Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Khẳng định khi nãy cô vững vàng như chú c·h·ó già
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hannah
Đường Vực, hôm nay em không vui.
Em muốn chiến tranh lạnh mấy ngày.
_“Nhật kýnữ đại gia”_
Giọng nói dịu dàngêmái văng vẳng trong căn phòng tập nhỏbé.
Không gian tĩnh lặng trong ba giây.
Cảm xúc củaĐường Vực trởnên rối loạn, không lẽcảm nhận lúc trước của anh là đúng hay sao? Anh lấy lại tinh thần, nheo mắt nhìnĐường Hinhđang ngồi trênđệm tròn mắt nhìn mình, cực kỳchậm rãi nhấn mạnh từng từ:“Em chỉmuốn tôi?”
Đột nhiênđôi mắtĐường Hinh mởlớn nhưnhận rađiều gì, trong lòng càng giật mình hoảng sợnhưng trước khiĐường Vực kịp nghi ngờvềphảnứng của côthìbiểu hiện hoảng hốt lại lập tức biến mất. Cônghe anh nói xong chỉhơi ngượng ngùng cười cười rồi giải thích:“Không phải, không phải,ýem làchỉmuốn sếp làm nhàgiám chếcho em. Bởi vìnăng lực của sếp rất‘quái vật’, năm ngoái những phim do sếp làm giám chếtổng doanh thu vượt 5 tỷ.Đối với em, sếp làngười xuất sắc nhất, hơn nữa em cũng thân quen với sếp nhất, thếnên em chỉmuốn sếp…”Côngập ngừng một chút rồi bổsung thêm“Chỉmuốn sếp làm giám chếcho em, giúp em chếtác một bộphim do chính em làm biên kịch, có được không?”
“Sếp không cần chỉ định người khác, em chỉtin tưởng sếp.”
Côlại nhấn mạnh một lần nữa,đôi mắt mởto nhìn anhđầy mongđợi, tựa nhưcó ánh sáng lấp lánh bên trong.
Đường Vực tựa lưng vào máy tập thểhình, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn thẳng vào cô, vẻmặt hoài nghi:“Chỉcóvậy thôi.”
Đường Hinh ra sức gậtđầu:“Đúng vậy.”
Đường Vực hơi nghiêngđầu, không nhìn cônữa cũng không biếtđang nghĩgì.Đường Hinh lặng lẽnhìn anh, trong lòng hơi lo lắng. Một lát sau, anh bỗng nhiên quay lại nhìn cô, cười khẽrồi nói:“Nếu tôi khôngđồngýthìsao?”
Đường Hinh:“……”
Côchớp chớp mắt vài cái rồi thẫn thờ.
Cô đãphải suy nghĩrất kỹrồi mới hỏiĐường Vực, cô đoán 80%Đường Vực sẽ đồngýgiúp cô. Nhưng sao lại thành ra thếnày? Cô đãlà đồngđội hậu thuẫn choĐường Vực những hơn một năm, côbiết anh làngườiđãnói làlàm, việc anhđãhứa với cô, chỉcần cômởlời, anh nhấtđịnh sẽ đồngý.
Dùrằng lời hứa củaĐường Vực lúcấy chỉ đơn thuần là điều kiện traođổi.
Lúcấy côchịu chấp nhận giúp anh hoàn toàn không liên quan gìtới vấnđềlợiích màchỉ đơn thuần muốn cóthêm chút cơhội gần gũi với anh làtốt rồi.
Thếmàgiờanh lại nói khôngđồngý?
Sao anh lại khôngđồngý?
Đường Hinh bỗng cảm thấy rất tổn thương, cômím chặt môi sauđótrừng mắt nhìn anh quát:“Đường Vực, anh là đồqua cầu rút ván!”
Đường Vực nởnụcười giễu cợt bản thân:“Thếtôiđãquađược sông hồi nào?”
Đường Hinh:“……”
Cóquađượcđâu, chảbị đábay xuống sông rồiýchứ.
