Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: [Phần II] Yeah! Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: [Phần II] Yeah! Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em


Đường Hinh:“……”

Đường Hinh thực hiện xong nghi lễ ăn mừng thìcảmặt cũngđỏbừng lên, thần thái sáng láng, gửi hợpđồng cho người anh họlàm luật sưxem qua. Vài phút sau, anh họtrảlời:“Hợpđồng không cóvấnđềgì.”

Đường Hinh ngồi nghiêm chỉnh trên giường, gửi tin nhắnđáp lại thật trịnh trọng:“Hợpđồng tôiđãxem kỹrồi, không cóvấnđềgì. Cảmơnđạo diễn Lụcđã ưuái, sau khi kýhợpđồng tôi sẽcốgắng làm việc thật chăm chỉ, báođáp côngơn giúpđỡcủa anh.”

Đường Hinhđương nhiên không có ýkiến gì, chỉgậtđầu tủm tỉm cười.

Vìmuốn giải toảtâm trạng, không muốn cứchìmđắm trong mấy suy nghĩluẩn quẩn, côliềnđăng bài lên WeChat.

Cônửa quỳnửađứng gọi với theo:“Anh, anhđiđâu thế? Sao không vào nhà?”

Đường Vực bước ra khỏi thang máy, vẫn không dời mắt khỏi cô.

Đường Hinh vội vàngôm lấy cái gốiôm hình con heo ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tócđang rối bù, làm lộra khuôn mặt nhỏda trắng nõn. Côcắn môi, málúmđồng tiền xinh xinh kia liền lộra.

… Đểtới khi phim chiếu,Đường Hinh cũng sẽ được ghi nhận làbiên kịch của phim.

Anh nhìn trang sách cuối cùng,ánh mắt dính chặt vào dòng chữthanh mảnh xinh xắn kia, cảngười cứngđờ, im lặng nhìn chằm chằm vào mấy chữnày.

Chỉcần kýxong hợpđồng này côsẽthành triệu phúrồi!

Mong ngày tháng sau này bên anh cóngười cùng nắm tay rong ruổi, cùng anh ngắm cảnh rực rỡphồn hoa.

Đường Vực nhíu mày.

Côvừa cười vừa giải thíchýnghĩa câu nói cho anh.

“Anh cóviệc, về đây.”

Yết hầu lại layđộng, nuốt xuống những cảm giác khóchịuđang nghẹn ởcổ. Anh ngồi xuống ghế, mởcông tắcđèn bàn, cúiđầu nhìn cuốn sách rồi chậm rãi lật mởtừng trang, bắtđầuđọc.

Hai ngày sauđó, ngay từsáng,Đường Vực không nhịnđược, hỏi Cao Hằng:“Hai ngày nayĐường Hinh không tới công tyà?”

Chỉcần kýtên nữa thôi.

Đường Vực cụp mắt nhìnđiện thoại, chần chừmột chút rồi lại quẳng qua một bên, lạnh nhạt nói:“Vềnhàhọ Đườngđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Côkhụt khịt mũi.

Anh từtừngồi xổm xuống, cầm lên một quyển, chìn chằm chằm vào dòng chữtrên cuốn sách.

ĐườngĐinhĐinh tíu ta tíu tít kểchuyện.

Đường Hinh mặcáo sơ-mi trắng cùng váy ngắn màu kakiđứngởngoài thang máy. Hai chân thon nhỏtrắng trẻo, hai tayôm máy tính cũng rất trắng rất mịn, hai mắt cômởto, trông cóhơi ngốc.

Côthấy anh cứnhìn bìa sách chăm chú, cho rằng chắc anh rất thích.

Khi vừa quayđi, côkhông kìmđược mànởnụcười, ngẩngđầu nhìn trần tầng hầmđểxeđen kịt…

“Dệt một giấc mộng cho anh”

Phùng Trình không ngờ Đường Tâm lại trẻtrung xinhđẹp nhưvậy,ông ta cũng cườiđáp:“Tôi cũngđãngưỡng mộ Đường Tâm từlâu.”

“À, tôi tới công ty lấyítđồ, tiện thểin mấy tài liệu, gầnđây không tìm thấy cửa hàng in nào cả.” Đường Hinh không quayđầu lại, giọng nói rất nhẹnhàng, không thèm liếc nhìn vềphía bên trái,“Sếp Hoắc ra ngoài gặp khách hàng sao?”

