện…

“Chào sếp.”Cao Hằng nói.

Đường Vựcđang bước vào cũng nghe thấy.

Dừng xe lúc này sao? Chỉcần anh xuống xe sẽlập tức nhìn thấy Cao Hằng, không phải sẽlộtẩy hết sao?

Từlúc xe rời khỏi bãiđỗ,Đường Vực vẫn luôn giữim lặng, tâm trạngĐường Hinh bỗng nhiên chùng xuống, côtựhỏi không biết cóphải anhđangđau lòng hay không.Đếnđiểm dừng chờ đènđỏ, côquayđầu nhìn anh, thận trọng mởlời:“Sếp tổng, cóphải anhđangđau lòng hay không?”

Ánh mắtĐường Vực lướt qua, thấy vậy liền hỏi:“Lái xe phải nhìnđường chứnhìn tôi làm gì?”

Phía sau, Cao Hằngđứng phía trước xe củaĐường Hinh, vừa nhìn biển sốxe trước mặt vừa lục lọi trínhớ. Chiếc xe này chắc chắn làxe của Đường Hinh. Nếu thế, cô ấy vìsao phải nói dối sếpĐường? Làdo trínhớcủa cô ấy quákém nênđãnhớnhầm?

Chỉcó điều căn hộkia lại cách công ty quáxa, cô đành thuêmột căn hộkhác gần công ty, căn hộkiađểcho thuê, hiện giờem họcô đang muốn thuêlại, em ấy không thích cách bài trícũkỹnên chủ động nói muốnđóng góp tiền thiết kếlại nội thất.

“Xin chào cô Đường, xin hỏi cóphải gầnđây cô đang tìm công ty thiết kếnội thất không? Chúng tôi…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Côvội vàng cúiđầu, nhanh chóng bước vào thang máy nhưng vẫn không quên nhỏgiọng nói thầm:“Em nói cũngđâu cósai…”

Cao Hằng:“………”

Giọng nói củađànông trầmấm lại hơi khàn, không gian trong xe lại rất nhỏ,âm thanh rót vào tai nghe nhưlời tán tỉnh. MặtĐường Hinh bỗngđỏ ửng, cônói nhỏ:“Đường Vực, anhđừng nói mấy lờiđó, nghe rất giống lưu manh.”

Thếnhưng rốt cuộc anh vẫn thất bại,điều này anh chấp nhận.

Đường Hinh rất buồn bực nhưng vẫn phải nặn ra nụcười rạng rỡ:“Chào buổi sáng, sếp tổng.”

Đường Vực tựa khuỷu tay lên cửa sổxe, ngón tay thon dài chống cằm, dáng vẻbiếng nhác dựa vào ghếphụnhìn cômột hồi rồi hỏi:“Cóthểláiđược không?”

*

Anh nhìn khuôn mặtđangửng hồng của cô, thật sựmuốn thửvéo mácô, xem côcó đúng làkhông biết xấu hổhay không.

Dađầu côcăng rần nhưng vẫnđưa tay nhận chìa khoáxe. KhoémiệngĐường Vực khẽnhếch lên rồi xoay người mởcửa, ngồi vào ghếphụ.Đường Hinh bĩu môi, côchỉmuốn khách sáo một chút thôi, ai ngờ Đường Vực lại thực sự đểcho côlái.

Đường Vực:“………”

Đường Hinh:…………

Hồiđó,đoàn làm phim“Chống kh*ng b*”ra vùng biên giớiđểsưu tầm tưliệu thực tế, Minh Chúc bịthương nhẹ,Đường Hinh liền gọiđiện thoại báo choĐường Vực,đúng lúcĐường Vựcđang cócuộc họp, cuộc gọi làdo trợlýCao tiếp nhận, côchỉkhông cẩn thận lỡmiệng một câu rồi rất nhanh trílấp l**m. Ai ngờtrợlýCao lập tức thuật lại choĐường Vực.

“Uhm, lái xe về đi.”

Cao Hằng vốnđã điđược vài bước nghe thấy thếlại quayđầu hỏi:“Hay là đểtôiđưa côvề.”

“Hátđi, không phải em muốn anủi tôià?”

Đường Vực rõràng không tin:“Ồ?”

Trướcđây khi côcòn là đồngđội củaĐường Vực, lúcđóMinh Chúc còn chưa chính thứcởbên Lục Trác Phong, cùng lắm cũng chỉlàquan hệmập mờkhông rõ,Đường Vực vàLục Trác Phong cạnh tranh công bằng, nếu lúcđócôthực sựhết lòng giúpđỡ Đường Vực…Xét vềgia thếnhân phẩm củaĐường Vực, cộng với ngoại hình phong thái không thua kém Lục Trác Phong,đích thực làanh cócơhội.

Côchợt thoáng thấy Cao Hằngđangđứng bên lềbãiđỗxe, anh tađangđứng ngay cạnh chiếc xe Macan màu trắng của cô, thậm chícònđang xoay ngườiđi vềphíađầu xe, cóvẻnhưmuốn nhìn kỹbiển sốxe, phải nhìn cho kỹxem chiếc xe này cóphải làchiếc xeđáng lẽrađangởcửa hàng bảo dưỡng nhưlời cô đãnói hay không.Đường Hinh bỗng chốc hoảng hốt,đạp mạnh chân ga, xe lập tức tăng tốc, bỏlại Cao Hằngởphía sau.