Côcắn môi lại quát:“Anhđườngđường là ông chủcủa công ty lớn, tài sản cánhân lênđến cảchục tỷ, anh nói thếmàkhông biết xấu hổsao? Hợp tác không thành thìvẫn còn nhân nghĩa. Anh không sợngười khác biết sẽmất mặt lắm sao?”
Đường Vực:“……”
Anh nhìn cô, khoémiệng khẽnhếch lên cười lạnh nhạt:“Em biết tôi là ông chủvậy màvẫn dám hung hăng ghênhỉ? Cónhân viên nào dám nói chuyện vớiông chủnhưthếkhông? Nếu làngười khác thì đãbị đuổi việc rồi.”
Đường Hinh nuốt nước bọt, nghĩthầm nếu làngười khác, cô đãchẳng mất công“giăng bẫy”nhưthế đâu.
Cô ủrũcúiđầu, dáng vẻtủi thân, ngay cảgiọng nói cũngỉu xìu, thầm thì:“Vậy rốt cuộc anh có đồngýhay không?”
Đường Vực lại im lặng, nếu côchỉmuốn làm biên kịch chủchốt, thậm chínói muốn quay một bộphim, anhđều cóthểcùng côbàn luận kỹcàng cẩn thận, thậm chíkểcảkhi dự án khôngđược công ty thông qua, anh cũng cóthểgiúp côtìm mối quan hệhợp tác.
Nói chung,Đường Vực làngười sống rất cónguyên tắc, anh tự ápđặt cho bản thân rất nhiều quy củ, cũng cho phép mình cónhững sởthích riêng. Giống mẫu người phụnữlýtưởng, anh thích người nhưMinh Chúc, dịu dàng nhưngđồng thời cũng cónét cátính sắc sảo.
Đúng làanh không dễdàng hứa hẹn với aiđiều gì. Anh làmột thương nhân, chưa bao giờhứa suông, cũng tuyệtđối không xửsựquámức cứng nhắc, mọi việcđềuđểchừa mộtđường lui cho bản thân.
Đường Hinh nhìn anh mong ngóng tới cay cả đôi mắt, ngay lúc cô đãhoàn toàn tuyệt vọng,Đường Vực lạiđứng thẳng người, thản nhiên nói:“Tôi cóthểgiới thiệu cho em một nhàchếtác thích hợp với kịch bản của em, cũng cóthểgiúp em tìm nhà đầu tư, có điều…”
Có điều…
Có điều gìchứ?
Có điều anh không thích cô, nếu không thì đãkhông chần chừmà đồngýrồi.
Đường Hinh không muốn nghe tiếp nữa, cô đứng bật dậy, hắng giọng rồi nói:“Sếp khôngđồngýcũng không sao, dùsao em cũng chỉnói qua vậy thôi, sếp cứcoi nhưem chưa nói gì đi.”
Thực lòng côkhông phải muốn kiếm chác lợiích gìtừanh, côchỉmuốn anh thôi, dùng cách này khôngđược, côsẽtìm cách khác.
Đường Hinh nói xong liền quay ngườiđi ra.
Đường Vực nhìn theo, trầm giọng gọi:“Quay lại.”
“Sao vậy?” Đường Hinh quayđầu lại.
Đường Vực vốnđịnh nói nếu kịch bản của côthực sựtốt, anh sẽ đồngýlàm nhàgiám chếnhưng lại bịcô đột ngột ngắt lời, bây giờnhững lời này không tiện nói ra nữa, màcũng nói khôngđược, dựa theo tính cách của anh lúc trước, anh tuyệtđối sẽkhôngđồngývới yêu cầu của cô.
Anh mỉm cười, lại vui vẻhỏi:“Không phải em muốn nói chuyện phiếm cùng tôià?”
Đường Hinh vênh mặt kiêu ngạo nhưmột nữvương nhìn anh, nói:“Vừa nãy tâm trạng em tốt nên mới muốn cùng sếp nói chuyện.”
