Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: cuộc gặp bất ngờ

Chương 2: cuộc gặp bất ngờ


Quán cà phê "Lá Thu" nằm nép mình dưới tán cây sưa già, cửa kính phủ hơi nước mờ mờ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong, như một cái ôm dịu dàng giữa trời mưa.

Trên con phố nhỏ, những vũng nước lấp loáng ánh đèn đường. Hạ Du bước chậm rãi, mưa phùn lấm tấm đọng trên mái tóc. Anh siết chặt quai túi đồ nghề, ánh mắt vô thức lướt qua những tán cây sưa già đan cài trên cao. Trong khoảnh khắc, mùi hương của đất ẩm, của lá mục gợi lên trong anh một ký ức mơ hồ. Đã bao lâu rồi anh chưa quay lại nơi này?

Cánh cửa kính rung nhẹ khi Hạ Du bước vào. Bên ngoài, bảng hiệu gỗ có khắc dòng chữ "Lá Thu" đung đưa theo gió, những vệt sơn cũ kỹ nhòe dưới ánh đèn đường. Trên mặt kính mờ hơi nước, bóng dáng anh phản chiếu méo mó, lẫn vào những tia sáng ấm áp từ trong quán hắt ra.

Tiếng chuông leng keng vang lên. Giai điệu Dancing with Your Ghost bản acoustic khe khẽ trôi trong không gian.

Hạ Du vô thức siết chặt túi đồ nghề khi lại gần khung cửa, nơi những sợi dây trầu bà rủ xuống mềm mại. Một mùi hương thoảng qua – quế, vani, và thoang thoảng mùi gỗ cháy.

Anh phủi nhẹ chiếc áo khoác cũ trước khi bước vào, vài vệt dầu máy vẫn bám trên tay áo, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với không gian tinh tế xung quanh.

Tấm rèm hạt cườm lay động, từ phía sau, một cô gái bước ra với khay cà phê nghi ngút khói.

Linh, cô chủ quán, cô bé một thời từng là fan nhí của anh suốt những năm cấp 3.

Cô mặc áo bà ba lụa trắng, phối quần ống rộng màu nâu nhạt. Mái tóc búi cao, cài hờ một cây bút chì. Trông cô giống như bước ra từ một bức tranh xưa, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh lại là điều kéo con người ta trở về thực tại.

Hạ Du thoáng sững lại khi hình ảnh Linh gợi về một ký ức xa xăm.

...Ngày ấy, cô bé Linh hay lẽo đẽo theo sau anh và Hạ Lan, đôi mắt tròn xoe lấp lánh như chứa cả bầu trời ngưỡng mộ. Cô thường bám theo hai anh em mỗi khi tan học, líu ríu đủ thứ chuyện. Có lần, Linh giấu sau lưng một cuốn sổ nhỏ, rụt rè chìa ra trước mặt Hạ Du.

— Anh Hadidu, em viết bài thơ này... anh xem được không?

Hạ Du cầm lấy, đọc lướt qua những câu chữ còn non nớt, nhưng tràn đầy cảm xúc. Khi đó, anh chỉ cười xòa, xoa đầu cô bé.

— Viết tiếp đi, có khi sau này em giỏi hơn cả anh đấy.

Linh mím môi, nghiêm túc gật đầu, ánh mắt sáng rỡ. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, mỗi người một ngã rẽ. Những buổi chiều muộn cùng nhau rong ruổi dưới hàng cây sưa cũng chỉ còn là kỷ niệm...

— Anh Du đúng giờ quá! Cỗ máy "bà cụ" này lại trái chứng rồi.

Giọng Linh kéo anh về thực tại. Hạ Du không đáp, chỉ gật đầu. Anh kéo ghế ngồi xuống bên chiếc máy pha cà phê cổ. Một cỗ máy cồng kềnh với lớp đồng xỉn màu, từng chi tiết đều toát lên dấu vết thời gian.

Linh đặt khay xuống, vô tình chạm phải ly nước.

Cạch.

Giọt nước loang ra, thấm vào cuốn sổ ghi chú của Hạ Du.

— Ôi! Em xin lỗi!

Linh chụp lấy cuốn sổ, vội vã lau khô, nhưng trang giấy đã ướt nhòe.

Hạ Du lật giở trang sổ. Những vết nước loang vào nét chữ, làm nhòe một bản vẽ mạch điện. Nhưng ở mép trang, ẩn dưới những ghi chú kỹ thuật, là một dòng chữ nguệch ngoạc:

"Tôi bước trên con phố, tự hỏi mình là ai... mặc cho đời trôi xa..."

