Lúc này phía trên không có hai đạo thân ảnh, thân khoát áo choàng đen đứng tại hư không nhìn xuống Dương Phong đang chật vật chạy trốn hung thú.
Hai người này là Dương Hành cùng Dương Hạo.
Dương Hạo trên mặt có một chút mất kiên nhẫn nhìn qua Dương Hành nói.
“Hắn đã kiệt sức rồi, sao chúng ta không ra tay?”
Dương Hành trên mặt vẫn là một bộ cười cười, nghe vậy cũng thản nhiên trả lời.
“Chúng ta còn không biết hắn có ác chủ bài hay không, cứ chờ xem tình hình, tốt nhất là để hắn bị hung thú g·iết c·hết”
“Nhưng ta không muốn chờ nữa, chúng ta còn phải nhanh chóng đi g·iết Dương Hàn”
Dương Hành sắc mặt liền là tối sầm xuống.
“ Với thực lực của tên Dương Hàn đó, hắn hiện tại cũng có thể đang nằm trong bụng hung thú rồi đi”
“ Nên hiện tại ngươi cũng không cần lo lắng, bây giờ thì chúng ta phải chia ra tiến vào nơi như cực dương chi địa này, sử dụng lệnh bài kéo thêm vài đầu hung thú càng mạnh đến chỗ Dương Phong”
Dương Hạo trên mặt có chút khó coi, nhưng hắn cũng không thể làm gì, vì kế hoạch sử dụng hung thú để vay g·iết Dương Hàn cùng Dương Phong là do Dương Hành đưa ra.
Sau đó Dương Hạo cũng không nói chuyện này nữa, hắn liền bắt đầu nghi hoặc hỏi.
“ Mùi hương ngươi đổ vào bốn tấm lệnh bài có thể dẫn dụ hung thú mạnh hơn sao?”
“ Ngươi không cần lo, mùi hương ta sử dụng có thể dẫn dụ cả hung thú có tu vi thần tàng cảnh”
Nghe vậy sắc mặt Dương Hạo càng là chấn kinh, sau đó thì là lộ ra vẻ lo ngại.
“ Bọn hung thú này chắc sẽ không phát hiện ra chúng ta a?”
Dương Hành trên miệng không khỏi cười ha ha.
“ Bộ áo choàng ngươi đang mặt trên người là một pháp khí có thể ẩn tàng hoàn toàn khí tức, ngay cả mùi hương cũng có thể ẩn giấu, nên ngươi không cần để tâm chuyện này.”
Nghe vậy Dương Hạo trên mặt mới là dãn ra, hắn cũng không lo lắng chuyện này nữa.
Sau một hồi, hai người bọn hắn bắt đầu chia nhau ra.
Bên dưới Dương Phong bắt đầu dừng lại, lấy ra một viên linh khí đan nuốt vào bụng, cũng không ngồi xuống luyện hóa, mà để cho linh khí tự khôi phục.
Nhưng khi làm vậy cơ thể của hắn sẽ không kịp hấp thu lượng linh khí dồi dào này, mà để chúng thoát ra ngoài một lượng lớn, nên cũng chỉ khôi phục lại rất ít linh khí.
Biết vậy nhưng Dương Phong hiện tại cũng không còn cách nào khác, hắn bắt đầu nắm chặt lấy thân thương lao vào đám hung thú sau lưng.
Bên kia Dương Hàn thấy cảnh này, hai đầu lông mày không khỏi nhíu chặt lại, trong mắt cũng là lóe lên sát khí nồng đậm hắn hiện tại cũng biết được là ai muốn hại mình, bị đám hung thú điên cuồng vay công.
Dương Hàn cũng không phải người thân thiện gì, đối với người muốn g·iết mình hắn cũng sẽ không hề nhân nhượng, nhất là đối với Dương Hành, tên này thật sự quá âm độc.
Phương Hàn Tuyết thấy Dương Hàn trên người không ngừng tỏ ra sát khí, nàng cũng là có chút sợ hãi.
Đúng lúc này, Dương Hàn bắt đầu rút Không Thiên Kiếm ra khỏi tế đàn, sau đó hắn hai mắt liền nhìn qua Phương Hàn Tuyết trầm giọng nói.
“ Hàn Tuyết cho ta mượn linh lực”
Phương Hàn Tuyết nghe vậy trên mặt cũng là hiện ra vẻ nghi hoặc, sau đó cũng là gật đầu, dù không biết Dương Hàn định làm gì nhưng nàng cũng không để tâm.
Phương Hàn Tuyết bắt đầu đi tới sau lưng Dương Hàn, hai tay liền đặt lên lưng hắn.
Dương Hàn lúc này tay đang cầm Không Thiên Kiếm, tuy hiện tại hắn không thể vận dụng được sức mạnh của thanh kiếm này, nhưng vẫn có thể sử dụng như một thanh kiếm bình thường.