Giờtâm trạng không tốt.
Cái cóc khôthèm mởmiệng với anh.
Côlèlưỡi với anh, rồi dứt khoát quay người bỏ đi, vài giây sauđãkhông thấy bóng dángđâu.
Đường Vực lại tựa vào máy tập thểhình, sắc mặt lạnh nhưbăng, anh hơi quayđầu, nhìn tấm gương trên bức tườngđối diện, trongđầu hình dung lại vẻmặt của côkhi nãy, vừa thận trọng vừa tổn thương, vừa nghiêm túc vừa tủi thân, vừa giận dữlại vừa kiêu ngạo.
Còn làm mặt xấu theo kiểu“Bà đây không vui, không thèm nói chuyện”nữa.
Những hìnhảnh sinhđộng cứlần lượt tái hiện trongóc anh, khiến anh phải bật cười.
*****
Đường Hinhđi tới cửa, nhớlại biểu hiện vừa rồi của bản thân, khẳngđịnh khi nãy côvững vàng nhưchúchógià,Đường Vực chắc hẳn không nghi ngờgì đâu nhỉ? Côtựtrấn an bản thân,đi lấy túi xách ra về.
Về đến nhà, tiếngâm báo trong nhóm Wechat ba người vang lên. Minh Chúcđãvề!
CôchủMinh: Tớvềrồi!
Vưu Tiểu Hoan:Ôm ôm. @ Nữ đại gia,đừng quên ngày mai tới trông cửa hàng giúp mìnhđấy.
Đường Hinh nằm vật ra giường, vềnhàthích thật.
Côkhông cótâm trạng nào lên mạng buôn chuyện, liền cầm quầnáođi tắm rửa, rồi gọi một suất cơm. Cơm giao tới nơi rồi lại không nỡ ăn, vật vãmới tới câu lạc bộtập một lần,ăn một bữaănđêm này thôi làcoi nhưcông toi.
Cônuốt nước bọt nhưng vẫn quyết tâm cất hộp cơm vào tủlạnh.
Vìsắcđẹp vàtiền tài, khôngăn.
*****
Chín giờsáng hôm sau, chiếc xe Macan củaĐường Hinh dừng trước cửa một văn phòng. Văn phòng không lớn lắm, vịtrícũng không phảiđắcđịa,ưuđiểm duy nhất làcóthể đỗxe. Cô đẩy cửa bước xuống xe, thấy Vưu Hoanđang cúi người mởkhoácửa. Vưu Hoan cao 1m72, eo thon chân dài, thân hình nhưngười mẫu. Tiết trời tháng ba, cô ấy mặc một chiếcáo khoác rộng thùng thình, bên trong mặcáo lông crop-top cùng quần cạp trễ, khoe lớpáo khoác vàvòng bụng thon nhỏ.
Đường Hinh bước tới,đưa tayđịnh sờthử, miệng nói:“Cậu không lạnhà?”
Vưu Hoan bĩu môi, hấtđầu nói:“Nếu cậu cócáiáo khoác nhưthếnày thìcậu cũng sẽmuốn khoe thôi.
Đường Hinh:“……”
Côkhông cómớiđau.
Vưu Hoan cười vui vẻ, vừa mởcửa vừa nói:“Cậu chưaăn sángà?”
Đường Hinhđi theo sau, híhửngđáp:“Chưa nha, mình tới giúp cậu trông cửa hàng cảmột ngày, không phải cậu nên mời cơm mình sao?”
Vưu Hoanđã đoánđược từtrước, côlấy từtrong túi xách một chiếc hộp xốpđưa choĐường Hinh, nói:“Sinh tiên*.”
