0
Thấy khung cảnh này, Dương Phong hai mắt mở to, trên mặt chấn kinh không gì sánh được, khiến hắn không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Một kiếm thật khủng bố!
Một hồi lâu Dương Phong mới bình phục lại tâm tình, thì hắn liền quan sát xung quanh, khi không còn thấy hung thú nữa, thì mới lấy linh khí đan ra nuốt vào bụng, bắt đầu khôi phục linh lực.
Hiện tại Dương Phong đã không còn sức lực để tìm chỗ khác để khôi phục, nên hắn phải nhanh chóng khôi phục ở đây.
Bên kia Dương Hàn chém ra một kiếm này, thì hỗn độn chi lực trong người cũng bị rút cạn, hắn chậm rãi thu kiếm, sau đó cũng lấy năm viên linh khí đan còn lại trong nhẫn trữ vật ra, nuốt vào bụng, ngồi xếp bằng xuống đất chuyển hoá linh khí sang hỗn độn chi khí.
Với lượng hỗn độn chi lực trong người Dương Hàn, hắn cũng không thể chém ra một kiếm này, nên mới cần mượn linh lực của Phương Hàn Tuyết.
Một đạo hung mãnh kiếm khí quét sạch ba nghìn dặm này.
Nhưng cũng chỉ là một kiếm yếu nhất, có uy lực tương đương với một kích toàn lực của thánh cảnh nhất trọng, chung quy Dương Hàn cảnh giới cũng không phải là đại đế cảnh.
Mà kiếm pháp đế cấp này, chỉ có đại đế mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Phương Hàn Tuyết trên mặt đang kinh hãi không gì sánh được, khi chứng kiến một kiếm kinh thế hãi tục này, nhưng đúng lúc này nàng chợt phát hiện linh khí trong cơ thể mình cũng là bị rút sạch.
Nên Phương Hàn Tuyết mới lấy lại tinh thần, sau đó nàng cũng liền lấy một viên linh khí đan ra nuốt vào bụng, bắt đầu khôi phục lại linh khí.
Tại một tiểu viện trong Dương gia.
Bên trong Dương Bảo Đăng cùng Dương Thiên Kiên đang ngồi với nhau uống trà, thì một tên thiếu niên chạy vào, trên mặt lộ ra hoảng hốt vội vàng nói.
“ Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, hai mệnh hồn đăng của tam thiếu cùng tứ thiếu đều tắt rồi a!”
Bên kia Dương Bảo Đăng cùng Dương Thiên Kiên nghe vậy, thì hai cổ khí tức thánh cảnh liền lập tức lan tràn ra khắp tiểu viện, khiến tên thiếu niên kia trên mặt liền lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể thì bị hai cổ lực lượng thánh cảnh kinh khủng cho ép nằm trên đất.
Dương Thiên Kiên trên mặt vô cùng phẩn nộ, cùng bi thương nhìn xuống tên thiếu niên đang nằm rạp trên đất.
“ Ngươi đã xem là ai làm chưa”
Thiếu niên nghe vậy giọng nói có chút rung rẩy liền vội vàng lên tiếng.
“ Ta cũng không biết, khi hồn đăng của hai vị thiếu gia vừa tắt thì ta liền chạy tới đây báo tin”
Dương Bảo Đăng cũng không nói gì thêm, dùng toàn lực phóng đi hướng hồn đăng đường.
Đằng sau Dương Thiên Kiên cũng là toàn lực bay theo.
Hai người vừa đi, cổ khí tức thánh cảnh cũng biến mất, tên thiếu niên đang nằm trên mặt đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong hồn đăng đường, Dương Bảo Đăng cùng Dương Thiên Kiên đang cằm trên tay hồn đăng của con trai mình, hai bọn hắn bắt đầu truyền linh khí vào trong.
Vì trong thần hồn của Dương Hành cùng Dương Hạo, có ấn ký của bọn hắn, nên có thể xem lại ký ức trước khi c·hết.
Thoáng chốc một màn khói xanh từ trong hai mệnh hồn đăng bắt đầu tràn ra, sau đó dung hợp lại với nhau, hiện ra hình ảnh.
Chỉ thấy bên trong hình ảnh một màn sáng vô cùng chói mắt bao phủ lấy Dương Hạo cùng Dương Hành, khiến hai người bọn hắn không thể phản kháng, trực tiếp bị g·iết c·hết.
Dương Bảo Đăng cùng Dương Thiên Kiên thấy cảnh này không khỏi chấn kinh, bọn hắn cũng không biết màn sáng này là thứ gì.
Trong bí cảnh.
Bất tri bất giác năm canh giờ đi qua.
Phương Hàn Tuyết lúc này đã khôi phục hoàn toàn linh lực, hiện tại nàng đang đứng bên cạnh hộ pháp cho Dương Hàn.
