Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: biết đủ là hạnh phúc

Chương 2: biết đủ là hạnh phúc


Chào bạn...

Chào mừng bạn đến với Lời thì thầm mỗi ngày...

Một không gian nhỏ, nơi chúng ta cùng nhau thả trôi mọi bộn bề, để tâm trí có thể nghỉ ngơi...

Và để trái tim mình được thì thầm những điều giản dị, êm đềm...

Hôm nay, tôi muốn mời bạn cùng tôi dừng lại một chút...

Để cùng lắng nghe, và cảm nhận về một câu nói quen thuộc:

"Biết đủ là hạnh phúc."

---

Bạn đã từng nghe câu nói này bao giờ chưa?

Có thể, rất nhiều lần...

Nhưng đã bao giờ, bạn thực sự dừng lại, thở một hơi thật sâu...

Và tự hỏi:

Mình đã thực sự "biết đủ" chưa?

---

Ngày hôm nay, tôi muốn cùng bạn bước thật chậm vào thế giới của "biết đủ".

Không vội vàng phân tích, không tranh luận đúng sai.

Chỉ là, cùng nhau thả lỏng tâm trí, như ngồi dưới một gốc cây già, nghe tiếng gió thì thầm giữa những tán lá...

Để cảm nhận, từng chút từng chút một...

Hương vị ngọt ngào của sự đủ đầy trong tâm.

"Biết đủ" không phải là từ bỏ ước mơ.

Không phải là ngừng cố gắng.

Mà là biết rằng... trong từng khoảnh khắc này, mình đã có rất nhiều điều để biết ơn, để mỉm cười.

Khi tôi còn là một sinh viên, ở trường kỹ thuật Bách Khoa Hà Nội...

Tôi từng nghĩ rằng:

Hạnh phúc nằm ở những đích đến xa xôi.

Một tấm bằng loại giỏi.

Một công việc danh giá.

Một sự công nhận lớn lao từ người khác.

Tôi chạy, rất nhanh, rất chăm chỉ.

Ngày ngày, đêm đêm, sống trong những con số, những bài tập, những kỳ thi nối tiếp nhau.

Và rồi, có lúc, tôi tự hỏi:

"Mình đã đi đúng hướng chưa?"

"Hay chỉ đang chạy mà quên mất lý do ban đầu?"

Cuối cùng, một quyết định lớn đã đến.

Tôi rẽ lối... rời khỏi giảng đường, bước vào q·uân đ·ội.

Khoảng thời gian ấy... là những ngày rất khác.

Không còn những bài giảng, giáo trình.

Mà là những buổi hành quân dưới trời nắng gắt.

Những đêm gác đơn độc giữa tiếng côn trùng.

Những buổi ngồi bên đồng đội, chỉ có tiếng cười và ly nước chè đơn sơ.

Chính trong những ngày đó, tôi bắt đầu cảm nhận được một hạnh phúc lạ lùng...

Không cần quá nhiều.

Chỉ cần một bát mì nóng sau ca gác lạnh.

Một ánh mắt động viên.

Một buổi tối yên bình, nằm nghe gió rì rào trên những tán cây q·uân đ·ội...

Tôi chợt hiểu...

Hóa ra, hạnh phúc không phải là đích đến ở nơi xa xôi.

Mà là biết mỉm cười với những gì đang có.

Biết đủ...

Không làm ta kém cỏi.

Mà làm trái tim mình rộng lớn hơn.

Bạn thân mến...

Có khi nào bạn cũng đã từng cảm thấy mình "chưa đủ"?

Chưa đủ thành công.

Chưa đủ đẹp.

Chưa đủ giỏi.

Chưa đủ đáng yêu...

Nhưng nếu bây giờ...

Bạn dừng lại một chút thôi...

Và nhìn quanh:

Bạn có mái nhà che nắng mưa.

Bạn có một cơ thể khỏe mạnh đang thở nhịp nhàng.

Bạn có những người yêu thương, dù là ít ỏi...

Bạn có cơ hội được sống thêm một ngày nữa.

Thì có lẽ...

Bạn đã có rất nhiều "đủ" rồi.

Chúng ta lớn lên trong một thế giới luôn nhắc nhở: "Bạn cần nhiều hơn."

Cần giỏi hơn, giàu hơn, đẹp hơn, nổi tiếng hơn.

Nhưng có ai nhắc ta rằng:

Được sống, được yêu thương, được cảm nhận từng nhịp thở...

Đã là phép màu kỳ diệu nhất?

Bạn hãy thử...

Đặt tay lên ngực mình.

Cảm nhận nhịp tim đang đập đều đều...

Không cần ai ra lệnh.

Không cần ai trả công.

Tim bạn vẫn kiên trì, âm thầm giữ cho bạn tồn tại.

Chỉ riêng điều đó thôi, đã là một món quà tuyệt vời rồi, phải không?

Giờ đây...

Tôi mời bạn cùng tôi...

Bước vào một chuyến du hành nhỏ...

Để thả lỏng thân tâm, và chạm vào cảm giác đủ đầy nhẹ nhàng trong chính bạn.

Hãy tìm một tư thế thật thoải mái...

Nếu được, bạn có thể nằm xuống...

Để cơ thể mình được hoàn toàn thư giãn...

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại...

Thả lỏng toàn bộ cơ thể...

Bắt đầu từ đỉnh đầu...

Cảm nhận một luồng ánh sáng dịu dàng đang nhẹ nhàng lan tỏa...

Luồng sáng ấy đi qua trán bạn...

Thả lỏng đôi mắt, đôi má...

Thả lỏng bờ môi...

Thả lỏng cổ và vai...

Nhẹ nhàng...

Thả lỏng đôi cánh tay...

Đôi bàn tay...

Từng ngón tay mềm mại...

Tiếp tục...

Thả lỏng ngực...

Cảm nhận từng hơi thở chậm rãi, ấm áp...

Thả lỏng bụng, thả lỏng thắt lưng...

Hai chân bạn cũng được thả lỏng...

Bàn chân, các ngón chân...

Cơ thể bạn bây giờ như đang tan vào chiếc giường mềm mại...

Nhẹ nhàng, không trọng lượng...

Bây giờ, hãy hình dung...

Bạn đang đứng giữa một khu vườn đêm...

Ánh trăng dịu dàng rót đầy khu vườn một màu bạc mềm mại...

Bạn đi chân trần trên cỏ mềm...

Cảm nhận từng hạt sương mát lạnh...

Bạn nghe tiếng suối róc rách đâu đây...

Tiếng gió khe khẽ qua những tán lá...

Không có ai thúc giục.

Không có ai đòi hỏi.

Không cần phải hoàn hảo.

Bạn chỉ cần tồn tại, và thế là đủ...

Bạn đang thở...

Bạn đang sống...

Bạn đang được yêu thương, bởi chính sự hiện diện giản dị của mình...

Hãy để mọi lo lắng trôi đi như những đám mây...

Chỉ còn lại ánh trăng, cơn gió, và bạn...

Một tâm hồn đủ đầy, ấm áp, và bình yên.

Cảm ơn bạn đã lắng nghe "Lời thì thầm mỗi ngày"...

Hy vọng rằng, sau tập này, bạn có thể mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình...

Biết rằng... bạn đã đủ... từ lâu rồi.

Chúc bạn một giấc ngủ thật an lành...

Một ngày mai thức dậy với trái tim tràn đầy sự đủ đầy, ấm áp...

Hẹn gặp lại bạn...

Trong những lời thì thầm tiếp theo...

Chương 2: biết đủ là hạnh phúc