* Sinh tiên: bánhbao chiên nước. Cách làm:https://cookpad.com/vn/cong-thuc/7402781-banh-bao-chien-nước-dai-loan?fbclid=IwAR1vR2HbpEq5eRVdVHfG8AdPSHz1XWsrhrWoM_85joZaWGRENaaOQivCAQ4
(Hình minh hoạ)
Đường Hinh vui vẻcầm hộpđểxuống quầy, mởra vừaăn vừa nhìn Vưu Hoan bận rộn kéo rèm cửa, thay quầnáo trên người ma-nơ-canh. Tới khiĐường Hinhăn xong, Vưu Hoan cũngđãdọn dẹp xong cửa hàng cho ngay ngắn, cô ấy vừa nhìnđồng hồvừa thu dọnđồ đạc,đầu cũng không kịp ngẩng lên mànói:“Vẫn giống nhưtrướcđây,đồphụkiện dây lưng các loại cậu cứbán tầm mấy trăm,áo trên giákhông dưới hai nghìn,áo khoác không quámột trăm ngàn, nói chung cậu cứtuỳ ýra giá, bánđược thìbán, không bánđược thìthôi.”
“Đượcđó, mình thích nhất làbán kiểu này.”
Đường Hinh ném hộp xốp rỗng vào thùng rác, lýdo cô đồngýtới giúp trông cửa hàng thật ra rấtđơn giản, Vưu Hoan cùng bạn bánđồtựthiết kế, mỗi mẫu chỉcómột chiếc duy nhất, giábán ra cũng không cố định, vui vẻthìbán nhiều, không thìbánít.
VídụnhưlúcĐường Hinh tâm tình vui vẻ, lại gặpđược khách hàng xinhđẹp thìsẽrộng rãi bán giảm giámột chút. Còn nếu tâm tình không vui thìchỉcần thấy ai cóvẻcótiền sẽlập tức“cắt cổ”, bánđồkiểu này cực kỳthoải mái.
Thậtđúng lúc…tâm trạng của côhôm nay không tốt.
Những cửa hàng kiểu nhưthếnày rất khócóthểtồn tạiđược lâu, không phải nhãn hiệu nổi tiếng, giálại cao, cónhiều người mua mới làchuyện lạ. Nếu không phải nhờcó Đường Hinh vàMinh Chúc hỗtrợquảng cáo, cộng thêm kêu gọi nhiều người cùng cốgắng thìe rằngđã đóng cửa từlâu rồi. Bây giờcửa hàngđãcómột sốlượng khách quen nhấtđịnh, lànhững tiểu thưnhàgiàucùng một sốngôi sao nổi tiếng, cũng do quầnáoở đây mỗi mẫu mãchỉcómột chiếc duy nhất, mặcđiđâu cũng không sợbị đụng hàng.
Vưu Hoan liếc nhìnĐường Hinh, nhướng mày hỏi:“Hôm nay tâm trạng cậu không tốt?”
Đường Hinh bĩu môiđáp:“Bình thường.”
“BịTổng giámđốcĐườngức h**p sao?”
“……”
“Anh tađãlàm gì?”
Chuyện này không thểdùng dăm ba câu màkểrõ được,Đường Hinh thấy Vưu Hoanđãchuẩn bịxong xuôi chuẩn bịrờiđi thìxua tay nói:“Thôiđểnói sau, cậuđi trướcđi.”
Vưu Hoan lại nhướng mày với cô:“Mìnhđi rồi, nếu hôm nay cókhách ghéqua thìcậu cũngđừng“chặt chém”người ta quá đáng.”
Dùcólàtiểu thưnhàgiàu cũng không thểquánặng tay, hét giáquácao sợrằng lần sau người ta chẳng thèm quay lại.
Cho nên Vưu Hoan chỉcầu mongĐường Hinhđừng quátàn nhẫn.
Đường Hinh liền ra dấu OK.
Vưu Hoanđi rồi,Đường Hinh một mìnhđứng ngoài ngónghiêng cửa hàng bên cạnh, nhàbênđódanh tiếng khôngđược tốt cho lắm, nghe nói làbuôn bán lỗ, chẳng cókhách vào bao giờ.