Rõràng một giây trước còn cười cười nói nói màmột giây sauđột nhiên lại muốn khóc.

Vưu Tiểu Hoan:“Đợi kýxong hợpđồng, tiềnđútđầy vírồi thìnhớkhaoăn. Tớmuốnăn chơi một trận no nêtừsáng tới tối, tốt nhất bao thêm cho tớmột anhđẹp trai, theo hầu tớcảngày.”

*****

Côkhông biết những người khác khi thất tình cógiống nhưcôbây giờkhông, cảm xúc cứlặpđi lặp lại, rất dễvui vẻnhưng tâm trạng cũng nhanh chóng tụt dốc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Vực trởlại nhàhọ Đường, vừa vào tới cửađãthấyĐườngĐinhĐinhđang ngồi trên sô-pha, mở đồchuyển phát nhanh, lôi ra mấy quyển sách, côcònđang mải sắp xếp thìthấy anh traiđang bước vào.

Côliền quayđầu cười:“Anh! Anh vềrồi! Hôm nay bốmẹkhông cónhà,đến nhàbạn chơi rồi, chắc tầm 10 giờsẽvề.”

Hết kỳhạn bản quyền, côsẽcóquyền tựdo bán lại.

Cuối cùng làicon hình mặt cười hai mắt sáng nhưsao.

ĐểlạiĐườngĐinhĐinh vẫnđang mùmờnhưng rất nhanh côlại hào hứng sắp xếpđống sách kia, nghĩhay lànênđem sáchđi xin chữký Đường Hinh nhỉ.

Ai thèmđể ý đến anh.

Hoắc ThầnĐông giơtayđầu hàng, haizzz,được rồi không nói nữa.

Giờcôgiống như đang phải một mìnhđối chọi.

Dùgiờcóthương lượng lại với côthìe rằng kết quảcũng sẽkhông thayđổi. Giữa hai người không cómối quan hệrõràng, anh lại từng từchối lời tỏtình của côkhiến mọi thứcàng thêm nhạy cảm.

Anhđứng dậy, không quay lại mà đi thẳng ra cửa.

Vưu Tiểu Hoan:“Sắp giàu rồi, sau này cómuốn tới trông cửa hàng giúp tớnữa không?”

Đường Vựcđột nhiên nhìn vềphía cô, cócảm xúc gì đóchợtánh lên trongđôi mắtđen sâu thẳm, hai mày khẽnhíu lại.

Thương lượng lại?

Khiđóanh cầm cuốn sách, cũng nểmặt côgiởsang trang kýtặng.

Cao Hằng nhìn anh, ngập ngừng nói:“Sếp vẫn cònđang suy nghĩvềchuyện bản quyền của cô Đường phải khôngạ? Hay là…sếp thửnói chuyện trực tiếp với cô ấy xem sao?”

Cáiđồ óc heoĐường Vực.

_“Nhật kýnữ đại gia”_

Cólẽmọi chuyện ngày hôm nayđều không thểsuôn sẻ, chuyện công việc cũng bàn bạc không thành công nên cũng chỉqua loa cho xong việc.

TrongđầuĐường Hinh lẩm nhẩm tính, nếu trừ đi thuếthu nhập cánhân, khoản tiền trong ngân hàng của côsẽtăng bao nhiêu, tính xong thìcực kỳsung sướng, nhưng sung sướng nhất làvìtiểu thuyết của côsắpđược chuyển thểthành phim rồi!

Yeah!Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em!

Đường Vực cau mày, hơi sốt ruột.

Tình yêuđúng làlàm con người ta muốn phátđiên.

Bản quyền của côvới Thời Quang tới ngày 25 tháng này sẽhết hạn, tức làngày mai.

“Tôi biết rồi, cậu ra ngoàiđi.”

Lại tới tiệm chỉchịHoan thịt dêbéo.”

Ngược lại, Lục Chi Hành lại rất ung dung bình thản cười cười, giới thiệu với cô:“Đây làbiên kịch Phùng Trình, cònđây làtrợlýcủa tôi TiểuĐồng.”

