Phương Hàn Tuyết nghe vậy khoé môi cười cười, thu huyền linh tâm quả vào nhẩn trử vật.
“Được công tử, à không Dương Hàn”
Bên kia Dương Hàn cũng không nói gì, liền quay người sải bước đi.
“Nếu không còn chuyện gì nửa thì ta đi trước, hẹn lần sau gặp lại”
Nghe vậy Phương Hàn Tuyết trên mặt liền lộ vẻ vội vàng nói.
“Dương Hàn chờ đã.”
Dương Hàn vừa đi được vài bước thì khựng lại bước chân, hắn liền quay người lại, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Phương Hàn Tuyết.
Chỉ thấy cô đang đi tới dưới gốc cây, sau đó bắt đầu đào xung quanh cây, một hồi lâu bên dưới lộ ra một viên ngọc châu sáng chói được rễ cây bao quanh.
Phương Hàn Tuyết liền đưa tay kéo viên ngọc châu này ra khỏi rễ cây, khi viên ngọc châu vừa bị tách ra thì linh khí nồng đậm xung quanh cũng bắt đầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng, hoà vào không khí, biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó Phương Hàn Tuyết mang viên ngọc châu đi đến chỗ Dương Hàn.
Bên kia Dương Hàn thấy viên châu trên mặt lộ ra vẻ tò mò cùng mờ mịt.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Phương Hàn Tuyết trên mặt vẫn là cười cười, nhìn Dương Hàn.
“Đây là một kiện đế binh!”
Thoại âm của Phương Hàn Tuyết vừa rơi xuống, hai tròng mắt Dương Hàn liền mở to, toàn bộ người tâm thần, kịch liệt chấn động.
Phải biết đế binh là binh khí có cấp bậc cao nhất Huyền Vũ giới hiện tại, cách luyện chế vô cùng khó khăn, ngay cả đại đế cũng chưa chắc đã sở hữu đế binh, Dương Hàn cũng chỉ biết gia tộc mình có một kiện dùng để trấn tộc, còn mấy thế lực lớn khác có hay không hắn cũng không biết.
Đây là lần đầu Dương Hàn thấy được một kiện đế binh trước mắt, nên cũng vô cùng kích động.
Thấy Dương Hàn kinh ngạc như vậy Phương Hàn Tuyết liền vội vàng nói tiếp.
“ Nhưng mà đây cũng chỉ là một phần của đế binh.”
Dương Hàn bắt đầu bình phục lại tâm tình, nhưng trên mặt vẫn còn mang một chút kinh hãi.
“ Tại sao cô biết đây là đế binh, mà còn biết đây chỉ là một phần?”
Nghe vậy, Phương Hàn Tuyết ngây người ra, trên mặt có chút lúng túng.
“Chuyện này là bí mật của ta”
Thấy vậy Dương Hàn cũng không hỏi gì thêm, dù sao ai cũng có bí mật riêng của mình, hắn trên mặt liền lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi tiếp.
“ Vậy tại sao cô lại nói chuyện này với ta?”
Bên kia Phương Hàn Tuyết khoé môi liền kéo lên lộ ra nụ cười xinh đẹp.
“ Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi lấy được kiện đế binh này”
Khi gặp được Dương Hàn ở đây, Phương Hàn Tuyết đã có ý định nhường kiện đế binh này cho Dương Hàn.
Dù sao nàng và Dương Hàn cũng chỉ vừa kết giao bằng hữu, nên cũng chưa thân thiết gì.
Nhưng khi nàng giúp Dương Hàn lấy được kiện đế binh này, thì Dương Hàn sẽ nợ nàng một ân tình cực lớn.
Dương Hàn nghe vậy, sắc mặt liền biến đến chấn kinh không gì sánh được, một kiện đế binh đã đủ để bất kỳ ai đều sẽ lộ ra lòng tham, cho dù là để anh em ruột thân thiết trong nhà chém g·iết lẩn nhau a.
Hắn và Phương Hàn Tuyết cũng chỉ vừa mới kết giao bằng hữu, mà nàng ta lại nói muốn nhường cho hắn một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dương Hàn bắt đầu có chút động tâm, dù sao cũng là một kiện đế binh, hắn hai đầu lông mày hơi hơi nhíu lại nhìn Phương Hàn Tuyết.
“ Tại sao lại muốn nhường cho ta, đây có thể là đại cơ duyên của cô a”
“ Ta chỉ nghĩ là kiện đế binh này trong tay ngươi sẽ có tác dụng hơn là ở trong tay ta”
“Tu vi hiện tại của ta quá thấp để có thể sự dụng kiện đế binh này, còn ngươi thì đã có tu vi thần tàng cảnh và thiên phú của ngươi cũng cao hơn ta rất nhiều.”
“Nên kiện đế binh này có thể giúp ngươi đi xa hơn.”
Nghe vậy Dương Hàn thở dài một tiếng.
“ Thật ra tu vi của ta cũng chỉ là Nguyên Đan cảnh tam trọng.”
Thoại âm của Dương Hàn vừa rơi xuống, Phương Hàn Tuyết sắc mặt là cứng đờ, tâm tình là chấn kinh không gì sánh được.
