Dương Hàn đang đứng tại hư không, một tay bóp kiếm quyết, đầu tóc rối tung cùng trên thân bạch bào được nhuộm qua huyết của hung thú, có vài chỗ rách rưới không ngừng tung bay theo gió.
Phía trước vòi rồng vô cùng kinh khủng, cuồng phong bão vũ gào thét dữ dội đang điên cuồng trùng kích lên các hư ảnh kiếm quang tại trung tâm vòng xoáy, nhưng vẫn không thể phá hủy.
Dương Hàn thấy vậy, tay bóp kiếm quyết điểm ra một chỉ, hắn cũng không muốn tiêu tốn thêm thời gian nữa.
Theo Dương Hàn điểm ra một chỉ, bên trong các hư ảnh kiếm quang tại trung tâm vòng xoáy liền bắt đầu phân giải ra, tựa như vô số hạt bụi kim quang sáng lấp lánh.
Sau đó thì hội tụ lại một điểm, theo kim quang hội tụ càng nhiều, bên trong bắt đầu hiển hoá ra một hư ảnh thanh kiếm cao hơn mười trượng, kim quang phát ra càng là sáng chói.
Hư ảnh kiếm quang cao hơn mười trượng, bắt đầu chĩa thẳng mũi kiếm hướng Thanh Điểu đang không ngừng vổ cánh trên không.
Thoáng chốc lấy tốc độ cực nhanh phóng đi, vòi rồng trực tiếp nổ tung, sóng khí giống như thủy triều cuồn cuộn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trên mặt đất cây cối, đất đá trong hai trăm mét phạm vi không ngừng bị thổi bay, để lại một mảnh đất trống.
Thanh Điểu thấy hư ảnh kiếm quang khủng bố đâm thẳng đến mình, tâm thần vô cùng sợ hãi, muốn tránh né, nhưng đã không còn kịp.
Hư ảnh kiếm quang cao hơn mười trượng lấy tốc độ cực nhanh trực tiếp đâm xuyên lòng ngực của Thanh Điểu.
Trên không một tiếng thê lương không ngừng kêu lên, sau đó dần dần tiêu trừ.
Hư ảnh kiếm quang bắt đầu chậm rãi rút ra, t·hi t·hể to lớn của Thanh Điểu liền rơi ầm xuống đất tạo ra một cái hố.
Bên ngoài khoảng cách hơn bốn trăm mét, một đầu Hắc Báo đang không ngừng công kích kết giới của kiếm trận, phía xa xa thì các hư ảnh kiếm quang đang bay tới.
Hắc Báo thấy vậy liền là chuyển hướng khác lấy tốc độ cực nhanh phóng đi, tạo ra một vệt đen phía sau, không khí xung quanh đều là nỗ tung, phong duệ bay tán loạn, cây cối vang sào sạt thanh âm.
Tốc độ của Hắc Báo quá nhanh, khiến các đạo hư ảnh kiếm quang cũng không thể đuổi kịp.
Dương Hàn khi bay đến, vì hắn có thể nhận biết tình huống thông qua hư ảnh kiếm quang, nên cũng không ngạc nhiên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Tay bóp kiếm quyết bắt đầu phân giải toàn bộ hư ảnh kiếm quang, sau đó lại điểm ra một chỉ.
Bên kia Hắc Báo đang chạy với tốc độ cực nhanh, nên cũng không biết chuyện gì xảy ra phía sau, đột nhiên phía trên tại trên không nhanh chóng hội tụ ra một hư ảnh thanh kiếm cao trăm trượng, kim quang sáng chói chém xuống.
Hắc Báo vì đang chạy với tốc độ cao nên không thể nhanh chóng chuyển hướng, bị đạo hư ảnh kiếm quang kinh khủng trên không chém trúng.
Vì đây là kiếm vực của Dương Hàn, nên hắn có thể hội tụ ra hư ảnh kiếm quang ở bất kì đâu trong kiếm vực.
Hư ảnh kiếm quang sáng chói trực tiếp chém xuống, Hắc Báo chưa kịp kêu lên một tiếng, thì b·ị c·hém làm đôi triệt để mất đi sinh cơ, trên mặt đất liền bắt đầu nứt ra đổ sụp xuống dưới, vết nứt không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng kéo dài toàn bộ kiếm vực, cây cối đổ sụp, bụi mù bay tán loạn.
Dương Hàn chân đạp tại hư không, ánh mắt lạnh lùng, đầu tóc rối tung lộn xộn theo gió phần phật, nhìn xem khung cảnh này, đây là một kiếm do toàn bộ một trăm hư ảnh kiếm quang của hắn hội tụ lại uy lực cực kỳ khủng bố.
Sau đó Dương Hàn quay người bay tới gốc cây kia, thì chỉ thấy tại một mảnh đất trống, xung quanh cây cối đều đã đổ sụp, trên mặt đất có vô số hố sâu, tựa như một mảnh hoang thổ, mà ở giữa mảnh hoang thổ này, vẫn đứng sừng sững một gốc cây, được bao phủ bởi linh khí cực kỳ nồng đậm.