Bởi vì, anh cũng cảm giác hình như Đường Hinh thích sếp tổng.

Đường Hinh mởradio, giọng hát khàn khàn của nữca sĩvang lên, làbài“Em muốnđược hạnh phúc”của Trương HuệMuội*.

Đường Vực nhíu mày nói:“Đường Hinh, em cóthểlái xe không thế? Nếu không thì đểtôi lái.”

Đường Hinh quay lại nhìn anh ta rồi lại nhìnĐường Vực, sau cùng dõng dạc nói:“TrợlýCao vất vảnhiều rồi, mãi mớiđược tan làm, không làm phiền anh nữa. Sếpà, anh cho emđi nhờmộtđoạnđược không?”

“Em muốnđược hạnh phúc

Đường Hinh sắc mặt vui vẻ, vội vàng theo sau.

Hai người dừng lại trước một chiếc xe Maybach màuđen.Đường Hinh nhìnĐường Vực, vừa cười vừa nói:“Sếpà, hay là đểem lái xeđi.”

Cao Hằng xoay người nhìn cô, tựnhiên hỏi:“Cô Đườngđến tìm sếp tổng sao? Anhấy còn chưa tới.”

Đường Hinhđáp chắc nịch:“Được.”

Đường Hinh tủm tỉm cườiđáp:“Em cóthểanủi sếp nha!”

Đường Vực mặt không biến sắc liếc mắt nhìn côrồi xoay ngườiđi vềphía nơiđỗxe chuyên dụng của anh, buông một câu:“Lạiđây.”

Đường Hình tựtrấn an bản thân rồi mím môi nói dõng dạc:“Không cầnđâu, sao cóthể đểsếp lái xe cho emđược. Sếp cứyên tâm ngồi nghỉngơi, nằm ra cũngđược, emđảm bảo kỹthuật lái xe của em tuyệtđối không kém sếpđâu.”

Côtức giận thởphìphò, quyếtđịnh lờanhđi.

Sáng sớm hôm sau, côthức dậy, chuẩn bịxong xuôi rồiđến công ty.

Nói xong dứt khoát cúp máy, côlập tức nghe tiếngĐường Vực hỏi bâng quơ:“Em muốn bán căn hộsao?”

Chương 2: Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị dắt mũi rồi!

Đường Hinh vừa muốn mởlời thìphía sau lưngđãvang lên tiếng bước chân, nhịp bước rất quen thuộc.

Mặc dùtrợlýCao không phải kiểu người nhiều chuyện nhưng anh ta lại cực kỳtrung thành vớiĐường Vực, mọi chuyệnđều sẽnói vớiĐường Vực.

Đường Hinh nhanh chóng ngắt lờiđối phương:“Không cầnđâu, tôiđangđịnh bán căn hộrồi. Cảmơn nhiều.”

Côngẫm nghĩmột hồi, thấy mình vẫn nên lên tầng tìm gặp trợlýCao.

Đường Hinh lắcđầu:“Không phải, tôi tới tìm anh.”

Xe của Cao Hằng làdoĐường Vực mua cho, do yêu cầu công việc, không thểkhông cóxeđi lại.

“………”

* “Em muốnđược hạnh phúc”tên tiếng Anh là “I want happiness”làmột ca khúc của nữca sĩTrương HuệMuội. Trích lời bài hát theo bản dịch của Yheaven. Link video vietsub:

Đường Vực thản nhiên nhìn cô, nhìn chăm chútới mứcĐường Hinh chột dạ, đang muốnđầu hàng tựthúthìanh lạiđưa chìa khoáxe cho cô, hơi mỉm cười nói:“Được, thếem láiđi.”

Đường Vực mím môi, lại bật cười nói:“Nếu tôiđau lòng thìemđịnh làm gì?”

Ánh mắtĐường Hinh vôtội, miệng hỏi:“Sao không?”

Đường Hinh hít một hơi thật sâu rồi xoay người rờiđi.

Đường Vực, anhđau lòng sao? Em cóthểanủi anh nha!

https://www.youtube.com/watch?v=of0pUVLL9iA

Rồi anh bật cười, lại nói:“Đẹp trai chứgì? Chờtới khi xuống xe sẽcho em nhìnđủ.”

Đường Hinh lái xe vềcăn hộcôthuê,đem chìa khoátrảlại choĐường Vực rồiđi vào khu nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đi cửa ra sốmột, rẽbên kia.”

Côlấy ra xem, thấy làsốlạthìhơi do dựmột chút nhưng vẫn nhận cuộc gọi.

“Khi tình yêuđãthành dĩvãng”làmột trong những ca khúc nhạc phim“Bávương biệt cơ” được trình bày bởi Trương Quốc Vinh. Tên bài hát theo bản dịch của Khue Nguyen. Link video vietsub:

Cao Hằng cũng mới tới, chân vừa bước ra khỏi thang máyđãthấyĐường Hinh từthang máy bên cạnhđi ra, côvừa thấy bóng dáng anh tađãvội vàng bước tới rồi gọi:“TrợlýCao, chờtôi một chút!”

Côvội vàng quayđầu lại, thấyĐường Vựcđãcởi bỏ áo vest,đang khoácáo trên tay tiến lại gần.

Đường Vực làm mặt rầu rĩ, nói:“Ahh, vậy em hát cho tôi nghe một bàiđi, hát bài“Khi tình yêuđãthành dĩvãng”*ý, cho hợp tình hợp cảnh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị dắt mũi rồi!