0
Bên kia đám thiên kiêu Dương gia thấy Trần Lưu khắp người đều là sát khí đi đến, trên mặt bọn hắn liền lộ ra vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, một thanh kiếm lấy tốc độ cực nhanh phá không bay xuống, tựa như một tia quang huy sáng chói giống như sao băng, không khí đều bị cắt ra làm đôi gạt ra hai bên.
Bên dưới Trần Lưu cảm nhận được một cổ t·ử v·ong uy h·iếp, tóc gáy liền dựng đứng lên, nhưng hắn chưa kịp phản ứng, thì sau lưng một cảm giác đau đớn khủng kh·iếp truyền tới, tựa như bị cạo xương cắt thịt, khuôn mặt hắn không ngừng biến dạng.
Phía sau một thanh kiếm được bao phủ bởi quang huy sáng chói, đâm xuyên cơ thể Trần Lưu, kiếm khí xung quanh kiếm trực tiếp xoắn nát phần bụng, chia cơ thể hắn làm hai nửa.
Cơ thể Trần Lưu liền là ngã xuống đất, máu vung vãi khắp nơi, khi c·hết hắn cũng không biết tại sao mình c·hết.
Thanh kiếm sau khi xuyên qua cơ thể Trần Lưu, thì tiếp tục bay thành một vòng cung thẳng lên trên.
Bên dưới tất cả mọi người trên mặt đều là kinh hãi không gì sánh được, nhìn theo hướng thanh kiếm sáng chói đang bay.
Chỉ thấy trên không một thiếu niên đang đứng lặng im ở đó, có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, đầu tóc rối tung lộn xộn phần phật theo gió, một tay đang bóp kiếm quyết, bên cạnh thì thanh kiếm lúc nãy đâm xuyên bụng Trần Lưu đang lơ lửng tại hư không, ánh mắt lãnh khóc nhìn xuống đám người.
Còn phía sau thì là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như mở đông, hai mắt đẹp tựa thu thủy, mái tóc trắng tuyết như thác nước đang tung bay theo gió.
Bên trong đám thiên kiêu Dương gia thần sắc liền là kích động, như là nắm được một cọng cỏ cứu mạng, vội vàng kinh hô.
“ Là nhị thiếu gia, chúng ta được cứu rồi a.”
“ Nhị thiếu gia cứu chúng ta?”
Nhưng đúng lúc này trong đám người Dương gia lại có một giọng nói vang lên.
“ Nhưng nhị thiếu gia chỉ có tu vi nguyên đan cảnh, còn Trần Xuyên thì đã là tử phủ cảnh a.”
Đạo thanh âm vừa rơi xuống, đám người Dương gia trên mặt vui mừng lập tức biến mất, tâm tình liền là trầm xuống, dù có Phương Hàn Tuyết ở sau Dương Hàn, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ nàng sẽ ra tay trợ giúp.
Bên kia Dương An cũng là trầm mặt xuống nhìn lên Dương Hàn đang đứng tại hư không hét lớn.
“ Nhị thiếu gia mau chạy đi, Trần Xuyên đang ở đây, người không phải đối thủ của hắn”
Đứng tại hư không Dương Hàn thần sắc cũng không thay đổi liếc mắt nhìn Dương An một cái cũng không nói gì.
Bên kia Trần Xuyên cũng không để ý chuyện Dương Hàn g·iết Trần Lưu, mà hiện tại chuyện hắn cực kỳ để tâm là.
Tại sao Phương Hàn Tuyết lại ở cùng một chỗ với Dương Hàn?
Trong mắt Trần Xuyên liền lộ ra ghen tuông, nhìn chằm chằm vào Dương Hàn.
Trên không hai người Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết bay xuống trước đám người Dương gia.
Trần Xuyên trên mặt cố gắng nở ra nụ cười nhìn Phương Hàn Tuyết.
“ Hàn Tuyết tại sao nàng lại đi với hắn a.”
Phương Hàn Tuyết trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, cũng không nhìn Trần Xuyên.
Thấy Phương Hàn Tuyết cũng không có để ý mình, nếu là lúc trước hắn cũng sẽ xem là không có gì.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Trần Xuyên vô cùng tức giận, hắn di dời ánh mắt qua Dương Hàn liền lộ ra một tia sát ý.
Dương Hàn thần sắc vẫn là một bộ lạnh lùng nhìn Trần Xuyên, hắn cũng không nói nhiều, lập tức kinh khủng khí tức uy áp từ trên người không ngừng lan tràn ra, mặt đất trong nháy mắt cát bay đá chạy, không ngừng phá vỡ c·hôn v·ùi thành bột mịn.
Đám người Trần gia xung quanh liền cảm nhận được một cổ lực lượng áp bách như núi đổ sụp đè xuống người, bọn hắn liền trực tiếp bị đè nằm rạp xuống, làm cho mặt đất đều nứt ra.
Bên kia Trần Xuyên cũng không thể chịu được cổ lực lượng này, cũng là quỳ xuống mặt đất, sắt mặt tái nhợt không gì sánh được, hắn hiện tại chỉ có ý nghĩ.
