

Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng
Unknown
Chương 38. Plague Doctor
"..."
"!!!"
Quốc choàng tỉnh dậy trong vòng tay của Camellya, vẻ mặt kh·iếp sợ đến cực điểm.
"Sao vậy? Anh mơ thấy ác mộng à?"
Thấy Quốc dường như đang run rẩy vì sợ hãi, Camellya nhịn không được mà phải hỏi một câu như vậy.
Cô ấy không nghĩ một kẻ có thể chĩa súng vào đầu mình với vẻ mặt tỉnh bơ lại có thể trở nên sợ hãi đến mức độ này. Điều đó thực sự làm cô ấy cảm thấy tò mò.
Quốc ngẩng đầu lên nhìn Camellya.
Đó là một đôi mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp mà ngay cả một con Quỷ n·hạy c·ảm như cô ấy nhất thời còn không thể lí giải nổi.
"?"
Quốc ngồi dậy khỏi vòng tay của Camellya, trầm mặc thật lâu mà không nói thêm bất kì điều gì.
"Tôi biết hiện tại mình không nên hỏi câu này, nhưng liệu anh có thể cho tôi biết..."
"Tôi biết cô muốn hỏi tôi điều gì. Đúng, tôi vẫn đang che giấu cô khá nhiều thứ. Ngay cả khế ước máu... Cô có nói nó là một cái bẫy mà tôi đã giăng ra cũng chẳng sai. Nó mang lại nhiều lợi ích cho tôi hơn cô nghĩ đấy"
"Anh dám lừa tôi!?"
"..."
Quốc im lặng thật lâu, trông có vẻ như không định phủ nhận điều đó.
Camellya cắn răng, đứng dậy định rời khỏi chỗ này thì đột nhiên bị Quốc nắm chặt cánh tay lại: "Đừng đi"
"Tôi không muốn làm việc với kẻ lừa dối mình. Ít nhất là hiện tại"
"...Tôi hiểu ý cô . Đợi sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, tôi sẽ cùng cô giải trừ khế ước máu. Khi đã có sự đồng thuận của hai bên, nó hoàn toàn có thể giải trừ mà không cần phải đáp ứng điều kiện đã đặt ra ban đầu đúng không?"
Camellya ngoái đầu lại nhìn Quốc.
Vẫn là ánh mắt đó. Ánh mắt sáng rực nhưng lại chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp, làm cô ấy không tài nào đọc vị nổi cái tên này đang nghĩ gì trong đầu.
"Ít nhất thì điều này không phải giả dối đâu... Tôi thực sự khá lo lắng cho cô nếu như cô một mình rời khỏi đây. Có lẽ cô cũng hiểu, trong cái bệnh viện này, những kẻ như Dr. Jerkyl không chỉ có một người"
Camellya: "..."
Quốc giữ tay cô ấy rất chặt, gần như là quyết tâm không bỏ nó ra cho đến khi cô ấy đổi ý.
Một tên đã lừa dối cô ấy một lần bây giờ lại tỏ ra quan tâm đến an nguy của cô ấy sao? Đây là thể loại thao túng cảm xúc gì vậy? Anh ta nghĩ cô là ai chứ?
Camellya hừ lạnh rồi giật phắt đi cánh tay của Quốc.
"Cô sẽ phát điên đấy"
Quốc đứng dậy, tự mình lao tới ôm vòng quanh eo của Camellya: "Cô có hiểu sự đáng sợ của Sương Đỏ không? Chỉ cần một chút tác động nhỏ từ bên ngoài, cô sẽ ngay lập tức mất đi lí trí. Tôi không thể để cô trở thành cái bộ dạng trống rỗng vô hồn đó được"
"..."
"Sao anh nói như thể anh đã biết trước điều đó vậy?"
"...Ờ. Nói thế cũng chẳng sai gì cho lắm. Tôi sẵn sàng làm mọi thứ cô muốn để chuộc lỗi, chỉ ngoại trừ lần này thôi. Tôi sẽ không để cô lang thang một mình trong cái ổ điên loạn này"
Camellya lại ngoái đầu nhìn Quốc, thở dài: "Cái tên nhà anh hành xử thật khó hiểu. Khi thì ghét bỏ tôi, khi thì lại tỏ ra quan tâm đến tôi. Có khi nào anh mới thực sự là kẻ điên không? Người bình thường chẳng ai hành động thiếu nhất quán như anh cả!"
"...Vậy là cô sẽ không bỏ đi nữa đúng không?"