Những câu từ rời rạc, một bài hát chưa thành hình.

Linh khựng lại. Ngón tay cô bất giác chạm vào tay anh, giữ lại giữa không trung.

— Anh viết ca từ?

Hạ Du giật tay lại, nhưng cô đã kịp lướt mắt qua những dòng chữ.

— Sao không ký tên Hadidu ở đây?

Anh sững người, Hadidu, bút danh anh tự đặt cho mình thời cấp 3. Cái tên ấy, bao lâu rồi anh chưa nghe ai nhắc đến?

Hạ Du vội đóng sổ, nhưng vết dầu nhớt trên tay đã in thành một vệt mờ trên tay áo lụa trắng của Linh.

Cô nhìn xuống, rồi bật cười khẽ.

Anh quay đi, vờ như không thấy.

Trong sự im lặng kéo dài, Hạ Du cúi xuống, tập trung vào công việc. Tiếng tua vít xoáy vào kim loại vang lên chát chúa.

Linh ngồi bệt xuống sàn bên cạnh anh, ngón tay khẽ vuốt ve sợi dây đàn tranh đứt.

— Tối thứ Bảy quán em có acoustic night...

Giọng cô nhẹ như hơi cà phê vừa pha.

— Anh đến chơi đi?

Hạ Du siết chặt cây tua vít.

— Tôi là thợ máy, không phải nghệ sĩ.

Linh mỉm cười, nhưng không nói gì.

Anh vặn mạnh con ốc cuối cùng, có phần quá lực.

Chiếc máy pha cà phê khởi động, phát ra một âm thanh gằn gượng như tiếng thở dài của một kẻ già nua.

Linh đẩy về phía anh một ly cà phê đen.

— Của thợ máy – không đường.

Khói bốc lên, hòa vào ánh đèn vàng.

Hạ Du nhìn xuống ly cà phê. Hơi đắng trầm lặng của nó phản chiếu cuộc đời anh – không có chỗ cho vị ngọt.

Anh không vội uống.

Tiếng máy xay cà phê vang lên sau quầy. Nhân viên pha chế giã trà đinh bằng chiếc chày nhỏ, từng nhịp từng nhịp, tạo nên một giai điệu vô thức.

Ánh mắt Hạ Du lướt qua quầy tính tiền.

Ở đó, giữa những hóa đơn chưa thanh toán, một cuốn vở mỏng lẫn vào – bìa giấy đã ngả vàng, bốn chữ "Hồi kí Hadidu" mờ dần theo thời gian.

Anh nhắm mắt.

Bên tai, tiếng dây đàn đứt vẫn rung khe khẽ trong tâm trí.

Chiều chủ Nhật, những tia nắng nhợt nhạt len qua cửa sổ, vẽ lên lớp bụi phủ trên kệ sách và những món đồ cơ khí ngổn ngang. Căn phòng của Hạ Du vẫn như cũ – đơn sơ, lạnh lẽo, hệt như chủ nhân của nó.

Anh ngồi bên bàn làm việc, tay xoay chầm chậm cây bút máy. Trước mặt là cuốn sổ tay mở sẵn, nét chữ nghiêng nghiêng bắt sáng:

"Cuộc sống như một cuộc đua

Ai cũng cần một đường chạy"

Một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Trước khi Hạ Du kịp phản ứng, cánh cửa bật mở.

Hạ Lan xuất hiện như một cơn lốc: chiếc váy vàng nhạt lay động theo từng bước chân, mái tóc buộc hờ hững vương chút hương nước hoa ngọt ngào. Cô kéo theo một chiếc vali sặc sỡ, trái ngược hoàn toàn với tông màu xám xịt trong phòng.

"Anh Du!" – Cô reo lên, không giấu nổi phấn khích – "Em về thăm này! Anh nhớ em không?"

Không đợi trả lời, cô lao đến ôm anh như ngày bé vẫn thường làm. Nhưng Hạ Du chỉ khẽ nghiêng người tránh đi.

"Sao không báo trước?" – Giọng anh khàn đặc, mắt né tránh ánh nhìn của em gái – "Để anh... dọn phòng."

Hạ Lan đảo mắt nhìn quanh. Vẫn căn phòng cũ, vẫn sự bừa bộn đầy tính toán. Nhưng có gì đó... khác.

Cô cúi xuống, nhặt một vật dưới gầm giường.

"Gì đây? Đàn guitar?"

Hạ Du giật mình, vội chụp lấy cây đàn như muốn che giấu điều gì đó. Nhưng đã quá muộn.