Cônhìn một hồi rồi lại chán nảnđi vào, mởmáy tính tiếp tục viết kịch bản, tuy rằngĐường Vực khôngđồngýlàm nhàgiám chếcho cônhưng côvẫn muốn tranh thủviết kịch bản.
Suốt cảbuổi sáng cửa hàng vẫn không cókhách,ăn xong cơm trưa,Đường Hinh lại gục xuống bàn chợp mắt một lúc, nhàn rỗi tới mức mọc rêu trên người.
Cuối cùng, lúc bốn giờchiều, một chiếc Maserati trịgiáhơn 2 tỷ đỗbên ngoài cửa hàng!
MắtĐường Hinh sáng lên, nghĩthầm“Con mồi tới rồi!”
Côvội vàngđứng lên, sửa sang lại quầnáo tóc tai, duyên dángđi ra khỏi quầy, tới trước cửađón khách.
Hai côgái trẻxinhđẹp, trangđiểm kỹcàng bước xuống xe, nhìn ngoại hình chỉtầm hai mươi tuổi, trên tay xách túiđồcủa nhãn hiệu nổi tiếng, cùng bước vào cửa hàng. Côgái mặcáo khoác hồng nhạt hưng phấn nói:“Đây làcửa hàng mìnhđãnói với cậuđó, mỗi mẫu thiết kế đều chỉcómột chiếc duy nhất! Kiểu dáng cũng rất thời trang, tuyệtđối khôngđụng hàng!”
ĐườngĐinhĐinh nghe xong cũng hào hứng nhìn tủkính bàyđồ, vui vẻnói:“Mình muốn thửbộkia!”
Côchỉtay vào ma-nơ-canh trong tủkính.
Vừa nói xongđãnghe thấy một giọng nói dịu dàng:“Đểtôi lấy ra cho quýkhách thử.”
ĐườngĐinhĐinh quayđầu, nhìn thấyĐường Hinhđang nhẹnhàng tươi cười với mình, lập tức sững người,đầuóc không ngừng xoay mòng mòng:“Đây… đây chẳng phải làbiên kịch xinhđẹp màanhđãtheođuổi không thành sao?!”
Đường Hinh vẫn cười ngọt ngào nói:“Hai vịcóthểxem qua những mónđồkhác rồi cùng chọn mặc thửluôn.”
ĐườngĐinhĐinh nhìnĐường Hinh vẻmặt không thểtin nổi, trongđầu nghĩthầm“Khôngđúng nha, chẳng phải côgái kia làbiên kịch sao? Sao tựdưng lạiđi làm nhân viên bán quầnáo? Không lẽcônhận nhầm người rồi?” ĐườngĐinhĐinh lặng lẽmởalbumảnh ra xem, nhìn lướt qua rồi lại ngẩngđầu nhìnĐường Hinh,ánh mắt chúmục vào lúmđồng tiền nhỏbên máphải.
Không nhầmđược, chính làcô ấy!
Thẩm PhỉnhìnĐườngĐinhĐinh vẻkhóhiểu, thìthầm vào tai cô:“Sao thế?”
ĐườngĐinhĐinh lắcđầu, không kiềm chế được niềm hưng phấn trong lòng, nhìnĐường Hinh cưởi tủm tỉm hơi:“Côlànhàthiết kếsao?”
Đường Hinh cườiđáp:“Không phải, tôi làbạn của nhàthiết kế, tới giúp cô ấy trông cửa hàng thôi.”
Hoára làvậy.
ĐườngĐinhĐinh cân nhắc một hồi, quyếtđịnh cứmua sắm nhưbình thường. Côchậm rãiđi trước, mắt kínđáo liếc nhìnĐường Hinh. Người thật ngoàiđời không quákhác so với trongảnh, mặc váy dài màu vàng nhạt thuận tiệnđơn giản, người rất gầy, làn da trắng hồng mịn màng, làmột mỹnhânđích thực. Có điều, trông không giống kiểu người màanh trai côthích.