Không thể địch lại?
Đám người Dương gia đằng sau Dương Hàn thấy cảnh này, thần sắc sửng sốt không gì sánh được, hai mắt thì là mở to.
Dương Hàn hai mắt lãnh đạm nhìn tình cảnh này, một tay đưa ra cầm lấy Thái Sát kiếm đang lơ lửng tại hư không, kiếm khí trong đó bắt đầu điên cuồng phóng ra bốn phương tám hướng, bỏ qua đám thiên kiêu Dương gia, mà chém tới đám người Trần gia đang nằm trên đất.
Dương Hàn cũng không muốn nói nhiều, khi hắn có thực lực tuyệt đối ở đây, cứ trực tiếp g·iết sạch là được.
Kiếm khí tứ ngược phá không mà đi, vô cùng sắt bén trực tiếp chém đôi đám thiên kiêu Trần gia.
Bên kia Trần Xuyên thấy một đạo kiếm khí chém đến chỗ mình, trái tim hắn kịch liệt rung động, hai hằm răng cắn chặt lại, cũng bọc phát ra khí tức tử phủ cảnh tứ trọng của mình không chút dử lại, cố gắng đối kháng khí tức của Dương Hàn.
Sau đó Trần Xuyên đưa trên tay cây quạt giấy lên cũng chém ra một đạo kiếm khí.
Thoáng chóc hai luồng kiếm khí chạm nhau trực tiếp nổ tung, tạo thành sóng khí khuếch tán ra.
Dương Hàn thấy vậy cũng không ngạc nhiên, vì đây cũng chỉ là một chiêu tiện tay của hắn mà Trần Xuyên nếu không đỡ được, thì cũng không xứng có tên trên bản thiên kiêu.
Bên kia Trần Xuyên khi vừa đỡ được chiêu này xong, thì vội vàng quay người lấy toàn lực bỏ chạy, hắn cũng không phải ngu ngốc mà khi biết là không đánh lại nhưng vẫn cố chấp.
Thấy vậy Dương Hàn cũng không đuổi theo Trần Xuyên.
Sau đó Dương Hàn quay người lại nhìn vào đám người Dương gia vẫn còn đang sững sờ, hắn trầm giọng xuống nói.
“ Các ngươi không đi tìm Dương Phong sao?”
Nghe vậy đám người Dương gia liền là lúng túng, bên trong Dương An chậm rãi bước ra.
“ Thật ra bọn ta cũng muốn, nhưng lệnh bài của chúng ta chỉ cảm nhận được khí tức lẩn nhau chứ không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của đại thiếu gia, kể cả là nhị thiếu người cùng hai thiếu gia còn lại.”
Dương Hàn trên mặt lúc này liền hơi đổi, hai đầu lông mày liền là nhíu chặt lại, sau đó liền lấy lệnh bài trên thân ra quan sát.
Nếu không thể cảm nhận được một người thì có thể xem là trùng hợp!
Nhưng lần này lại là bốn người đều không cảm nhận được, thì cũng không thể xem là trùng hợp a!
Chắc chắn là có người làm, mà với mục đích gì?
Đúng lúc này Dương Hàn có một ý nghĩ, sau đó hắn nhìn về hướng đám người Dương gia.
“ Ta có việc đi trước, các ngươi mau rời khỏi nơi này đi”
Nói xong Dương Hàn liếc mắt về hướng Phương Hàn Tuyết, gật đầu một cái.
Sau đó hai người liền bay đi, để lại đám thiên kiêu Dương gia bên dưới vẻ mặt ngu ngơ.
Bay được một lúc, Dương Hàn ném lệnh bài của mình sang Phương Hàn Tuyết.
“ Hàn Tuyết ngươi giữ lệnh bài này giúp ta một lúc”
Phương Hàn Tuyết thấy vậy trên mặt liền lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân.
“ Được”
Hai người bay một lúc lâu, thì lại xuất hiện thêm vài đầu Hắc Ưng bay tới, nhưng lần này đám hung thú này không t·ấn c·ông Dương Hàn, mà là t·ấn c·ông Phương Hàn Tuyết.
Thấy vậy Dương Hàn liền biết được nguyên nhân tại sao bọn hung thú này cứ điên cuồng t·ấn c·ông mình và cũng biết được trong gia tộc có người muốn hại bốn người bọn hắn.
Bên kia Phương Hàn Tuyết trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không bao lâu, nàng liền biết chuyện gì xảy ra.
Sau đó Phương Hàn Tuyết định đưa kiếm lên chém bọn hung thú này, nhưng nàng chưa kịp ra tay thì bị Dương Hàn một kiếm cho giải quyết.
Phương Hàn Tuyết nhìn về Dương Hàn giọng nói có chút oán trách.
“ Dương Hàn, người muốn đưa ta ra làm chuột bạch a!”
Nghe vậy Dương Hàn liền ngẩn người một lúc, trên mặt liền lộ ra vẻ áy náy.
“Xin lỗi a, hiện tại chỉ có ngươi mới giúp ta kiểm nghiệm được.”
“Với lại nếu có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi an toàn.”