Hồi Kí Hadidu
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1:
Cảm ơn bạn đã dành thời gian lắng nghe cùng tôi.
Dần dần, việc đọc podcast — những lời thì thầm nhẹ nhàng gửi tới mọi người — đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.
Hãy để mọi gánh nặng rơi khỏi đôi vai bạn lúc này.
[Nhạc nền tiếp tục, nhỏ nhẹ]
Một cuộc đời đã được "định sẵn".
"Tôi đang tạo ra những điều tuyệt vời."
Không có ai khác, chỉ có bạn, bầu trời, và những vì sao.
Một ngày dài nữa đã trôi qua. Có lẽ hôm nay bạn đã rất bận rộn, có lúc mệt mỏi, có lúc lo lắng, hay có khi chỉ đơn giản là thả mình trong những thói quen thường ngày...
Tôi bắt đầu viết lén vào những mẩu giấy nhỏ, đọc lại từng trang sách cũ, và ước ao một ngày có thể kể những câu chuyện của riêng mình.
Chúc bạn ngủ ngon.
Chương 1:
Bạn không cần phải thành công ngay lập tức.
Đừng vội vàng.
Cho đến khi bạn cảm thấy thật sự an yên.
Bởi mỗi bước đi của bạn, dù nhỏ đến đâu, cũng đang mở ra một con đường.
Mong bạn có một giấc ngủ thật sâu,
---
Nhưng rồi, tôi đã đưa ra một quyết định khiến không ít người ngạc nhiên — tôi tạm dừng việc học, và lên đường nhập ngũ.
Ta tự hỏi: Liệu mình có sai không?
sâu trong tâm hồn mình, có một tình yêu thầm kín dành cho những câu chữ, những suy ngẫm về cuộc đời.
Hãy nghĩ về một điều nhỏ bé bạn muốn làm cho chính mình.
Ngày đó, tôi đi theo con đường được xem là “ổn định” “có tương lai”: những bài giảng về công nghệ, kỹ thuật, những bài toán logic chặt chẽ.
Và tôi tin rằng...
Tưởng tượng trước mắt bạn là một con đường dài, ngập tràn ánh trăng dịu dàng.
Dẫu cho thế giới ngoài kia không hiểu, cũng đừng lo.
Một nghề nghiệp an toàn.
Để ngày mai thức dậy, ánh mắt bạn vẫn còn lưu giữ ánh trăng đêm nay –
Giữa thế giới rộng lớn này, đôi lúc ta nhìn quanh, và chỉ thấy những con đường thẳng tắp mà người khác đã đi trước.
"Tôi xứng đáng với giấc mơ của mình."
Cảm ơn bạn đã ghé lại "Lời thì thầm mỗi ngày" không gian nhỏ bé này, nơi chỉ còn lại bạn... và những suy nghĩ dịu dàng.
---
[Nhạc nền kéo dài thêm 30 giây rồi fade out]
Hãy cùng tôi thực hiện một hành trình nhỏ.
[Kết thúc nhẹ nhàng]
Chào bạn...
Bạn chỉ cần trung thực với chính mình — từng bước, từng bước một.
Những giấc mơ lớn luôn bắt đầu bằng những bước chân rất nhỏ.
Một việc đơn giản thôi: viết vài dòng nhật ký, vẽ một bức tranh, học đàn, hay đơn giản là dám bày tỏ một ước mơ thầm kín.
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi từng là sinh viên khối A, học tại Đại học Bách Khoa Hà Nội — một ngôi trường kỹ thuật danh tiếng, nơi ai cũng mơ ước vào được.
"Đừng lo lắng rằng con đường của bạn chưa ai từng đi qua. Hãy tạo ra chính con đường ấy."
Chuyện về chính tôi.
Tôi nhận ra…
Cứ thế, thong thả bước đi…
Hẹn gặp lại bạn ở "Lời thì thầm mỗi ngày" ngày mai nhé... (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi muốn mời bạn cùng dừng lại một chút.
Tin vào chính mình. Nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Tôi muốn kể bạn nghe một câu chuyện nhỏ...
[Suy ngẫm mở rộng – 3–5 phút]
[Ngưng nhẹ vài giây để người nghe cảm nhận]
"Tôi đang đi đúng con đường của mình."
Mỗi hơi thở, một lời nhắn nhủ yêu thương gửi tới chính bạn:
Hít vào thật sâu... và thở ra thật chậm... (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi xuất ngũ, thay vì quay trở lại với nhịp sống cũ, tôi chọn một con đường mới: viết blog, viết nhật ký, thu âm những dòng suy nghĩ...
Nhắm mắt lại, nếu bạn muốn.
Có bao giờ bạn cảm thấy mình lạc lõng?
nhưng từng ngày, từng dòng chữ, tôi cảm thấy mình sống trọn vẹn hơn, tự do hơn.
Bây giờ, trước khi kết thúc,
Chính trong những khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, tôi bắt đầu lắng nghe chính mình.
chính khi ta dám đi theo tiếng gọi nhỏ bé nhất từ bên trong, ta đã thật sự tạo ra con đường của chính mình.
Mỗi bước chân, một hơi thở sâu và dịu dàng.
[Thiền thư giãn ngắn – 2–3 phút]
Thế giới này rộng hơn bạn nghĩ. Và chính những lối đi nhỏ, chậm rãi, vụng về ban đầu — mới mở ra những cánh đồng mênh mông chưa ai từng đặt chân tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Kể chuyện ngắn – 3–5 phút]
Nhưng Rumi nhắc chúng ta rằng... không cần phải đi theo lối mòn.
---
Không còn sách vở, không còn máy tính, chỉ có những buổi sáng chạy bộ dưới bầu trời mênh mông, những đêm gác khuya lặng thinh giữa tiếng gió thổi qua doanh trại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hãy bước đi thật chậm...
Có thể con đường này không "hoành tráng" như những gì xã hội kỳ vọng,
Những tháng ngày trong q·uân đ·ội là một quãng đời rất khác.
Và bây giờ, xin gửi tới bạn một câu nói của nhà thơ Rumi:
---
ánh sáng dẫn đường cho riêng bạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.