Đang ngồi xếp bằng, Dương Hàn cũng là bắt đầu mở mắt ra, hắn hiện tại cũng chỉ khôi phục được năm thành hỗn độn chi lực.
Nhưng Dương Hàn cũng không muốn tốn thời gian nữa, hắn bây giờ phải nhanh chóng đi tìm linh thảo, linh quả trong bí cảnh này trước khi ấn ký của Thiên Kỳ Đại Đế biến mất.
Sau đó Dương Hàn chậm rãi đứng dậy, hắn trên mặt nở ra nụ cười nhìn sang Phương Hàn Tuyết.
“ Đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm thiên tài địa bảo”
Phương Hàn Tuyết nghe vậy trên mặt liền lộ ra kinh ngạc, nàng nhìn về Dương Hàn nghi hoặc hỏi.
“ Ngươi biết thiên tài địa bảo ở đâu sao?”
Dương Hàn trên miệng vẫn là cười cười.
“ Ngươi cứ việc đi theo ta”
Nghe vậy Phương Hàn Tuyết cũng không nói gì nữa, nàng bắt đầu liền đi theo Dương Hàn.
Thời gian như thôi đưa, một ngày thời gian liền đi qua, trong thời gian này Dương Hàn đã dẫn Phương Hàn Tuyết tìm ra vô số linh thảo, linh quả trân quý, thỉnh thoảng lại gặp hung thú canh giữ, nhưng đều bị hai người liên hợp lại g·iết c·hết.
Tại trên một ngọn núi, Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết đang đứng trước một ngọn núi nhỏ chất đống linh thảo và linh quả.
Dương Hàn trên mặt không khỏi vui mừng, đây là thành quả một ngày của hắn cùng Phương Hàn Tuyết.
Phương Hàn Tuyết hai mắt cũng là sáng rực lên.
“ Dương Hàn, bí cảnh này không phải là nhà của ngươi a”
Nghe vậy Dương Hàn cũng là thản nhiên nói.
“ Cũng có thể xem là vậy”
“Ta cũng chỉ lấy những linh thảo linh quả có tác dụng tăng cường nhục thân, còn lại ngươi cứ lấy hết”
Trong này cũng có không ít thứ có thể tăng cường nhục thân của Dương Hàn hiện tại, nên hắn cũng không quan tâm những thứ còn lại.
Phương Hàn Tuyết nghe vậy cũng là không từ chối, nàng cũng không để tâm chuyện tại sao Dương Hàn lại chỉ lấy những thứ này.
Từ lúc bước vào bí cảnh, Phương Hàn Tuyết cũng chỉ chú tâm đi tìm đế binh, nên nàng cũng không có thu hoạch gì.
Mà đế binh cũng đã cho Dương Hàn, nên Phương Hàn Tuyết cũng phải lấy lại một ít lợi tức.
Sau một lúc Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết chia xong thành quả, thì hai người bọn hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm, vì thời gian bí cảnh mở ra còn lại một ngày.
Nhưng hiện tại Dương Hàn cũng không thể sử dụng Không Thiên Kiếm để xác định vị trí của linh thảo cùng linh quả nữa.
Vì ấn ký của Thiên Kỳ Đại Đế đã biến mất nên hắn cũng không thể vận dụng được sức mạnh của Không Thiên Kiếm.
Một ngày đi qua, trong bí cảnh vô số thiên kiêu bắt đầu ra ngoài, Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết cũng là đi ra, trong một ngày qua, vì không còn có thể xác định vị trí của linh dược nữa, nên hai người cũng chỉ tìm thấy một ít linh thảo linh quả.
Nhưng Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết cũng không để tâm chuyện này, hai người bọn hắn cũng đã thu hoạch đủ nhiều.
Bên ngoài bí cảnh, bốn chiếc linh thuyền to lớn đứng sừng sững vắt ngang tại hư không, trên thiên khung mây đen bao phủ, biến khung cảnh nơi này trở nên tối tâm mờ mịt, vô số hạt mưa bắt đầu rơi xuống bốn chiếc linh thuyền, nhưng nước mưa đều bị bình chướng vô hình cho gạt ra, không thể nào rơi vào bên trong linh thuyền.
Trên đầu linh thuyền có bốn thân ảnh đang đứng ở đó, khí tức trên người cực kỳ kinh khủng.
Là bốn vị trưởng lão của bốn gia tộc lớn, bọn hắn cũng chỉ đứng im lặng ở đó không có động tác gì.
Trên vòm trời lờ mờ những hạt mưa li ti rơi xuống như màn sương mỏng phủ kín cả đỉnh núi, làm mờ đi khung cảnh ở đây, tạo nên một không gian mơ hồ, huyền ảo.
Đúng lúc này thông đạo có vô số tiếng ông ông vang lên, bên trong đám thiên kiêu mang trên mình không ít v·ết t·hương bắt đầu đi ra ngoài.