Hóa Long Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Thanh Minh Hội bắt đầu
Mộc Hy thật có chút buồn cười, cũng không trách hắn được. Con U Mộc Thiềm gọi là Bích Tử này vậy mà học theo bộ dáng nhân tộc, chắp lại hai chân trước ngắn đủn như đang ôm quyền, bộ dáng này thật….rất giải trí.
“ Chà! Chà! Một chữ thôi, xa hoa.” Nhìn từng đĩa thức ăn được bưng lên, Mộc Hy không thể không cảm thán. Thức ăn được bày lên cũng không phải đồ thường, toàn bộ đều dùng thịt hải thú chế biến, không chỉ ngon miệng mà còn có ích cho tu luyện, bàn thức ăn trước mắt hắn ít nhất cũng vài trăm linh thạch. Quyết định tới chỗ này quả nhiên là đúng đắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Minh mặc một thân đen tuyền, bởi vì là chủ nhà cho nên vô cùng bận rộn, hết xem chỗ này lại gặp chỗ kia. Đang khi họ Ngô nói chuyện với người ngồi bên cạnh thì cửa phòng đi vào một con rắn đỏ bừng, giống như chờ đã lâu, hắn vội vàng đứng lên : “ Mộc đạo hữu! Lâu quá không thấy. Thật mừng vì đạo hữu bớt chút thời gian tới nơi tồi tàn này. Nào, mời ngồi!”
Dù chưa bao giờ tự nhận bản thân là trận pháp sư nhưng thực lực Mộc Hy thừa đủ để trở thành một trận pháp sư cấp thấp, hắn cũng không phải đang dối gạt bọn người về thân phận của mình.
Chương 20: Thanh Minh Hội bắt đầu
Mấy người còn lại nhìn thái độ Bích Tử xoay như chong chóng thì đều có chút buồn cười, khoé miệng hơi nhếch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Luyện khí tu sĩ lẫn nhất giai yêu thú đều vẫn cần ăn uống ngủ nghỉ, dù không nhất thiết ngày ăn ba bữa, tối ngủ tám tiếng như phàm nhân nhưng chung quy thỉnh thoảng vẫn phải ăn chút gì đó, ngủ nghỉ đôi chút.
Mộc Hy tất nhiên là ngoại lệ, hắn một bên liên tục gắp thức ăn vào miệng, một bên phân tâm nghe ngóng. Không thể không nói thông qua cuộc trò chuyện của mấy kẻ xung quanh, Mộc Hy thật nghe ra không ít tin tức mà bên ngoài không lưu truyền.
“ Cạn!”
“ Đạo hữu nói không sai! Tại hạ ngay cả trận pháp phòng ngự khắc trên tấm ngọc bội đạo hữu đeo cũng nhìn không thấu, thực lực vẫn còn lâu mới đủ để nhận ba chữ trận pháp sư này.” Mộc Hy không lộ vẻ gì là bất mãn, cười như không cười nhìn cóc yêu.
Tồi tàn cái con khỉ khô! Mộc Hy trong tâm khẽ mắng, mặt ngược lại tươi cười : “ Xin chào Ngô đạo hữu!Tại hạ tới làm phiền đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Vẫn là Mộc Huynh lợi hại! Còn nhớ lúc phụ thân tặng món đồ này, ta thấy nó xấu xí còn không muốn nhận.”
“ Tất nhiên! Tất nhiên. Tại hạ làm sao có thể để mấy câu bông đùa của Bích đạo hữu vào trong lòng được chứ.” Mộc Hy cao giọng, ngồi xuống. Hắn tất nhiên biết rõ tại sao tên cóc xấu xí này lại thay đổi thái độ 180 độ như vậy, lúc nãy hắn vờ như vô tình nhưng lại cố ý chỉ ra chiếc ngọc bội trên cổ cóc yêu có khắc một trận pháp phòng thủ, cũng chỉ có trận pháp sư mới có thể liếc mắt liền nhìn ra điều này.
Sóng biển rì rào vỗ mặt trời lên cao, lục đục có người tới tham dự Thanh Minh Hội.
“…..”
“ Khai tiệc!” Ngô Minh dơ cao chén linh tửu trong tay, mười phần hào sáng cười.
Đối với lời nói có mấy phần tâng bốc này của cóc yêu, Mộc Hy chỉ cười không nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nói, Ngô Minh vừa từ trong túi trữ vật lấy ra một quả cầu xanh nhạt, lớn cỡ đầu ngón tay cái, đây chính là hải đan. Hải đan thực chất là yêu đan của hải thú, dù là dùng để luyện khí, luyện đan hay bày trận đều được, giá trị hiển nhiên không nhỏ.
Không thể không nói Ngô Minh dù nhìn có chút thô lỗ nhưng ăn nói rất không tệ, đôi ba lời liền giới thiệu xong cho Mộc Hy mấy vị nơi đây, thoáng chốc bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn.
Cóc yêu thân là U Mộc Thiềm, huyết mạch cao quý, tuy xưa nay vẫn có thói quen không để yêu tu khác vào trong mắt nhưng hắn không giống như bọn công tử bột mắt cao hơn đầu trong tộc. Nghe Mộc Hy trả lời, hắn liền đứng phắt dậy, thái độ biến chuyển 180 độ: “ Mộc huynh nói đùa, ngươi không xứng với ba chữ trận pháp sư thì ai xứng chứ! Tại hạ gọi Bích Tử, mấy lời vừa nói chỉ là trêu đùa bâng quơ mà thôi, huynh đừng để trong lòng.