Không những không cóvấnđềmàthậm chíphíbản quyềnđưa ra còn cao hơn mức cô đềnghị, tính cảlương biên kịch lẫn phíbản quyền Lục Chi Hành trảcônhững 10 triệu tệ!

Hoắc ThầnĐông lại trêu chọc:“A, TiểuĐường Tâmà.”

Đường Vực sững người.

Về đến nhà,Đường Vực lập tức vào phòng làm việc, một tay tháo ba nútáo sơ-mi.

Đường Hinh cũng không biết phải nói gì,đợiđến lúc ra khỏi thang máy, cômới quay lại nhìn họ, cười rạng rỡrồi nói:“Con người không thểngừng tiến lên, tôi cũng muốnđược làm phim.”

Cũng không phải do anh ta xuađuổi cô ấyđi, trách gìanh ta chứ?

Nữ đại gia:“Ừ, không thèmđể ý đếnđồ óc heoĐường Vực nữa!”

Yết hầu layđộng không ngừng,đôi mắt bỗng nhiên vừa rát vừa xót mãi không thôi, cólẽlàbởi thứcđọc sách xuyênđêm hoặc cũng cólẽlàbởiđiều gì đókhác…

Sau khi lên xe, trên mặtĐường Vực vẫn không thểhiện cảm xúc gìrõrệt, có điều những người hiểu tính anhđều biết rõlúc này tâm trạng anh chắc chắcđang rất tệ. Hoắc ThầnĐông vắt chân, tayđểlên bệcửa sổxe, vuốt cằm nhìn anh nói:“Bản quyền còn chưa hết hạn, nếu cậu còn muốn giữbản quyền thìhoàn toàn cóthểgiởchút thủ đoạn ngang ngược, lập tức duyệt dự án, lập tổhạng mục…”

Không chỉcó Đường Hinh kinh ngạc màngay cảHoắc ThầnĐông vàCao Hằng cũngđều giật mình. Không ai cóthểngờ đượcởthời khắc cuối cùng này,Đường Vực lại thốt ra lời níu kéo. Bọn họnhìnĐường Vực rồi lại quay qua nhìnĐường Hinh, khôngđoánđược liệu côcó đồngýhay không.

CônhìnĐường Vực, không giấuđược nỗi chua xót trong giọng nói:“Đường Vực, từtrước tới nay anh chưa từng thửbước chân vào thếgiới của em. Anh nói chúng ta không thích hợp, cólẽanhđãnóiđúng, nếuđãnhưvậy, chúng ta cũng không hợpđểcùng làm việc, trướcđây em muốn xin anh làm nhàchếtác cho em, làdo emđãkhông suy xét kỹcàng, anh cứcoi nhưem chưa nói gì đi.”

Bìa sách vẫn làbản cũ, không giống bản tái bản mà ĐườngĐinhĐinhđãmua.

Niềm hứng khởi dần quađi,Đường Hinh bỗng cảm thấy trong lòng gợn lên chút cảm giác tiếc nuối, dùsao thìtrước giờcôvẫn rất hy vọngđược cùng làm phim vớiĐường Vực. Côngồi trên sô-pha, nhìn Bánh Bao Cuộn càng ngày càng tròn ungủng, lại muốn phản nghịch rồi, côkhông bao giờthèmđể ýtớiĐường Vực nữa.

Không khítrầm xuống trong vài giây, Hoắc ThầnĐông lại nhìn thoáng quaĐường Vực, tới khi thang máy xuốngđến tầng hai, anh ta cười rồi nói:“TiểuĐường Tâmà, sao côdễdàng chạy theo người khác thế? ThếcònĐường papa của cô ở đây thìsao giờ?”

Đường Hinh cười ngọt ngào, nói:“Biên kịch Phùng Trình, ngưỡng mộ đãlâu!”

Nhắn tin xong côlập tức thoát WeChat rồi mởemail. Côvừa hồi hộp vừa phấn khích mởtài liệuđính kèm,đọc kỹcàng từng câu từng chữtừtrên xuống dưới,đến khiđọc nhữngđoạn gần cuối, hai mắt côliền mởto.

Cho nên anh ta cố ýthêmđiều khoản này vào trong hợpđồng.

