0
Thoáng chốc Dương Hàn vung ra một quyền, hư ảnh cự long hoàng kim bao phủ xung quanh hắn cũng là rống lên một tiếng lao đi, tiếng long ngâm không ngừng vang vọng khắp bầu trời đêm.
Long Thiên Quyền!
Một quyền này lực đạo cực kỳ khủng bố, hư ảnh cự long sáng chói quang huy đang há miệng lao đi, khiến không khí đều bị bóp méo bạo liệt, khí lưu không ngừng gạt ra hai bên, sau đó thì vặn vẹo nổ tung.
Ba tên ma đạo kia cũng không sợ hãi trước một quyền khủng bố này, mà cứ như mất trí lao tới như con thiêu thân, vì hiện tại bọn hắn trong đầu cũng chỉ có g·iết chóc nên cũng không hề cảm thấy rung sợ.
Nhưng Ngô Hùng thì khác, hiện tại trên mặt hắn kh·iếp sợ không gì sánh được, một quyền này quá mức cường đại, khiến toàn thân hắn bắt đầu rung rẩy sợ hãi.
Sau đó Ngô Hùng cũng không do dự nữa quay đầu bỏ chạy, nếu hắn cũng bị cuống vào một quyền này thì chắc chắn sẽ c·hết, kể cả có sử dụng Xích Viêm Cuồng Ma Công gia tăng thực lực đón đỡ.
Bên kia hư ảnh cự long hoàng kim cao hơn trăm trượng cắn tới ba tên ma giáo, khiến nhục thân bọn hắn phải gánh chịu một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố đánh tới tựa như bài sơn đảo hải, xương cốt toàn thân lập tức vỡ vụng, lục phủ ngũ tạng đều là dập nát, thân thể thì bắt đầu nổ tung thành huyết vụ.
Nhưng cự long cũng không dừng lại tiếp tục lao đi, điên cuồng quét sạch cây cối cùng đất đá hơn một dặm phía trước, biến một mảnh khu rừng thành đất bằng.
Bên kia Ngô Hùng đang điên cuồng chạy đi xa, nhưng khi hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì phía sau một đầu cự long cao hơn trăm trượng cực kỳ sáng chói há miệng lao tới.
Khiến Ngô Hùng trên mặt liền biến đến vô cùng sợ hãi, cự long lao tới với tốc độ quá nhanh, nên hắn cũng không thể né tránh, trực tiếp bị cự long quét qua hóa thành một màn huyết vụ.
Dương Hàn thần sắc đạm mạc, bắt đầu thu quyền, hắn nhìn xuống tay mình đang nắm thành đấm.
Đây là uy lực chân chính của quyền pháp hoàng giai này, trước đây Dương Hàn không có đủ hỗn độn chi lực nên không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, nhưng hiện tại hắn đã có thể thi triển ra được uy lực chân chính.
Dương Hàn trên mặt không khỏi cảm khái, nhìn phía trước là một mảnh đất bằng rộng lớn bị một quyền này cho quét sạch, sau đó hắn mới quay đầu nhìn lại tên thiếu niên đằng sau, hiện tại trên mặt tên này đang là vô cùng sửng sốt.
Dương Hàn bây giờ mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của tên này, chỉ thấy đằng sau là một thiếu niên có ngũ quan tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng.
Dương Hàn lúc đầu cũng không định cứu tên này, nhưng khi biết có liên quan đến ma giáo nên hắn mới thay đổi ý định.
Sau đó Dương Hàn giọng nói mang theo một chút nghi hoặc hỏi.
“ Tại sao ma giáo lại muốn bắt ngươi a?”
Thoại âm của Dương Hàn vừa rơi xuống, Dạ Thần mới bình phục lại tâm tình, hắn cũng không vội trả lời câu hỏi liền nói.
“Đa tạ đạo hữu đã cứu mạng”
“ Ta tên Dạ Thần, không biết quý danh của đạo hữu để sau này ta có thể báo đáp”
Dương Hàn thấy vậy cũng là thản nhiên nói.
“ Dương Hàn, còn chuyện báo đáp thì không cần, ta chỉ là tiện tay nên mới giúp ngươi”
“ Hiện tại ta muốn biết, là người của ma giáo tại sao lại đuổi theo ngươi”
Dạ Thần nghe vậy giọng nói có chút ngập ngừng nói.
“Về chuyện ma giáo truy đuổi ta là do ta đã lừa dối tình cảm của thánh nữ ma giáo”
Dạ Thần cũng không nói về Vạn Huyết Quỷ Mệnh Thuật, chuyện này liên lụy quá lớn, với lại cho dù muốn cũng không thể nói ra được, vì trong thần hồn của hắn đang bị gieo cấm chế, nên cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dương Hàn nghe vậy khóe miệng không khỏi co quắp, vậy mà hắn còn nghĩ, gì mà trận chiến đẫm máu, ma giáo muốn thống nhất Huyền Vũ giới, kết quả lại là do tên này lười tình người ta.
