

Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng
Unknown
Chương 39. Blackwell
Blackwell đứng đối diện với Camellya và Quốc, không cử động gì nhiều, thế nhưng đôi cánh đen mọc sau lưng bà ta thì lại xả ra cơn mưa lông vũ triền miên không dứt, làm họ không cách nào tiếp cận được.
Tuy nhiên, đó không phải là điều làm Quốc cảm thấy khó khăn. Camellya hoàn toàn có thể tạo cơ hội cho cậu t·ấn c·ông b·ằng phép thuật của mình... Nhưng mà có một điều rất lạ: Tại sao lĩnh vực vẫn chưa chịu xuất hiện?
Blackwell là trùm cuối của bệnh viện tâm thần, đó là điều mà cậu có thể chắc chắn. Đã thế thì tại sao lĩnh vực vẫn chưa xuất hiện? Bà ta đang cố tình nương tay đấy à?
Dù không biết nguyên nhân cụ thể ra sao nhưng Quốc sẽ ngầm lưu tâm chuyện này.
Sau một lúc giằng co, rốt cục thì Camellya cũng nghĩ ra cách khắc chế cơn mưa lông vũ.
Đứng chắn trước mặt Quốc, Camellya bắt đầu thực hiện thuật thức, tạo nên một cơn cuồng phong hắc ám siêu mạnh cuốn theo toàn bộ lông vũ vào bên trong.
Cảm thấy cơ hội đã đến, Quốc dồn hết sức mạnh vào đôi chân, di chuyển trong không gian như một tia chớp. Kết quả là chỉ trong thoáng chốc, cậu đã tiếp cận được Blackwell, lạnh lùng cho bà ta một nhát dao vào giữa bụng.
"..."
Âm thanh da thịt bị xuyên thủng vang lên. Blackwell không hề có ý định tránh né đòn t·ấn c·ông này. Ngược lại, bà ta còn mở miệng với giọng nói trung tính quen thuộc: "Tôi biết con dao này. Nó thuộc về một linh hồn bị thiêu cháy bởi ngọn lửa phẫn nộ. Dr. Jerkyl đã không thể cứu được hắn. Chà, vậy ra hắn đ·ã c·hết trong tay cậu rồi sao?"
"Như tôi đã nói, c·ái c·hết chính là lối thoát duy nhất dành cho mọi sinh mạng còn sót lại trên thế giới này. Việc bị tha hoá bởi màn sương rõ ràng là còn tồi tệ hơn cả c·ái c·hết. Thay vì cứ cố chấp đấu tranh trong vô vọng, hãy cứ buông bỏ tất cả để ra đi sao cho thật thanh thản. Anh không nghĩ điều đó mới là sáng suốt sao?"
"Không hề sáng suốt. Tiến sĩ Blackwell, cô cũng bị màn sương tha hoá rồi. Cô không nhận ra điều đó sao?"
"..."
Blackwell im lặng thật lâu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Con dao trên bụng của Blackwell vẫn cắm ở đó, thế nhưng cơn mưa lông vũ thì vẫn không có dấu hiệu sẽ chấm dứt, thậm chí còn... Chẳng hề bị trì hoãn dù chỉ một chút.
Điều đó có nghĩa là vết đâm này không có nghĩa lí gì với Blackwell.
"Có lẽ cậu nói đúng. Nhưng tôi tin rằng mình vẫn còn một chút sự tỉnh táo tối thiểu để đưa ra lựa chọn khôn ngoan. Cậu cứ việc oán trách thôi thoải mái, tôi đã chấp nhận gánh chịu mọi tội lỗi khi tôi đưa ra quyết định này"
"Tôi sẽ vứt bỏ lời thề của một bác sĩ để trở thành đao phủ. Kể cả khi linh hồn có bị tha hoá đến cùng cực, tôi vẫn sẽ mang đến cho mọi người c·ái c·hết thật nhẹ nhàng như một sự giải thoát khỏi mọi khổ đau và hỗn loạn trên thế giới"
[Kẻ địch triển khai lĩnh vực - The Executioner's Oath: Kẻ địch sẽ bất tử trong năm giây sau mỗi mười lăm giây trôi qua. Toàn bộ đồng minh phe ta nhận hiệu ứng "Trăn trối" (hiệu quả của mọi hình thức phòng thủ giảm đi một nửa, sát thương nhận vào tăng lên gấp đôi)]
Quốc: "..."