Lục Chi Hành từtrước tới nay vẫn cómột tổbiên kịch riêng, mấy người làm việc cùng nhauđãnhiều năm cho nên rất hiểuýnhau. Ngay từ đầu anh tađãcân nhắc không biết cónênđể Đường Hinh tham gia tổbiên kịch hay không, có điều anh ta cũng nhận thấyđược rằng côrất muốn tham gia nhưng còn ngại chưa dám mởlời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi một lúc cũng không thấy ai trảlời.

Nữ đại gia:“Hai ngày nữa sẽkýhợpđồng, yayy.”

Hôm nay làthứsáu, thường thìthứsáu anh lại ghéqua nhàmột chuyến, bàn chuyện công việc vớiĐường Hải Minh, giờcòn sớm, cũng nên ghéqua nhà.

Tới tận khiánh mặt trời bắtđầu rọi xuống bên ngoài khung cửa sổ, cuốn sách mớiđượcđọc xong.

Thiết kếcũhơn cũng khôngđẹp bằng bản mới.

Bốn giờchiều,Đường Vực vàHoắc ThầnĐôngđangđịnhđi gặp mặtđối tác. Hai người cùng với hai trợlý đi vào thang máy, thang máy dừng lạiởtầng tám. Lúc cửa thang máy mởra, cảngườiđứng trong và đứng ngoài thang máyđều ngỡngàng nhìn nhau.

Côhưng phấn lăn lộn trên giường một hồi, miệng không ngừng hòreo, làm cho Bánh Bao Cuộn vừa mới trèo lên giườngđãsợchết khiếp, lập tức nhảy xuốngđất, bò đến gần mép giường thònửa khuôn mặt ra nhìn lén, thầm nghĩ:“Chủnhân phátđiên rồi!”

Điện thoại rung lên, Lục Chi Hành lập tức mởra xem, xem xong thìmày hơi nhướng lên, côgái nàyđúng làrất thích dùng icon. Anh ta gửi một tin nhắn thoại, nói:“Nếu không cóvấnđềgìthìhai ngày nữa chúng ta sắp xếp thời gian kýhợpđồng.”

Đường Hinhđang hẹn gặp Lục Chi Hànhởnhàhàng lần trước, cũng làtrong phòng bao lần trước nhưng lần này không chỉcóhai người họmàcòn cóbiên kịch cộng sựcủa Lục Chi Hành làPhùng Trình cùng trợlýTiểuĐồng.Đường Hinh vừa lo lắng vừa rầu rĩ, biết thếcô đãlôi thêm aiđó đi cùng,ít nhất cũng cóthêm chút thểdiện.

Đường Hinhđột nhiên cảm thấy rấtđau xót, suyđoán làmột chuyện nhưng khi biếtđược suyđoán của mìnhđúng làsựthật thìlại làchuyện khác.

Minh Tiểu Chủ:“@Nữ đại gia, chọn Lục Chi Hànhà? Sáng suốtđấy!”

Cái loại thủ đoạnép bức này,Đường Vực không thểnào dùngđể đối phóvớiĐường Hinhđược, anh nghiêng người nhìn Hoắc ThầnĐông, cáu kỉnh nạt:“Cậu im miệngđi.”

Nữ đại gia:“Tớsắp hợp tác với Lục papa rồi! Anhấy muốn giúp tớlăng-xê, trảnhững 10 triệuđó! Chịemơiiii!”

Đường Hinhđang pha một cốc sữa nóng, thấyđiện thoại báo cótin nhắn thìvui vẻlấy ra xem rồi trảlời:“Tới chứ!Đây làthúvui của tui mà, sao lại không tớiđược?”

Đường Hinh khựng lại, cảngười cứngđờquayđầu lại, cốnởnụcười vớiĐường Vực, hỏi:“SếpĐường, còn cóchuyện gìsao?”

Điều này với côthực sựrất quýgiá.

Đường Hinh.

Thoạt nhìn côcóvẻthực sựvui vẻ.

Đường Hinh dời mắt khỏi anh, nởnụcười với Hoắc ThầnĐông:“SếpĐường, sếp Hoắc.”

Côgửi lại icon hình hoa hướng dương, nhắn tin:“Được! Tôi sẽxem ngay!”

Lục Chi Hành rất tếnhịkhông gửi thêm tin nhắn nào, có ýmuốn cho côthời gian cân nhắc vềhợpđồng.