Chỉ thấy lúc này thể nội kiếm khí trong người Dương Hàn không ngừng sôi trào mãnh liệt, kiếm khí điên cuồng khuếch tán ra ngoài, bao phủ quanh thân hắn, tạo ra một vòng xoáy vô cùng sáng chói tựa như một giải ngân hà.
Phương Hàn Tuyết hai mắt không khỏi kinh ngạc, khi thấy quanh thân mình phản phất có vô số ngôi sao sáng lấp lánh trùng trùng điệp điệp, lấy nàng cùng Dương Hàn làm trung tâm đang xoay tròn tạo ra một vòng xoáy sáng rực rộng hơn mười mét.
Phương Hàn Tuyết chưa kịp lấy lại tinh thần, thì Dương Hàn trên tay Không Thiên Kiếm bắt đầu đưa lên, thoáng chốc hắn chém xuống một kiếm.
Oanh
Một đạo kiếm khí hung mãnh, sáng chói quang huy cao hơn trăm trượng, khí tức cực kỳ khủng bố tựa như muốn bổ đôi cả phương thiên địa này, đang mãnh liệt lao ra.
Tinh Hà Kiếm Khí!
Đạo kiếm khí sáng chói quang huy, khí tức bạo ngược kinh khủng bay ra chém đôi cả mê vụ, kiếm khí đi qua tạo ra cuồng phong không ngừng gào thét thổi sương trắng đều cho gạt qua hai bên, hiện ra một con đường thẳng hướng bên ngoài.
Nhưng kiếm khí vẫn không biến mất, mà vẫn mãnh liệt lao đi, để lại sau lưng một vệt kiếm sáng chói, tựa như cực quang.
Kiếm khí điên cuồng lao đi hơn ngàn dặm, nhưng khí thế vẫn không giảm, mà càng lúc càng tăng.
Vô số thiên kiêu trong bí cảnh không khỏi bị kinh động, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng thì là không ngừng rung động.
Trên trời một đường kiếm kéo dài vô cùng kinh diễm, vắt ngang tại hư không, khí tức cực kỳ khủng bố đi qua một mảnh lại một mảnh mây đều bị đạo kiếm khí này cho gạt mở.
Bên kia Dương Phong hiện tại đang ngồi trên một đóng xác của hung thú, một tay chóng cây thương, trong miệng liên tục thở phì phò, hiện tại khí tức trên người hắn đang cực kỳ suy yếu.
Nhưng đúng lúc này phía xa lại có hai đầu hung thú đang điên cuồng chạy tới, trên người bọn chúng khí tức thần tàng cảnh không ngừng lan tràn ra.
Thấy cảnh này Dương Phong trên miệng không khỏi nở ra một nụ cười khổ, hắn hiện tại cũng không còn sức chiến đấu, mà cho dù có ở tình trạng đỉnh phong cũng không có cơ hội thắng.
Dương Phong liền bắt đầu cầm lấy một miếng ngọc bội hộ thân lên tay, chuẩn bị phát động, miếng ngọc bội này là cha hắn đưa để phòng thân, có thể chịu được một kích toàn lực của tu sĩ thánh cảnh nhất trọng.
Trên không Dương Hành cùng Dương Hạo đang quan sát cảnh này.
Dương Hạo trên miệng không khỏi kéo lên một nụ cười, sau khi Dương Phong bị hai đầu hung thú thần tàng cảnh này cho g·iết c·hết, thì hắn sẽ ngay lập tức đi tìm Dương Hàn.
Hiện tại Dương Hạo cũng không biết Dương Hàn đ·ã c·hết hay chưa, nhưng có c·hết cũng phải tìm được xác, vì Dương Hàn đã trở thành tâm ma quá nặng của hắn.
Nên Dương Hạo phải nhìn thấy tận mắt t·hi t·hể của Dương Hàn, thì tâm ma của hắn mới có thể tiêu tan.
Nhưng đúng lúc này, Dương Hạo cảm nhận một cổ kinh khủng uy h·iếp t·ử v·ong từ phía sau truyền tới, khiến tóc gáy hắn không khỏi dựng đứng lên.
Đứng bên cạnh Dương Hành cũng cảm nhận được cổ uy h·iếp t·ử v·ong này, khiến khuôn mặt tươi cười của hắn không khỏi thay đổi, biến đến vô cùng sợ hãi.
Khi hai người bọn hắn quay người lại, thì đập vào mặt là một màn sáng vô cùng chói mắt bao phủ tới.
Pháp bảo hộ thân của Dương Hạo cùng Dương Hành liền là tự động hộ chủ, nhưng do pháp bảo hộ thân của hai người bọn hắn cũng không mạnh bằng Dương Phong, nên liền bị màn sáng dễ dàng phá vở.
Kiếm quang thế đi không giảm chém qua Dương Hạo cùng Dương Hành, để lại phía sau hai màn xương máu, tiếp tục lao tới hai đầu hung thú có tu vi thần tàng cảnh kia.
Bên kia hai đầu hung thú chưa kịp phản ứng, thì cũng bị kiếm quang cho chém thành xương máu, nhưng kiếm quang vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao đi hơn mười dặm nữa mới biến mất.
0