Trò quỷ gì thế này? Cái lĩnh vực chó má gì mà ma giáo đến mức độ này vậy? Oneshot kẻ địch hoặc bị kẻ địch oneshot ngược lại sao?
Cơ mà đối phương có bảo hiểm hộ mệnh siêu bá đạo được kích hoạt liên tục sau mỗi mười lăm giây! Còn họ có gì? Có cái nịt!
Là ai đã ti thiết kế ra cái lĩnh vực c·hết tiệt này vậy? Có độc ác quá hay không? Tôi nguyền rủa anh t·iêu c·hảy cả tuần!
Ngay khi lĩnh vực được triển khai, Quốc ráo riết lùi lại phía sau để nghĩ cách đối phó, thế nhưng rốt cục cậu cũng không thể chạy khỏi Blackwell một cách an toàn, vô tình bị một chiếc lông vũ đen đánh trúng làm cánh tay trái của cậu p·hát n·ổ như pháo hoa.
"Tch- 200% sát thương nhận vào có khác, đau c·hết đi được!"
Quốc đứng bên cạnh Camellya, nhanh chóng xé một mảnh vải để băng bó cánh tay lại. Tuy rằng máu đã ngừng chảy ngay sau đó nhưng dưới tình trạng tay cụt như thế này, việc chiến thắng Blackwell đã gần như là không thể.
Vì thế, cậu quyết định bán cái mạng này để chơi một vố thật lớn chỉ với mục đích thu thập thêm thật nhiều thông tin, giống như những điều mà cậu thường làm mỗi khi đánh Boss.
"Này, anh ổn đấy chứ?"
"Trông tôi có ổn lắm không? Biết rõ rồi mà còn hỏi?"
Quốc nén đau, vặn lại Camellya một câu rồi tiếp tục nói: "Tôi không có lời khuyên nào tốt hơn ngoài việc tuyệt đối đừng để b·ị đ·ánh trúng. Lí do vì sao thì cô thấy rõ rồi đó, một đòn đánh vốn không có gì đặc biệt giờ lại cho ra sát thương cỡ này, đúng là ma giáo"
Camellya khẽ gật đầu, tiếp tục dựng bức tường cuồng phong lên... Thế nhưng nếu đem so với trước đó, có vẻ như uy lực của cơn cuồng phong đã giảm đi đáng kể rồi.
"À phải, Blackwell còn có khả năng làm giảm hiệu quả của mọi biện pháp phòng thủ... Vậy nên cùng tôi chơi khô máu với mụ ta đi, cùng lắm thì c·hết thôi"
"..."
Camellya cắn răng đá vào mông Quốc một cái rõ mạnh: "Anh là loại người gì mà lại đi rủ một cô gái c·hết cùng mình vậy hả? Tệ bạc!"
"Cái đấy thì tôi thừa nhận... Tôi tệ thật"
Vừa nói, Quốc vừa thúc đẩy sức mạnh của hai món vật phẩm nguyền rủa lên mức tối đa, đến độ mà khả năng chống chịu của hiệu ứng [Tâm Trí Kiên Định] cũng bắt đầu có dấu hiệu vỡ trận mới chịu thôi.
Bên cạnh, Camellya cũng thôi hô mưa gọi gió để tập trung ma lực về cơ thể, cường hoá mọi chức năng lên mức tối đa với chiếc lưỡi hái thương hiệu trong tay.
"Phải vô phước lắm tôi mới thành lập khế ước máu với anh đấy, Quark. Nếu sớm biết cái bệnh viện này tồn tại nhiều kẻ mạnh đến vậy, tôi vẫn sẽ chọn bỏ chạy bất kể anh trông có ngon miệng đến mức nào!"
"Ờ, tôi biết cô rất uất ức, nhưng tôi vẫn sẽ xem những lời vừa rồi là một lời khen"
"Đi c·hết đi!"
Quốc và Camellya lao nhanh trong không gian tựa như thiểm điện, dễ dàng băng qua cơn mưa lông vũ đen kịt để tiếp cận Blackwell, sau đó điên cuồng chặt chém mà không thèm nhìn mặt đối phương.
Chỉ tiếc là nhịp t·ấn c·ông này lại đúng lúc Blackwell ở trong trạng thái bất tử, vì vậy lượng sát thương mà họ gây ra gần như bằng không.