Đường Hinh nhìn anh, rồi vẫy tay chào:“Tôiđi trướcđây, bye.”

Hoắc ThầnĐông buông tay,đáp:“Được, tôi không nói nữa.”

Hoắc ThầnĐông hắng giọng, phávỡbầu không khítĩnh lặng:“TiểuĐường Tâm…rất dũng cảm, theođuổi giấc mộng thiếu nữ, thậtđángđểcổvũ.”Anh ta lại cười khùng khục, nói:“Không tệ, rèn luyện một chút cũng tốt.”

Vẫn làcảm giácđau không thểdiễn tảthành lờiđó.

Yết hầu anh khẽchuyểnđộng, như đang cốgắng nuốt xuống một cảm giác chua xót không thểgọi tên, anhđểsách xuống,đáp:“Không cần, anh córồi.”

Lời chúc:

Chương 26: [Phần II] Yeah! Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em

TrướcđâyĐường Vực cũngđãtừng nói chuyện với cô, lúcđócô đãkiên quyết từchối. Anh dựa vào lưng ghế, nghiêngđầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớtới cái icon kiêu ngạo quay lưng vềphía anh, lại nhớtới vẻmặtĐường Hinh giận dỗi quayđi.

Nhạy cảm tới mứcĐường Vực phải bối rối. Anh cốgắngđènén cái cảm giác khóchịuđang căng trong lồng ngực, lạnh nhạt nói:“Không cầnđâu.”

Điđược mộtđoạn, từphía sau bỗng truyềnđến giọng nam trầmấm:“Đường Hinh.”

Lúcđótrên mạngđang rất nổi câu nói này, nghe thực hay.

Lục Chi Hành mời côvào tổbiên kịch kìa!

“Vâng.” Đường Hinh cườiđáp.

Đường Hinh im lặng một giây rồi thản nhiênđáp:“Hợpđồng.”

Gửi xong tin nhắn lại gửi thêm icon trái tim.

Đường Vực nặng nềthởra một hơi dài, quay lại nhìn Hoắc ThầnĐông,ánh mắt lạnh nhưbăng.

Rồi anh khẽl**m môi,đầu ngảra sau, quai hàm dưới căng ra lộrađường cong hoàn mỹ, cằm hơi siết lại, cảngười rãrời trên ghế, nhưthểsức lực cùng tinh lực toàn thânđều kiệt quệ.

Lời của editor: Bắt đầu bước vào giai đoạn anh Đường ăn hành nhé!

Cùng lúcđó…

Cao Hằng gậtđầuđáp:“Vâng, tổdự ánđãchọn Hàn Tiêu Tiêu thay thếvịtrícủa cô Đường, hai ngày nay hình nhưcũng không thấy cô ấyđến công ty.”

Vídụnhư Đường Tâm.

ĐườngĐinhĐinh sửng sốt, lại không hiểu gì, sao tựdưng lại bỏ đi rồi.

Anh cũng chẳng thèmđểmắtđến cô…

Tốiđó,Đường Vực theo thói quen lại lướt WeChat trước khiđi ngủ, thấy bàiđăng này thìxúc cảm trong lòng thực sựrất khótả, chua cay mặnđắngđủcả, vừa khóchịu vừa bực bội.

Cônhìn anh, cũng không quan tâm Hoắc ThầnĐông vàtrợlýcủa anh tađềuđangở đây, dùsao thìtrợlýCaođãbiết chuyện, Hoắc ThầnĐông làmột lãng tửtình trường, chuyệnđãtới nước này,ắt hẳn anh tađã đoánđượcít nhiều.

“Hợpđồng?”Hoắc ThầnĐông hơi giật mình, cúi xuống nhìn cô, hỏi:“Côcùng làm phim với Lục Chi Hành hả?”

Đường Vựcừmột tiếng rồi bước qua, vừađịnh nói gì đóthìbỗng khựng lại,ánh mắt dừngởmấy chục cuốn sách với dòng chữmàu xanh lamđậm phóng khoáng mềm mại:“Dệt một giấc mộng cho anh.”

*****

Đường Vực muốn làm nhàchếtác cho cô,đểcôcóthểlàm phim từtiểu thuyết của mình,đâyđãtừng là ước mơmàcôkhao khát nhất.