“Lấy giúp tôi hai bộ đồtrong tủkínhđểtôi thử.” ĐườngĐinhĐinh vừa lén nhìnĐường Hinh vừa chậm rãi chọn quầnáo,“Cảbộnày nữa.”
Đường Hinh tận tình giúp côlấyđồxuống, sauđó đem từng bộtới phòng thử đồ, còn gợiýthêm mấy phụkiệnđi kèm,đều lànhững thứdo Vưu Hoan tựtay làm những lúc rảnh rỗi. Côhỏi:“Côlấy thêm gìkhông?”
ĐờngĐinhĐinh vừa cười vừa lắcđầuđáp:“Thếlà được rồi.”
Nghe nói bạn trai cô ấy làmột quân nhân*.
* Lục Trác Phong, bạn trai Minh Chúc làquân nhân.ĐườngĐinhĐinh vẫn nhầmĐường Hinh làMinh Chúc.
Thậtđáng tiếc…Nếu không côcòn cóthểgiúp tác hợp cô ấy cho anh mình.
Đường Hinhđương nhiên khôngđọcđược suy nghĩtrongđầuĐườngĐinhĐinh, vẫn lịch sự đưa tay làmđộng tác mời:“Mời quýkhách vào thử.”
ĐườngĐinhĐInh gậtđầu, Thẩm Phỉ đãvào phòng thử đồtừtrước,đang nói vọng ra thúc giục cô:“ĐinhĐinh nhanh lên! Lát nữa cònđiăn tối, không thểtới muộnđâu.”
“Biết rồi.” ĐườngĐinhĐinhđáp.
Đường Hinhđứng bên ngoài, cực kỳnhiệt tình phục vụhai vịkhách quý.
Cuối cùng hai người họcũng chọnđược vài bộ đồ.Đường Hinh cầmđồcủaĐườngĐinhĐinh ra trước, vừa gấp lại gọn gàng vừa nhập giávào máy tính tiền, sauđócười tủm tỉm nói:“Nếu quýkhách khôngđồngývới giánày, không muốn mua nữa, tôi sẽgiúp côlấy ra.”
ĐườngĐinhĐinh gậtđầu cười nói:“Được”
Sauđó,ĐườngĐinhĐinh nhìn con sốhiển thịrồi lại quay lại nhìn chằm chằm bộ đồtrong tayĐường Hinh.
Cái thắt lưng này giátám nghìn sao? Cáiáo lông kia mànhững mười tám nghìn?Áo khoác cao bồi giábốn mươi tám nghìn???
ĐườngĐinhĐinhđưa mắt nhìn Thẩm Phỉ.
Thẩm Phỉcũng chớp chớp mắt, lần trước côtớiđây muađồcũngđâu có đắt dãman vậy.
Nhưng màtừnhỏhai người họcũng quen thói tiêu tiền, mua sắm quầnáo cũng mua cả đốngđồhiệu xa xỉkhông cần chớp mắt nên giờcũng chỉhơi ngạc nhiên, không ngờ đồtrong một cửa hàng tựthiết kếnhỏnhỏnhưthếnày lạiđắt nhưvậy.
Cuối cùng, Thẩm Phỉtrảlại một chiếcáo khoác giánăm mươi nghìn,đơn giản làcảm thấy khôngđáng,đểdành tiền mua túi xách còn hơn.
ĐườngĐinhĐInh nhìn gương mặt tươi cười củaĐường Hinh, cũng mỉm cười nói:“Tôi trảbằng thẻ.”
Mấy phút sau,Đường Hinh giúp hai người họxáchđồra xe,để đồvào trong cốp rồi mỉm cười vẫy tay:“Hoan nghênh quýkhách lần sau quay lại.”
Đường Hinh nhìn xe của họrờiđi, vui vẻ đi vào cửa hàng, lấy diđộng, chụp lại sốtiền thuđược gửi cho Vưu Hoan.
Vưu Hoan lúc nàyđang lái xe, tới cửa hàng rồi mới mởtin nhắn ra xe, côlập tức trợn tròn mắt. Hơn một trăm nghìn tệ?!