Vậy có thể nói Dương Hàn lấy tu vi Nguyên Đan cảnh tam trọng, một mình g·iết c·hết ba đầu hung thú Tử Phủ cảnh đỉnh phong!
Sửng sốt một lúc lâu Phương Hàn Tuyết mới bình phục lại tâm tình.
“ Dương Hàn ngươi đúng là một tên yêu nghiệt, tại sao trên bảng thiên kiêu lại không có tên của ngươi a.”
“Mà không sao, với thiên phú như vậy kiện đế binh kia nằm trong tay ngươi sẽ thích hợp hơn”
Phương Hàn Tuyết trong môi liền nở nụ cười, đi qua Dương Hàn sau đó quay lưng lại nói tiếp.
“ Với lại chúng ta không phải là bằng hữu sao, cứ xem ngươi nợ ta một ân tình đi.”
Dương Hàn nghe vậy khóe môi cũng kéo lên một đường cong.
“ Được”
“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu.”
“ Ngươi cứ đi theo ta là được”
Nói xong Phương Hàn Tuyết chân đạp hư không, hóa thành một tia lưu quang bay đi.
Thấy vậy Dương Hàn cũng là bay theo sau.
Hai người bay được một lúc, thì đúng lúc này trên không có năm đầu Hắc ưng, cao hơn năm mét có tu vi nguyên đan cảnh nhất trọng, đang bay xuống t·ấn c·ông Dương Hàn.
Thấy vậy Dương Hàn cũng không ngạc nhiên, hắn đã bị bọn hung thú này tập kích nhiều lần nên cũng dần quen.
Chỉ thấy Dương Hàn nhẹ nhàng đưa kiếm lên, chém ra một kiếm, chín đạo kiếm khí tứ ngược phá không bay ra trực tiếp chém đôi năm đầu Hắc ưng.
Bên kia Phương Hàn Tuyết chưa kịp ra tay giúp đỡ thì Dương Hàn đã một kiếm cho giải quyết, trên mặt nàng cũng không có biểu lộ gì, vì đến ngay cả ba đầu hung thú tử phủ cảnh đỉnh phong hắn cũng có thể g·iết, năm đầu hung thú nguyên đan cảnh nhất trọng thì là thứ gì.
Thời gian như thôi đưa hai người đã bay hơn hai canh giờ, trong khoảng thời gian này đã có vô số hung thú tới tập kích Dương Hàn nhưng đều bị một kiếm cho giải quyết.
Phương Hàn Tuyết bay phía trước không khỏi nghi hoặc hỏi.
“ Dương Hàn tại sao bọn hung thú này cứ thấy ngươi là điên cuồng t·ấn c·ông a?”
Nghe vậy Dương Hàn trầm giọng trả lời.
“ Ta cũng không biết, từ lúc vừa vào bí cảnh thì bọn hung thú này cứ thấy ta là điên cuồng t·ấn c·ông.”
“ Có thể là trên người ngươi có thứ gì thu hút bọn chúng a.”
Nghe vậy Dương Hàn bắt đầu suy tư, lúc đầu hắn cũng nghĩ như vậy, như nghĩ thế nào cũng không biết là thứ gì.
Thứ duy nhất Dương Hàn nghĩ đến có thể là Hỗn Độn Thần Thể của mình, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để xác định.
Bay thêm một lúc thì Dương Hàn thấy được một đám người bên dưới.
Từ trang phục nhìn lại, bên dưới ở nơi này có hơn hai mươi người Trần gia đang vay công mười người Dương gia.
Bên trong đám thiên kiêu Dương gia một nam tử trên người có không ít v·ết t·hương, miệng thì có một vệt máu, đứng ra nhìn thẳng vào nam tử có bề ngoài như thư sinh, đang đứng sau đám người Trần gia.
“ Trần Xuyên, hôm nay ngươi g·iết chúng ta ở đây là không sợ đại thiếu gia nhà chúng ta tìm đến ngươi sao?”
Người này là Dương An, thiên kiêu của Dương gia, có tu vi khai mạch cảnh đỉnh phong.
Phía bên kia, Trần Xuyên nghe vậy trên mặt cũng không có biểu lộ gì, trên môi vẫn là lộ ra nụ cười hiền lành, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn là một người thân thiện dễ gần.
“ Ngươi nói gì vậy, chuyện g·iết người trong bí cảnh không phải cũng là chuyện bình thường a”
Đúng lúc này một tên nam tử đứng bên cạnh Trần Xuyên liền lên tiếng.
“ Công tử không cần nói nhiều với bọn hắn, để không tiêu tốn thời gian của ngài hãy để ta lên giải quyết.”
Người lên tiếng là Trần Lưu cũng là thiên kiêu có thiên phú của Trần gia, có tu vi nguyên đan cảnh nhất trọng, cũng là một con chó của Trần Xuyên.
Trần Xuyên khẽ liếc mắt qua hắn một cái trên mặt vẫn là giữ nụ cười hiền hậu, khẽ gật đầu một cái.
Thấy được Trần Xuyên gật đầu, Trần Lưu hai mắt lóe lên sát ý nhìn về hướng người Dương gia đi đến, miệng không khỏi kéo lên nụ cười hung ác.
0