Dương Hàn đứng tại trong hố, trên bạch bào dính đầy huyết đã có vài vết rách, sắc mặt lộ ra vẻ ngưng trọng nhìn thẳng vào đầu bạch hổ trước mặt mình.
Sau đó hai chân nặng nề đè xuống, mũi chân điểm lạc trên mặt đất, dùng toàn lực phóng đi, lấy tốc độ cực nhanh hướng đầu bạch hổ trước mặt mà đi.
Bạch hổ sắc mặt càng là giận dữ, khi Dương Hàn đến gần một trượng phạm vi, nó bắt đầu dơ một chân của mình lên, tốc độ cực nhanh vung ra một trảo.
Bên dưới Dương Hàn thấy vậy, cũng không đề phòng, trên môi khẽ nở ra nụ cười nhạt, để cho một trảo hung hăng này đánh trên người mình.
Một cổ lực đạo nặng nề kinh khủng trực tiếp đánh trúng trên người Dương Hàn, khiến hắn trên mặt có chút thay đổi.
Oanh!
Lực trùng kích lập tức bắn bay cơ thể Dương Hàn, tựa như đạn pháo bay ra chục trượng.
Dương Hàn bị văng đi với tốc độ cực nhanh, hắn cũng không để ý vài v·ết t·hương trên người mình.
Sau đó mượn cổ lực đạo này, nhanh chóng quay người lại toàn lực thúc dục hỗn độn chi lực, lấy tốc độ cực nhanh chạy đi, hiện tại Dương Hàn cũng không muốn giao chiến với bọn hung thú này.
Chạy không được bao lâu, thì một đạo bóng đen vụt lên trước, xuất hiện trước mặt Dương Hàn, trong bóng đen cũng vung ra một trảo.
Thấy tình cảnh này, Dương Hàn hai đầu lông mày liền nhíu chặt lại, nhanh chóng đưa hai tay ra trước mặt đón đỡ.
Oanh!
Một trảo này mang theo lực trùng kích cực kì khủng bố, trực tiếp đánh Dương Hàn bay thẳng lên không.
Trên cơ thể bắt đầu xuất hiện thêm vài v·ết t·hương mới, sắc mặt Dương Hàn càng là khó coi.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại có một thân ảnh to lớn lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống dưới.
Dương Hàn bên dưới liền cảm nhận được một cổ nguy hiểm, nhưng hắn chưa kịp phản ứng, thì phía sau lưng một lực lượng vô cùng nằng nề áp bách đè xuống, tựa như có một ngọn núi lớn sau lưng đổ sụp xuống dưới.
Trên mặt Dương Hàn bắt đầu vặn vẹo, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm máu, thân thể thì lấy tốc độ cực nhanh bắn thẳng xuống mặt đất.
Ầm ~
Bên dưới mặt đất lực phản chấn làm cho cây cối trong mười trượng phạm vi đều đổ sụp, bụi mù bay tán loạn.
Trên không Thanh điểu không ngừng vổ cánh đứng tại hư không nhìn xuống bụi mù bên dưới.
Bên dưới hai đầu hung thú Bạch Hổ và Hắc Báo cũng là đi tới.
Dương Hàn nằm trong hố sau, sắc mặt cực kỳ khó coi, trên người hắn đã có vài cái xương bị gãy, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại.
Sau đó thì chậm rãi đứng dậy hiện tại nhìn Dương Hàn vô cùng chật vật, trên đầu vô số sợi tóc rối tung, lộn xộn tản xuống dưới hai đầu vai.
Lúc này Dương Hàn cực kỳ phẩn nộ, trong lòng thì là vô cùng nghẹn khuất.
Hắn cũng không có hái trái cây của bọn chúng a, ngay cả chạy bọn hung thú này cũng không cho!
Dương Hàn tâm tình tức giận đưa tay lên, trong tay liền xuất hiện năm thanh kiếm nhỏ đang xoay tròn được liên kết lại với nhau, quanh thân phát ra kim quang sáng chói.
“ Mở Trận”
Thoại âm của Dương Hàn vừa rơi xuống, thì năm thanh kiếm nhỏ trực tiếp bay lên không liền phóng to lên dài ra hơn một mét.
Sau đó bay thẳng ra năm góc tạo ra một mảnh kiếm vực, lấy Dương Hàn làm trung tâm bao phủ hơn trăm trượng phạm vi.
Tại trung tâm, Dương Hàn hai mắt lãnh đạm, một tay bóp kiếm quyết, trên không trung liền bắt đầu ngưng tụ ra một hư ảnh thanh kiếm dài một mét, quanh thân quang huy vô cùng sáng chói.
Sau đó trên không trung lại xuất hiện thêm một thanh khác, một thanh lại một thanh không ngừng xuất hiện, thoáng chốc đã có một trăm hư ảnh thanh kiếm xuất hiện.
Với lượng hỗn độn chi lực hiện tại trong người, Dương Hàn cũng chỉ có thể hiển hoá ra một trăm thanh kiếm, chung quy vẫn là tu vi quá thấp.