“ Không phiền! Không phiền! Nào, các vị đạo hữu, đây chính là Mộc đạo hữu lúc nãy ta nhắc tới.” Ngô Minh làm ra động tác mời ngồi, cười.
Cóc yêu nói cũng không phải không có lý, trận pháp sử dụng sức mạnh thiên địa, uy năng to lớn, trận pháp sư thân là người bày bố trận pháp, theo đó cũng trở thành ngành nghề sao siêu nhất trong tu tiên bách nghệ. Muốn trở thành trận pháp sư không phải cứ bỏ ra đinh thạch là được.
Ngô Minh thấy người đã đến đủ, đứng lên: “ Hoan nghênh các vị tới tham gia Thanh Minh Hội! Vẫn thông lệ cũ, chúng ta trước dùng bữa cái đã, đây chính là cái gọi là có thực mới vực được đạo."
Không khí đã nóng hơn không ít, ăn uống cũng đã xong, Ngô Minh thân là chủ nhà, sau khi cho người dọn dẹp liền cao giọng: “ Chúng ta đều là chỗ quen biết, cũng không cần lời hay ý đẹp gì, thời gian đã không còn sớm, tại hạ xin tuyên bố trao đổi hội bắt đầu.”
Mặc kệ xung quanh nghĩ gì, Bích Tử lúc này trong lòng đang có chút chán nản, nếu vừa gặp liền đắc tội một vị trận pháp sư thì thực là ngu ngốc, nên biết thân phận trận pháp sư cao quý, tộc hắn thậm chí còn chẳng có lấy một vị. Chưa kể đến họ Mộc này rõ ràng là người có thân phận không tầm thường, dù sao thì nếu sau lưng không có chỗ dựa vững như thái sơn thì làm sao có thể trẻ tuổi như vậy đã là trận pháp sư?
Không ngoài dự đoán, người ngồi nơi đây đều là luyện khí trung, hậu kỳ, nếu như không có chiến lực siêu phàm thì cũng là kẻ gốc gác không tầm thường.
Thời gian từng chút trôi qua.
Con cóc xanh biếc ngồi gần đó khẽ nhếch miệng : “ Không phải cứ xem hiểu mấy đạo linh văn liền là trận pháp sư đâu! Ngô huynh không phải cũng nhìn ra mấy linh văn trên tấm gốm kia dùng để bày trận sao. Ta sống lâu như vậy rồi chưa từng thấy yêu thú nào trẻ tuổi như này đã là trận pháp sư cả.”
Chỉ là bàn thức ăn này đối với Mộc Hy thì quý giá nhưng trong mắt những tu tiên giả, yêu tu nơi đây thật chẳng đáng là gì, những kẻ giàu chảy mỡ này tới đây chủ yếu để nói chuyện làm quen mà thôi.
“ Thật ra cũng không có gì, ngọc bội trên cổ đạo hữu không những hình dạng đặc biệt, trang trí kỳ lạ mà còn họa không ít vân rùa, không phải có khắc phòng ngự trận pháp thì là gì?” Mộc Hy thật thà trả lời, mấy thứ đồ chơi này khi còn là nhân loại hắn có cả đống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dừng lại một chút, Ngô Minh nói tiếp: “ Ta tin lần này chư vị đạo hữu đều đem đến không ít bảo bối, mong các vị đều thu được đồ ưng ý vào tay. Không nói nhiều nữa, trao đổi hội bắt đầu từ tại hạ đi, nơi đây có một viên nhất giai trung phẩm hải đan, muốn đổi lấy đan dược tăng tiến tu vi, trung phẩm linh thạch cũng có thể lấy ra trao đổi.”
Tới giữa trưa, căn phòng lớn đã ngồi mười hai người, chín người ba yêu, tất cả đều khí thế phi phàm, có thể nói giới tinh hoa của Ngao Hà phương thị đều tập trung hết chỗ này.
“ Xin mời!”
Tiếp đó cũng không thấy họ Ngô lại có động tác gì, tỳ nữ lục đục đi vào từ cửa lớn, bọn hắn tay chân nhanh nhẹn bày lên bàn từng món ăn tinh xảo tuyệt luân, thoáng chốc bàn lớn đã đầy.
Món đồ đầu tiên đã quý giá như vậy rồi, Mộc Hy thật có chút mong chờ.
Làm người hay làm yêu đều vậy, đôi lúc cần giấu tài đôi lúc cần khoe tài, đôi ba lời qua lại kết thúc, sức nặng của Mộc Hy trong lòng đám tu tiên giả, yêu thú nơi đây đều bất giác tăng không ít. Điều Mộc Hy muốn chính là thứ này, dù sao lát nữa hắn còn có việc muốn làm.
Bích Tử uống một ly rượu mạnh, quay sang tò mò: “ Mộc đạo hữu làm sao nhìn ra tấm ngọc bội này có khắc phòng thủ trận pháp? Đây chính là bảo bối cha ta nhờ trận pháp sư lâu năm làm ra, nghe nói dù là trận pháp sư cũng không dễ dàng phát giác chân tướng."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.