"Được rồi được rồi. Tôi chịu thua anh rồi. Liệu hồn mà giữ lời đi. Tôi sẽ khó tính lắm luôn đó"
Nói rồi Camellya đẩy Quốc ra xa, đứng đó khoanh tay trông khá là ngạo kiều: "Hừ, bản thân tôi cũng đang hành xử rất khó hiểu đây. Đều tại anh cả đấy! Sau khi rời khỏi bệnh viện, chúng ta liền đường ai nấy đi! Tôi không muốn dính líu gì đến anh nữa!"
"..."
Quốc ngồi bệt xuống đất, trên mặt vô thức để lộ một nụ cười kì lạ: "A ha ha..."
"Có lẽ... Đó mới là lựa chọn tốt nhất"
Camellya có để ý đến nụ cười kì lạ đó. Nó vẫn pha tạp giữa rất nhiều loại cảm xúc và cực kì khó lí giải, tương tự như ánh mắt của anh ta từ nãy đến giờ vậy.
Song, chẳng hiểu lí do vì sao... Lần này cô ấy đã không thể giữ nổi tâm thế bàng quan nữa, mà trái lại còn cảm thấy có gì đó đau nhói.
"...Cô nói không sai đâu. Dính líu với tôi sẽ chẳng mang lại kết cục gì tốt cho cô cả. Tốt nhất, chúng ta nên đường ai nấy đi thì hơn... Sau khi rời khỏi chỗ này"
"..."
Quốc đứng dậy, đưa tay lên vuốt mặt vài cái để làm mới trạng thái cảm xúc rồi cười nói: "Đi thôi. Nãy giờ đã lãng phí khá nhiều thời gian rồi đấy"
"..."
Lần đầu tiên, cái tên này chủ động nở một nụ cười không tồn tại địch ý với cô ấy.
Quá sức kì lạ!
...
...
Rời khỏi khu vực kho lưu trữ, Quốc quyết định tiếp tục cuộc hành trình của mình mà không cần phải thu thập thêm thông tin ở đây nữa.
Đơn giản là vì lượng thông tin được lưu trữ ở nơi này là quá nhiều, và phần lớn trong số đó đều không quá hữu ích đối với cậu.
Tất nhiên, không phải tất cả những thông tin mà cậu thu thập được đều là vô giá trị. Quyết định này được đưa ra chỉ đơn giản là vì cậu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian mà thôi.
Trong suốt quãng đường này, Camellya vẫn luôn lẽo đẽo đi theo sau lưng Quốc, kèm theo đó là ánh mắt hiếu kì đến cực hạn.
Quốc đủ tinh tế để hiểu ra lí do vì sao Camellya lại phản ứng như thế.
Kì thực, chính bản thân cậu lúc này cũng chưa hiểu tại sao cách đối xử của cậu đối với cô ấy lại thay đổi nhanh đến vậy.
Chỉ vì cô ấy đã sinh con cho cậu bằng tất cả "tình yêu" trong lần chạy trước đó sao?
Có thể?
Mặc dù điều đó cũng đã t·ra t·ấn tâm lí của cậu không ít đâu.
Bị con gái ruột của mình "ăn" thực sự không phải trải nghiệm dễ chịu gì cho cam, kể cả khi con bé có là Succubus.
Cơ mà may mắn thay, Quốc bị mê hoặc trong suốt quá trình đó nên hoàn toàn không có bất kì kí ức nào cả. Nếu lỡ xui lấy lại được sự tỉnh táo ngay lúc hai mẹ con họ đang "ăn" thì... Có lẽ đó sẽ trở thành cảnh tượng kinh hoàng nhất mà cậu từng được chứng kiến.
Song có một điều không thể phủ nhận là nhờ nó mà cách đối xử của cậu đối với Camellya đã thay đổi một cách vô thức. Như thể... Cậu muốn chịu trách nhiệm vô hình nào đó với cô ấy vậy.
"Ma chướng. Mình bắt đầu cảm mến kẻ đã ăn thịt mình một lần... Và rất có thể sẽ có lần thứ hai nếu mình bất cẩn"
Quốc gãi gãi đầu, cố lờ đi đống suy nghĩ quỷ dị trong đầu mình. Thay vào đó, cậu muốn xem thử kĩ năng Kháng Mê Hoặc được hệ thống miêu tả như thế nào.