Dương Hàn thở dài một hơi, rồi lấy trong nhẫn trữ vật ra một viên linh khí đan ném cho Dạ Thần, dù sao giúp người thì cũng nên giúp đến cùng, sau đó hắn chân đạp hư không hóa thành một đạo lưu quang bay đi.
Dạ Thần ánh mắt cảm kích nhìn theo hướng Dương Hàn đi một hồi, hắn bắt đầu nuốt xuống bụng viên linh khí đan trong tay, sau đó ngồi xếp bằng xuống mặt đất rồi luyện hóa.
Bất tri bất giác một canh giờ đi qua.
Dạ Thần trên miệng không khỏi kéo lên nở ra nụ cười, hiện tại linh lực trong người hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Hắn bắt đầu nhìn về một hướng, không một chút do dự vận dụng toàn lực phóng đi, sau một lúc lâu di chuyển hắn liền dừng lại trước một gốc cây, rồi đưa tay vào hốc cây lấy ra một quyển sách.
Quyển sách không ngừng tiết ra mùi tanh nồng của máu tươi, bên ngoài bìa là một màu đen tuyền, phía trên thì có dòng chữ đỏ thẩm viết Vạn Quỷ Huyết Mệnh Thuật, nhìn vô cùng tà ác cùng quỷ dị, tựa như bên trong quyển sách tất cả chữ đều được viết bằng máu.
Dạ Thần cầm trong tay quyển sách trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng sau đó hắn liền trấn tỉnh lại, ánh mắt trở nên kiên định, rồi để quyển sách vào trong người tiếp tục đi.
Tại trên một đỉnh thần sơn.
Có một lão nhân thân mang đạo bào đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước người thì có thiên cơ bàn bay lơ lửng, ánh mắt lão nhân xa xăm nhìn lên bầu trời đêm, có vô số chòm sao sáng lấp lánh, tựa như là hàng vạn hàng tỷ con mắt đang nhìn xuống nhân gian.
Nhưng đúng lúc này lão nhân hai đầu lông mày không khỏi nhíu chặt lại, sắc mặt càng là ngưng trọng không gì sánh được.
“Tại sao thời gian đại kiếp nạn của huyền vũ giới lại được đẩy nhanh a?”
Sau đó lão nhân nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, nhưng càng tính sắc mặt lão càng là ngưng trọng.
“ Là biến số!”
“Chuyện này làm sao có thể sảy ra, nhưng tại sao ta lại không cách nào tính ra là thứ gì!”
Lão nhân bắt đầu lấy ra một giọt máu nhỏ lên thiên cơ bàn đang lơ lửng trước người, sau một khắc sắc mặt lão lại có thêm vài phần già nua, vì đây là dùng thọ nguyên để tính toán.
Giọt máu khi vừa rơi xuống, thoáng chốt trên thiên cơ bàn liền tỏ ra ánh sáng màu bạc vô cùng chói mắt, sau đó thì nổ tung ra thành vô số hạt bụi sáng lấp lánh bay lơ lửng tại hư không, tựa như một mảnh vũ trụ thu nhỏ, rồi bắt đầu hội tụ lại một chỗ, tạo ra một tấm màn sáng hiện ra hình ảnh.
Nhưng lão nhân khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, hai đầu lông mày nhíu càng sâu, vì bên trong hiện ra hình ảnh là một khoảng không vô tận, chỉ có một màu đen tuyền không có gì cả.
Sau một hồi lão nhân hai đầu lông mày cũng bắt đầu dãn ra, rồi thu lại thiên cơ bàn, ánh mắt di dời nhìn lên vô số ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, trong miềng không khỏi truyền ra tiếng thở dài.
“Không thể nhìn thấy gì”
“Xem ra biến số là hoạ, kiếp nạn này dù sao cũng không thể tránh khỏi”
Tây vực Thiên Ma giáo.
Tại một mảnh vườn, xung quanh mọc lên vô số đóa hoa bị ngạn đỏ thẫm, tựa như vừa được nhuộm qua máu tươi đang nở rộ, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa ma quái.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống làm cho khu vườn hoa được phủ lên một lớp sương huyền ảo, nhìn từ xa chúng giống như những ngọn lửa liêu xiêu trong đêm.
Ở trung tâm thì có một bóng hình nữ nhân xinh đẹp thân mặc một bộ váy đỏ, mái tóc đen dài tựa như thác nước rũ xuống dưới, hai con ngươi màu đen nhạt sâu thẳm giống như chứa cả màn đêm mông lung bên trong.
Bên trên ánh trăng màu trắng bạc rũ xuống, để lộ ra khuôn mặt vô cùng tinh xảo của nữ tử, trên mặt còn mang theo một chút lạnh lùng.