Bây giờ Đường Vựcđứng trước tủsách, cúiđầu nhìn lớp bụi bám phía trên, nhẹnhàng lật mởbìa sách, trên trang lót làdòng chữmảnh khảnh xinh xắn—–

Đường Vực dựa vào lưng ghế, nghiêngđầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trongđầu cứvăng vẳng câu nói củaĐường Hinh:“Đường Vực, emđoán, anh chưa từngđọc tiểu thuyết của em.”Cô đứng trước mặt anh, nởnụcười lộra málúmđồng tiền thốt ra câu này, chẳng khác gìdùng kimđâm thẳng vào tim anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Hinh im lặng một lúc rồi lại cười với anh vànói:“Đường Vực, emđoán, anh chưa từngđọc tiểu thuyết của em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoắc ThầngĐông liếc nhìnĐường Vực, lại nhếch miệng cười hỏi:“Cô đangđiđâuđây?”

Hoárađây chính làcảm giác bịtừchối, cóphải lúcđócôcũng cảm thấy khổsởnhưthếnày không?

Buông một câu hờhững rồiđi luôn.

Côtựnhủ:“Ừm,đây chính làmười triệuđó. Tiền làvạn năng, ngày mai phảiđi mua túi xách, mua một cái khôngđủthìmua hai ba cái…

Đường Hinhđáp:“Vâng!”

Đường Hinh tròn mắt, ngơngác nhìn anh, trong nháy mắt timđập thình thịch.

Anh nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của cô, dường nhưcóchút cô đơn, suy nghĩ đónhưthểmuốn làm máu trong người anhđông lại, bất lực, nặng nề, khóchịu… Đường Vực gụcđầu xuống, bỗng nhớtới hìnhảnh ngàyđókhi anh từchối lời tỏtình của cô.

Một lúc sau Minh Chúc cũng online.

Nếu vẫn chưa vui vẻthì…

Đường Vực xoay người vềchỗ đỗxe, lạnh nhạt nói:“Đi thôi, muộn rồi.”

Anh mởcửa phòng sách, nhấn công tắcđèn bên tường,đèn rọi xuống chói loà. Anhđột nhiên khựng lại ngay ngưỡng cửa,ánh mắt dừngởtủsách to rộng, rồi chậm rãi hướng vềmột góc của kệsách, trên giá đỡ đangđểmột quyển sách tựađề…

Giờngẫm lại,Đường Vực, từtrước tới nay anh chưa từng tìm hiểu thếgiới của em.

KhiĐường Vực trởvềxe cũng mới 7 giờ, tài xếhỏi anh:“Sếp tổng, giờchúng tađiđâu?”

Quyển sách này làdoĐường Hinhđưa cho anh từhơn một năm trước, khiđóhai người họvừa add WeChat của nhau, anh muốn nhờcôgiúp mình theođuổi Minh Chúc. Add WeChatđược vài ngày thìcô ôm một quyển sách gõcửa phòng làm việc của anh, cười tủm tỉm rồiđưa cho anh, nói:“Đây làtiểu thuyết do em sáng tác, emđãbán bản quyền lại cho Thời Quang, em không biết anhđã đọc chưa, công ty chắc làcũng cónhưng quyển này cóchữkýcủa em, do emđặc biệt ký đềtặngđểtặng cho sếpđó.”

Ánh sáng trong hầmđểxe rất mùmờ, khuôn mặt của côgái nhỏlại trắng nõn, côngây người một lúc, rồi từtừlấy lại tinh thần, nởnụcười với anh rồi nói:“Không cầnđâu, em muốnđểchođạo diễn Lục làm phim.”

Làsách củaĐường Tâm.

LúcđóLục Chi Hànhđang ngồiởbànăn nhàmình, vừa mớiăn xong bánh sandwich,đang lười nhác tựa lên ghế, thơthẩn nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn chờcâu trảlời củaĐường Hinh.

*****

Đường Hinh ngảra giường, báo tin vui cho mấy người bạn.

Ngay cảtưthếcũng không thayđổi nhiều, trên người vẫn mặcáo sơ-mi trắng cùng quầnâu từngày hôm qua, dựa vào lưng ghế,đọc sách suốt cả đêm.

Trước kia em chỉmột lòng thích anh, córất nhiều chuyện em chưa từng suy xét một cách nghiêm túc.