[Kháng Mê Hoặc: Miễn nhiễm hoàn toàn hiệu ứng mê hoặc. Ngay cả ánh nhìn của Nữ Thần Sắc Đẹp cũng không thể lấy đi linh hồn của bạn]
Quốc: "..."
Ok, đó là một cách giải thích rất trực quan.
Sau khi thoả mãn trí tò mò của mình, Quốc đóng cửa sổ trạng thái để tập trung vào mục tiêu trước mắt: Tìm ra kẻ đã t·ấn c·ông và làm Camellya phát điên trong lần chơi trước đó.
Theo suy đoán của cậu, rất có thể kẻ đó là Boss.
"Blackwell"
Nghe thấy Quốc lẩm bẩm cái tên ấy, Camellya liền chủ động mở miệng hỏi: "Sao thế? Anh muốn gặp vị tiến sĩ lừng danh kia à?"
"...Có lẽ chúng ta sẽ sớm gặp được người đó thôi, bằng cách thức mà chúng ta không mong muốn nhất"
Quốc nhìn qua đống xác c·hết không đầu bị g·iết bởi lĩnh vực của Mastermind, lòng thầm cảm thấy sự yên bình này đang dần trở nên thật đáng sợ.
Biết rằng Mastermind đã quét sạch toàn bộ tôm tép trong bệnh viện bằng cái lĩnh vực c·hết chóc ấy, giúp cậu thoải mái hơn nhiều trong việc di chuyển trong bệnh viện rồi, nhưng mà...
Cái tên đó suy cho cùng cũng chỉ là Boss phụ của khu vực mà thôi!
Boss phụ thôi đã khó khăn đến thế rồi... Đến khi đối diện với kẻ thống trị thực sự của khu vực này thì còn khó đến mức độ nào nữa chứ?
Quốc căn bản không dám tưởng tượng... Nhưng mà cậu không được phép chùn bước.
"Tôi hiểu ý anh rồi" Camellya khẽ gật đầu: "Anh có nghĩ rằng đôi lúc việc rút lui cũng là một lựa chọn khôn ngoan hay không? Anh vẫn còn rất nhiều thời gian mà, không nhất thiết phải đối đầu với nguy hiểm trong khi đang yếu ớt như vậy"
"..."
"...Đó là câu chuyện của người bình thường chứ không phải tôi. Những kẻ địch mà tôi phải đối mặt sẽ chỉ khó nhằn thêm theo thời gian mà thôi. Tôi vốn dĩ không có quyền lựa chọn mang tên "rút lui" tôi chỉ có thể dùng mọi thứ mình có để đánh bại từng kẻ địch một cho đến khi đạt được mục tiêu sau cùng"
"..."
Camellya có cảm giác mình đã bắt đầu thăm dò được mục tiêu thực sự được tên này đặt ra khi kí kết khế ước máu.
"Mục tiêu của anh là gì?"
"Cứu thế giới. Cô có tin hay không?"
"Không"
"Thế thì chúng ta liền không còn gì để nói về chủ đề này nữa"
Nói xong, bước chân của cả hai dừng lại.
Bịch~
Bịch~
Đó là tiếng bước chân của một kẻ hoàn toàn khác đang vang vọng trong hành lang. Chỉ trong thoáng chốc, mọi tế bào trên cơ thể họ đều rơi vào trạng thái báo động bởi bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất của họ.
Kẻ địch!
Quốc nhanh chóng trang bị mọi vật phẩm tốt nhất mà mình có, còn Camellya thì cũng đã sớm hoá hình, sẵn sàng tung toàn bộ chiêu thức ngay khi bị t·ấn c·ông.
"Jerkyl đã b·ị đ·ánh bại rồi sao?"
Từ trong bóng tối, một "con người" bước ra trước mặt họ trong bộ trang phục của một bác sĩ dịch hạch: "Rất xin lỗi vì hình thái đáng sợ này của tôi. Bộ trang phục cũ này giờ đây đã trở thành da thịt của tôi, nó mang theo quá khứ mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại"
"Con người" trước mặt họ mở miệng nói chuyện với một giọng nói nghe rất kì lạ. Nó không cao cũng không trầm, không nam tính cũng chẳng nữ tính, khiến họ phải nổi da gà vì nguyên nhân bí ẩn nào đó.
"Tôi ở đây để ngăn các bạn đi tiếp. Chỉ có c·ái c·hết mới là nơi mang lại yên bình duy nhất trên thế giới này"
[Kẻ địch mới: Bác Sĩ Dịch Hạch Blackwell]