Bên trong hộp gỗ, một tập bản thảo dày cộp lộ ra, cái tên trên trang bìa khiến Hạ Lan khựng lại:

"Tiếng hát Từ trái tim"

Cô lật nhanh vài trang, mắt lướt qua những dòng chữ phủ đầy đam mê mà anh chưa từng nhắc đến. Rồi cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm.

Không khí trong phòng đặc quánh lại.

"Dã Thảo?" – Cô đọc to bút danh của anh, giọng run run – "Cỏ dại? Anh coi nghệ thuật của mình là thứ bỏ đi?"

Hạ Du không đáp.

Cô siết chặt tập bản thảo, cảm giác bị phản bội dâng tràn trong lồng ngực.

"Tại sao anh giấu em?" – Giọng cô nghẹn lại – "Anh từng bảo anh ghét văn thơ phù phiếm mà?"

Hạ Du nhìn xuống, bàn tay đặt trên cây đàn khẽ siết lại.

"Tại sao anh bỏ học?" – Giọng cô trở nên gay gắt hơn – "Vì em sao? Vì cái lý do vớ vẩn 'anh trai phải hy sinh' của anh sao?"

Hạ Du nhắm mắt lại một thoáng. Trong đầu anh vang vọng giọng cha năm xưa, thấm vào từng kẽ tường mục: "Làm anh cả... phải biết che chở..."

Anh nhớ rõ cái đêm h·ỏa h·oạn định mệnh, anh và mẹ ngồi bệt trên hành lang bệnh viện lạnh ngắt. Tờ giấy miễn trách đè nặng trên đùi, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Tay anh vô thức xé từng trang nhật ký, ném vào thùng rác y tế.

Anh nhớ cái ngày anh cầm tờ đơn xin thôi học dưới cơn mưa tầm tã, thầy cô bạn bè đều khuyên anh tiếp tục nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu. Cha mất, mẹ không thể một mình nuôi cả anh và em gái ăn học.

Anh nhớ buổi tối hai anh em ngồi dưới hiên nhà, mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Cô bé Hạ Lan ôm chặt lấy cuốn phác thảo trong lòng, mắt đỏ hoe.

"Mẹ không cho em vẽ nữa…" – Giọng cô thổn thức – "Bảo em phải học kinh tế, kiếm tiền, không được vẽ vời linh tinh."

Hạ Du đã siết chặt vai em, nói như một lời thề:

"Không sao. Anh sẽ làm thay phần của em. Em cứ vẽ, anh sẽ lo tất cả."

Vậy mà bây giờ, chính cô lại là người đứng trước mặt anh, chất vấn anh về điều mà anh từng từ bỏ.

Hạ Lan cúi xuống, lật trang bìa. Một hình dán Hello Kitty cũ kỹ lộ ra dưới lớp keo bong tróc. Món quà sinh nhật cô vẽ tặng anh năm mười lăm tuổi.

Nó vẫn còn đây.

Cô bật cười, nhưng tiếng cười nghe như gió thổi qua tán lá khô.

"Anh cứ làm anh hùng một mình đi!" – Cô bật khóc, giọng vỡ vụn.

Tiếng vali lăn trên sàn gỗ như tiếng nức nở. Hạ Lan kéo chiếc vali sặc sỡ ra cửa, dừng lại ở ngưỡng nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau. "Em không cần anh hy sinh!" – Cô hét lên, giọng vang xé không gian – "Em cần một người anh thật sự, không phải tượng đài tử tế!"

Cánh cửa đóng sầm. Bóng tối tràn vào căn phòng như thủy triều.

Tiếng kính vỡ vang lên.Trên kệ sách, một bức ảnh gia đình vừa đổ xuống. Lớp kính rạn nứt kéo dài, chia đôi gương mặt hai anh em trong tấm hình.

Hạ Du ngồi thụp xuống, tay run run nhặt từng mảnh kính vỡ.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Trong quán cà phê đối diện bến xe, Hạ Lan ngồi co ro góc tối. Ly cà phê đen nguội lạnh, viên đường cuối cùng tan dần dưới đáy. Cô lật từng trang bản thảo của anh trai, mắt dừng lại ở chi tiết:

"Em gái tôi mang chiếc khăn quàng đỏ – thứ duy nhất còn sót lại sau trận h·ỏa h·oạn t·hiêu r·ụi giấc mơ..."

Tay cô run lên, chạm vào vết sẹo nhỏ trên cổ – di chứng từ v·ụ c·háy năm nào.

Chương 2: cuộc gặp bất ngờ