Với lượng thời gian bất tử ngắn ngủi đó, Blackwell thừa sức phản ứng lại bằng cách trả đòn. Cơn mưa lông vũ lại dội thẳng về phía họ, song lần này lại mang vài điểm đổi khác, cụ thể là... Một số kim tiêm được giấu bên trong cơn mưa.
"Moá!"
Quốc chửi ầm lên, kịp thời né đi đa số lông vũ nhưng không may mắn bị dính một vài mũi tiêm vào bắp chân do số lượng của chúng là quá nhiều để có thể né.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lượng thuốc bên trong mũi tiêm đã ngấm vào mọi tế bào trên cơ thể cậu, mang đến cho cậu vô số hiệu ứng xấu trên bảng trạng thái.
Trúng độc, t·ê l·iệt, điên cuồng, giảm phòng thủ, giảm t·ấn c·ông, giảm tốc độ, giảm khả năng suy nghĩ, làm mù,...v..v. Tất cả đều được gói gọn chỉ trong một đòn t·ấn c·ông.
Camellya thấy Quốc quỵ xuống mặt đất với đôi mắt trống rỗng, chỉ trong thoáng chốc cô ấy đã hiểu rõ kết cục của mình khi bản thân cô ấy cũng trúng đòn t·ấn c·ông hiểm độc ấy.
"Tôi ghét anh c·hết đi được ấy, Quark"
Camellya nhanh chóng mất đi thị lực, thế nhưng bằng cách nào đó, cô ấy vẫn bò đến đúng vị trí của Quốc, nhẹ nhàng cắn vào cổ họng của cậu ta bằng hàm răng sắc nhọn: "Hiện tại... Chắc hẳn anh sẽ không ngăn cản tôi tận hưởng chút dư vị ngọt ngào này trước lúc lâm chung đâu nhỉ?"
"Ha ha..."
Quốc bật cười, vừa khô khốc vừa yếu ớt: "Thoải mái đi, người đẹp..."
"..."
"Sao cô... không cắn...?"
Đợi mãi vẫn không cảm nhận được cảm giác thống khổ đến từ vị trí cổ họng, Quốc đưa tay ra mò mẫm xung quanh, rốt cục lại mò trúng thứ gì đó ẩm ướt, tanh tưởi và có chút... mềm mại.
"..."
"Ra là vậy. Cô c·hết rồi đúng không? Camellya"
Trong lúc Quốc chờ đợi được Camellya cắn thì cô ấy đã bị Blackwell g·iết c·hết trước cả khi kịp cắn đi một miếng thịt của cậu... Bằng cách c·hặt đ·ầu.
Đó là một nhát chém đầy dứt khoát, gọn gàng, không tiếng động, càng không có cơ hội hấp hối dù chỉ nửa giây.
Trước khi rơi vào kết cục tương tự, Quốc vẫn nghe thấy giọng nói của Blackwell. Lời nói sau cùng của cô ấy nghe giống như đang mỉa mai, lại vừa có gì đó giống như thương hại:
"Một con người và một Ác Quỷ bắt tay cùng nhau để thực hiện điều gì đó không phải chuyện hiếm thấy... Tuy nhiên, không có tiền lệ nào cho thấy mối quan hệ kiểu đó sẽ kết thúc một cách tốt đẹp cả. Nếu không phải con người g·iết c·hết Ác Quỷ giữa chừng vì sợ hãi thì cũng là Ác Quỷ nuốt chửng con người bằng sự phản bội đầy toan tính và mưu mẹo"
"Chàng trai trẻ... Cậu đã tuyệt vọng đến mức phải đặt niềm tin vào một con Quỷ sao? Thật đáng thương. Tuy nhiên, ta sẽ không đánh giá việc làm của cậu là sai hay đúng nữa. Thế giới này đã quá mục nát, đến mức độ mà khái niệm đúng sai đã không còn quan trọng"
"Tuy ta không hiểu biết nhiều về tinh thần của chiến binh như bạn thân của ta - Florence Nightingale, thế nhưng ta vẫn dành sự tôn trọng dành cho cậu vì đã chiến đấu với ta mà không hề có dấu hiệu chùn bước"
"Ta cầu nguyện rằng cậu sẽ được an nghỉ ở bên kia thế giới, không bị vấy bẩn bởi màn sương, cũng sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự đau đớn, thống khổ, ốm đau và bệnh tật mà sự sống mang lại"
"Hi vọng rằng cậu sẽ có được sự cứu rỗi"