Cô đẩy cửa xe bước ra,đi nhanh vào cửa hàng, nhìn lướt qua xem những bộ đồnàođã được mua, trongđầu thầm tính toán. CônhìnĐường Hinh vừaăn xongđồ ăn vặt, giơngón tay cái thốt lên:“Đủ ác.”
Vưu Hoan tâm phục khẩu phục nói:“Ai màlại hào phóng thếkhông biết, cứ đểyên cho cậu chặt chém nhưvậy.”
Đường Hinh cườiđáp:“Hai vịtiểu thư, lái Maserati hơn 2 tỷ.”
Vưu Hoan:“Đúng làngười cótiền.”
Đường Hinh gậtđầu,đôi mắt lấp lánh nhìn cô.
Vưu Hoan:“…”
Cô ấy lấyđiện thoại ra, gửi bao lìxìchoĐường Hinh*.Đường Hinh cũng híhửng nhận lấy, còn chụp màn hìnhđăng lên WeChat.
* Phát bao lìxìlàmột tính năng trên WeChatđểtặng tiền cho bạn bè.
*****
Buổi tối,Đường Vực vềnhàhọ Đường,ăn cơm xong thìvào phòng làm việc cùng cha anh –Đường Hải Minh bàn chuyện công việc.
Xong việc anhđi ra ngoài, liền thấyĐườngĐinhĐinhđang xách mộtđống túi lớn túi nhỏ đi lên tầng.ĐườngĐinhĐinh ngẩngđầu, vừa nhìn thấy anh traiđãhừmột tiếng, nói:“Anh, em cảm thấy hôm nay em bịngười ta‘chém’.”
Đường Vực hai tayđút túi quần, nhìn em gái thản nhiên hỏi:“Sao thế?”
ĐườngĐinhĐinh vừa leo cầu thang vừa thởhổn hển, nói:“Anhđợi em một chút.”Cô đem cất chỗ đồmới mua vào phòng rồi chạy ra, thấy anh trai mìnhđang lười nhác tựa lên lan can khắc hoa, tay lướtđiện thoại. Côchạy tới trước mặt anh.
Đường Vực giọngđiệu nhàn nhạt hỏi:“Hết tiềnà?”
ĐườngĐinhĐinh:“……Sắp hết rồi.”
Đường Vực thoải mái gậtđầu nói:“Ngày mai sẽchuyển cho em một tí.”Nói xong thì định rờiđi.
“Khoanđã!”
ĐườngĐinhĐinhđứng chắn trước mặt anh, mặt nhăn mày nhó, nói nhỏ:“Hôm nay em bịMinh Chúc‘chặt chém’. Em vốn nghĩthếcũng chẳng sao nhưng nghĩlại, anh theođuổi người ta không thành, chịta cũng chẳng phải chịdâu của em, em tựdưng lại biếu không cho chịta những mấy trăm nghìn tệ, em lại thấy…”
Côngập ngừng một chút rồi lại tức giận nói:“Em tức giận!”
Đường Vực:“……”
Anhđứng im tại chỗ, cúi xuống nhìn côhỏi:“Thếlàthếnào?
ĐườngĐinhĐinhđem chuyệnđi mua sắm lúc chiều kểlại một lượt,Đường Vực nghe xong cũng chẳng thayđổi sắc mặt. Anh từng nghe nói qua vềcửa hàng này của Vưu Hoan vìtrướcđâyĐường Hinh từng nhắc tới với anh vài lần, cô ấy nói mình rất thích giúp Vưu Hoan trông cửa hàng, muốn hét giábao nhiêu thìhét, giúp xong cònđược Vưu Hoan phát bao lìxì.
Anh nhớtới dáng vẻdịu dàng của Minh Chúc, không ngờngười nhưcô ấy cònđi“cắt cổ”khách…
“Làtựem dẫn xác tới,‘chặt chém’gìtuỳngười ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