Đọc suốt mộtđêm.

Côthích anh nhiềuđến vậy, thếmàngay cảnão của hai người cũng không cùng một tần số.

Hoắc ThầnĐôngừmột tiếng rồi nói:“Côcần in tài liệu gìthế?”

“Lúcđạo diễn Lục nói chuyện với em, em cóthểcảm giácđược anh ta thực sựthích bộtiểu thuyết kia, thực sựmuốn biến nóthành một bộphimđiệnảnh. Tất nhiên, em cũng biếtđối với mỗi tác phẩm anh cũng dốc rất nhiều tâm huyết, nhưngđểcải biên tiểu thuyết của em thành phim, em vẫn cảm thấy anh ta thích hợp hơn anh.”

Đường Vực l**m môi, nhìn cô, hỏi:“Vìsao?”

Nói xong, côgượng cười rồi xoay người rờiđi.

Đường Vực hơi sững người nhưng cũng không trách cứHoắc ThầnĐông nói năng không cẩn trọng, anh chỉcúiđầu nhìnĐường Hinh.

Gửi hợpđồng rồi?!

Giờnày chắc Vưu Hoanđang tới cửa hàng, chắc làrất bận rộn,Đường Hinhđánh răng rửa mặt xong thìthấyđiện thoại cóchuông báo.

Đường Vực tayđút túi quần, mặt khôngđổi sắc nhìn cô.

Chào mừng anh bước vào thếgiới của em!

Đường Hinh rất hào phóngđáp:“Không thành vấnđề! Bao cho cậu hẳn ba anh luôn!”

Trong nháy mắt không khíbỗng lặng ngắt nhưtờ.

Anh cụp mắt. Tròng mắtđỏrực nhìn lại hàng chữkia một lần nữa.

Sauđócôhỏi:“Anh, cho anh một quyền nè.”

Con người chính lànhưvậyđấy, cónhững thứphải cho tới khi bịngười tađoạt mất thìmới biết quýtrọng.

EDITOR: HANNAH

Đường Vựcđứng cạnh chiếc Land Rover, một tayđút túi quần, xúc cảm trongđôi mắt thật khódiễn tả, vừa nhưmuốn bùng nổvừa như đang cốkìm nén. Anh nhìn cô, nói thật nhỏ:“Nếu em kýhợpđồng với Thời Quang, dự án này chắc chắn sẽ được duyệt, em sẽ được làm biên kịch chủchốtđểcải biên tiểu thuyết, nếu em còn cóyêu cầu gìkhác thìcứnói.”Anh ngừng lại một giây rồi lại chậm rãi nói:“Tôi sẽlàm nhàchếtác cho em.”

ĐườngĐinhĐinh không hềnhận ra cógì đókhôngổn, côngồi bệt trên thảm, cực kỳhưng phấn nói với anh:“Làtiểu thuyếtĐường Hinh viếtđó, anh không giànhđược bản quyền, em thấy cô ấy quảng cáo sách trên Weibo, em liền mua mấy chục quyểnđể ủng hộcô ấy, emđang chuẩn bịtặng lại cho mọi người. Bìa sáchđẹpđúng không?Đây làbản tái bản. Em còn mởgive away, còn chưa cókết quả,đợi cô ấy lên Weibođăng kết quảem cũng sẽ đăng kết quả.”

Đối với chuyện hợp tác này anh ta vốn dĩcũng không quásốt ruột, nhưng hôm qua sau khi gặpĐường Vựcởlễtrao giải, anh ta chợt cólinh cảm không lành, sợgiữađường lại cógì đótrục trặc xảy ra, thếnên cả đêm qua anh ta tập trung soạn thảo chỉnh sửa lại hợpđồng, sáng sớm nayđãgửi choĐường Hinh.

Cônhẹnhàng bước vào thang máy,đứng trước Hoắc ThầnĐông.

Những gìcần nóiđãnói rồi, hợpđồng cũng cân nhắc xong xuôi rồi.

Tới 8 giờ, côcầm bút nhìn hợpđồng, sauđónhanh chóng kýtên mình.

Đường Vực mím môi, gòmánhưcăng ra, bàn tayđút trong túi quần cũng siết chặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: [Phần II] Yeah! Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em