Ba đầu hung thú thoáng chốc liền cảm thấy nguy cơ, không do dự toàn lực phóng ra, lao tới Dương Hàn đang đứng trong hố.
Thấy vậy Dương Hàn sắc mặt cũng không thay đổi, khoé môi kéo lên một nụ cười lạnh, tay bóp kiếm quyết liền chém xuống.
Trên không một trăm thanh kiếm hư ảnh sáng chói khẽ run lên, sau đó lấy tốc độ cực nhanh phá không mà đi, chia ra ba đường lao xuống.
Bên dưới đám hung thú liền cảm nhận được một cổ kinh khủng t·ử v·ong uy h·iếp từ phía sau truyền đến, bọn nó lập tức dừng lại động tác.
Sau đó không do dự lấy tốc độ cực nhanh lui ra xa Dương Hàn, nhưng vô số hư ảnh kiếm quang tựa như có mắt, cũng là chia ra ba hướng đuổi theo.
Thấy tình cảnh này, đầu Bạch Hổ nhanh chóng quay cơ thể to lớn của mình lại, dùng toàn lực bỏ chạy, nhưng hư ảnh kiếm quang vẫn gắt gao đuổi sát sau lưng.
Chạy một lúc lâu liền cảm thấy mệt mỏi, Bạch Hổ bắt đầu dừng lại bước chân, trên mặt hung hăng quay lại, hướng về các hư ảnh kiếm quang đang bay tới, một cổ chấn động thanh âm từ trong bụng truyền ra.
Theo Bạch Hổ gằm thét, trong miệng sóng âm kinh khủng truyền ra, tựa như sóng triều cuồn cuộn không ngừng khuếch tán, cây cối xung quanh cũng là không ngừng lã chã run động, khí lưu nổ tung, xung quanh mặt đất bắt đầu nứt ra sụp xuống dưới.
Luồng sóng âm kinh khủng không ngừng lan tràn giống như muốn quét sạch hết thảy, đang liên tục trùng kích lên các hư ảnh kiếm quang đang bay tới.
Trên không các đạo hư ảnh kiếm quang, khi bị sóng âm liên tục trùng kích thì tốc độ bắt đầu chậm lại, sau đó thì đứng lại tại không trung, không ngừng lắc lư, nhưng cũng không vở nát.
Sau một hồi sóng âm biến mất, cây cối xung quanh mấy chục trượng đều là đổ sụp, mặt đất cũng là có vô số vết nứt kinh khủng.
Bạch Hổ thần sắc liền trở nên suy yếu, đòn vừa rồi là dùng toàn lực không chút dử lại, nhưng khi thấy hư ảnh kiếm quang cũng không bị phá huỷ, trong mắt nó liền lộ ra vẻ sợ hãi.
Bên kia các hư ảnh kiếm quang sau khi không còn bị sóng âm trùng kích, thì lập tức ngừng lắc lư, sau đó lấy tốc độ cực nhanh tiếp tục phóng đi.
Bạch Hổ lúc này cực kỳ suy yếu, chỉ có thể đứng nhìn các hư ảnh kiếm quang bay tới, trong mắt càng là tuyệt vọng.
Các hư ảnh kiếm quang thế đi không giảm, lấy tốc độ cực nhanh xuyên thủng thân thể Bạch Hổ, tạo ra vô số lổ máu.
Bạch Hổ một tiếng thống khổ rú thảm phát ra, sau đó dần dần mất đi sinh cơ.
Còn trên không, đầu Thanh Điểu không ngừng bay lượn tránh né, thỉnh thoảng lại dùng cánh tạo ra gió xoáy đánh lệt hướng các hư ảnh kiếm quang.
Sức lực của Thanh Điểu hiện tại đã tiêu hao không ít, lúc này nó bắt đầu bay thẳng lên cao, sau đó dừng tại hư không nhìn xuống các hư ảnh kiếm quang đang điên cuồng bay tới, hai cánh bắt đầu không ngừng vổ mạnh.
Thoáng chốc, cuồng phong từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo đến cuồn cuộn, tựa như sóng triều dậy sóng, tạo thành một cái vòng xoáy vòi rồng cao hơn trục trượng, điên cuồng cuốn mọi thứ vào trong.
Trên không các hư ảnh kiếm quang cũng bị cuốn vào, bên dưới cây cối cũng không ngừng nhổ gốc bay lên vòi rồng, để lại bên dưới vô số hố cây.
Bên trong vòi rồng cuồng phong tựa như dao, không ngừng thổi muốn đem hết thảy mọi thứ bên trong cho cắt ra, cây cối đều đã bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, cuồng phong gào thét đang không ngừng trùng kích lên các hư ảnh kiếm quang, nhưng vẫn không thể cho phá hủy.
Thấy vậy Thanh Điểu càng là điên cuồng vổ cánh, vòi rồng liền bắt đầu mạnh lên không ngừng mở rộng, cuồng phong càng là gào thét dử dội không ngừng trùng kích lên các hư ảnh kiếm quang.
0