Thấy cảnh này, Dương Hàn thần sắc càng là kinh ngạc, hắn bắt đầu bay xuống.
Khi chân vừa chạm xuống đất, sắc mặt Dương Hàn bắt đầu nhanh chóng tái nhợt, kiếm vực cũng là vở ra.
Năm thanh kiếm tại năm góc của kiếm trận nhanh chóng hướng phía Dương Hàn bay đi.
Trên không năm thanh kiếm kim quang sáng chói bắt đầu thu nhỏ lại rồi liên kết với nhau xoay tròn, sau đó bay vào tay Dương Hàn.
Kiếm trận trở lại trong tay, Dương Hàn liền đưa vào hệ thống không gian, kiếm trận này tiêu tốn của hắn gần như là toàn bộ hỗn độn chi khí có trong người.
Hiện tại Dương Hàn cực kỳ suy yếu, hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng trước gốc cây có linh khí nồng đậm này, lấy trong nhẫn trữ vật ra bảy viên linh khí đan thượng phẩm, trực tiếp nuốt vào bụng bắt đầu chuyển hoá.
Đúng lúc này, có một thân ảnh nữ tử trên thân mang một bộ váy trắng, mái tóc trắng tuyết đẹp như thu thuỷ bay đến.
Phương Hàn Tuyết đứng tại hư không, nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn bên dưới, cây cối đều đứt gẩy đổ sụp, xung quanh mặt đất có vô số vết nứt kinh khủng, phía xa xa thì có t·hi t·hể của ba đầu hung thú to hơn chục trượng, trên người còn soát lại một ít khí tức tử phủ cảnh đỉnh phong.
Hình như đã có một trận chiến kinh khủng đã sảy ra ở đây!
Phương Hàn Tuyết hiện tại trên mặt vô cùng kinh hãi, trái tim không khỏi chấn động, nhìn t·hi t·hể của ba con hung thú có tu vi tử phủ cảnh đỉnh phong vừa c·hết không lâu.
Phải biết cho dù là nàng, Lăng Thiên, Trần Xuyên cùng Dương Phong bốn người có thực lực mạnh nhất trong bí cảnh có liên hợp lại, cũng chỉ có thể miễn cưởng đối đầu với hai con hung thú tử phủ cảnh đỉnh phong, chứ không chắt có thể g·iết được.
Mà hiện tại lại có một đám người có thể g·iết được cả ba con hung thú ở đây!
Phương Hàn Tuyết không nghỉ là một người, mà là một đám người vì nàng không tin một người nào hiện tại trong bí cảnh, có thể một mình diệt xác ba đầu hung thú tử phủ cảnh đỉnh phong ở đây.
Hai đầu lông mày lá liễu của Phương Hàn Tuyết không khỏi nhíu lại, trên mặt thì có một vòng kinh nghi bất định.
Vì kiếp trước không hề có chuyện này sảy ra, tương lai hình như có vài chỗ không đúng.
Đầu tiên là Thiên Huyền, đại sư huynh của Thiên Nguyên Kiếm Tông, là một tên thiên tài, trong người còn sở hữu chí tôn cốt, được xếp hạng tư trên bảng thiên kiêu đông vực, đứng sau nàng!
Kiếp trước Thiên Huyền đã biến mất vào một tháng trước trong lần ra làm nhiệm vụ tông môn, tựa như bóc hơi khỏi nhân gian không để lại dấu vết gì.
Biết tin này, Thiên Nguyên Kiếm Tông đã dốc toàn lực để tìm kiếm Thiên Huyền, nhưng cũng không tìm thấy.
Nhưng mấy vạn năm sau, khi Dương Hàn bước vào Đại Đế Cảnh, lộ ra sức mạnh của chí tôn cốt, tất cả mọi người mới biết được Thiên Huyền là bị Dương gia g·iết c·hết, rồi đào cốt cho Dương Hàn.
Biết được chuyện này, Thiên Nguyên Kiếm Tông cực kỳ phẩn nộ, nhưng cũng chỉ cố gắng nuốt cụt tức này xuống.
Vì hiện tại Dương Hàn là một vị Đại Đế ngay cả diệt thế lôi kiếp cũng có thể vượt qua, là một vị Đại Đế hàng thật giá thật, không như một đám Nguỵ Đế lão gia hoả trốn tránh lôi kiếp.
Phương Hàn Tuyết cũng không cho là Dương gia làm sai, trên con đường tiên lộ này g·iết người đoạt bảo là chuyện bình thường, kẻ sống cuối cùng mới có thể đánh ra một vùng trời của riêng mình, nếu cho nàng cơ hội, thì cũng không do dự đào xương của Thiên Huyền.
Kiếp này Phương Hàn Tuyết muốn kết giao với Dương Hàn cũng không sợ hắn g·iết mình đoạt bảo, vì nàng biết Dương Hàn là một người vô cùng trọng tình nghĩa, nên mới tìm mọi cách để muốn kết giao bằng hữu với hắn.
Trong đại nạn ở kiếp trước, mặt dù Dương Hàn có thể bỏ chạy nhưng lại không làm vậy, nên đã vẫn lạc trong đại kiếp nạn đó.
0