0
Lục Du hai mắt xem thường nhìn thanh kiếm sáng chói quang huy đang bay tới, vì hắn nghĩ vừa nãy là do mình b·ị đ·ánh lén, nên mới có thể bị thanh kiếm này đẩy lùi.
Hiện tại hắn cũng không mấy coi trọng uy lực của thanh kiếm này.
Chỉ thấy Lục Du nắm chặt lấy thanh ma đao trên tay, sền sệt huyết sát không ngừng phun ra, ma khí trên người hắn cũng bắt đầu dồi dào lan tràn, sau đó hung hăng chém ra một đạo đao quang đỏ thẩm.
Đao quang chỗ đi qua, hư không kịch liệt chấn động, không khí đều là bạo liệt nổ tung.
Huyết Cương Đao Quyết!
Thoáng chốc kiếm cùng đao quang v·a c·hạm, hai nguồn lực lượng khủng bố một trắng một đỏ bắt đầu giằn co tại hư không, tạo ra vô số luồng gió mạnh thổi tán loạn khắp nơi, cây cối xung quanh cũng không ngừng rung động, phát ra thanh âm sào sạt trong đêm tối.
Nhưng đúng lúc này, vô số đạo kiếm khí sáng chói xung quanh Thái Sát Kiếm bắt đầu cuồng bạo mãnh liệt, uy lực không ngừng tăng lên, khí thế càng thêm kinh khủng, trực tiếp phá vỡ xoắn nát đao quang trên không trung.
Đao quang bị thanh kiếm xuyên thủng, liền lập tức nổ tung tạo ra sóng khí tựa như thuỷ triều điên cuồn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, cây cối trong phạm vi hơn trăm mét không ngừng lã chã rung động.
Bên kia Thái Sát Kiếm cũng không bị cản trở nữa, lấy tốc độ cực nhanh phá không lao đi, sóng khí đều trực tiếp bị thanh kiếm xé mở.
Lục Du lúc này trên mặt là kinh hãi không gì sánh được, hắn không nghĩ là một đao của mình lại bị dể dàng phá vỡ như vậy.
Vì hắn tin là với tu vi thần tàng cảnh nhất trọng của mình, cho dù đao pháp phẩm giai không bằng, cũng có thể lấy tu vi nghiền ép kiếm chiêu của Dương Hàn, chỉ có tu vi tử phủ cảnh.
Nhưng mọi chuyện không như hắn nghĩ, mà hiện tại kiếm chiêu này không những có thể phá vỡ đao pháp của hắn, mà uy lực càng là tăng mạnh, đang điên cuồng lao tới với tốc độ cực nhanh.
Bên dưới Lục Du hai hàm răng không khỏi cắn chặt lại, trên mặt mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, sau đó hắn nhanh chóng đưa thanh ma đao lên trước ngực, mà khí trong người bắt đầu không ngừng tiết ra nồng đậm, chồng chất bao phủ lấy thanh đao, tạo ra một lá chắn được bao phủ bởi ma khí dày đặt.
Nhưng Thái Sát Kiếm khi đụng vào tấm màn chắn ma khí này, cũng dễ dàng trực tiếp xuyên thủng qua không chút trở ngại, ma khí đều bị nổ tung khuếch tán ra khắp nơi.
Thanh kiếm thế đi không giảm tiếp tục lao đi đâm thủng bụng Lục Du, kiếm khí cuồng bạo xoắn nát bụng hắn, chia cơ thể làm hai nữa.
Lục Du trước khi sinh cơ tiêu tán, hai tròng mắt sợ hãi không gì sánh được, nhìn lên thiếu niên có khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt vô cùng lãnh khóc đang đứng tại hư không kia, hắn vẫn không thể nghĩ là mình lại có thể c·hết như vậy.
Bên dưới Ngô Hùng khi thấy trên không, thanh kiếm được bao phủ bởi vô số kiếm khí sáng chói tựa như sao băng xé toạc màn đêm, đâm xuyên qua bụng Lục Du, trong lòng hắn không khỏi rung động, một cổ cảm giác không ổn truyền tới, lúc này hắn chỉ nghĩ.
Tên tiểu tử này chắc chắn không phải tu vi tử phủ cảnh!
Phải biết cho dù là hắn có tu vi Thần Tàng Cảnh tứ trọng, cũng không thể dể dàng g·iết c·hết Lục Du có tu vi Thần Tàng Cảnh nhất trọng như vậy.
Lúc này, Ngô Hùng trên mặt là cực kỳ ngưng trọng, sau đó hắn liền liếc mắt qua Dạ Thần vẫn còn đang sửng sốt, rồi lấy toàn lực phóng tới muốn bắt lấy tên này mang đi.
Dù sao đây là mệnh lệnh của giáo chủ, cho dù c·hết hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Dạ Thần khi phát giác được Ngô Hùng đang lao về phía mình, hai chân hắn không khỏi lui về phía sau, trên mặt thì bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này một đạo kiếm quang sáng chói màu trắng bạc, mang theo khí tức cực kỳ kinh khủng từ trên không chém xuống.
Bên dưới Ngô Hùng đang lao tới Dạ Thần liền cảm nhận được một cổ uy h·iếp t·ử v·ong không ngừng truyền tới, sau đó hắn không chút do dự lập tức dừng lại động tác, mũi chân điểm lạc xuống mặt đất toàn lực bắn ra sau.
Đạo kiếm quang khủng bố chém thẳng xuống mặt đất tạo ra một khe rảnh cực kỳ kinh khủng dài hơn trăm mét phạm vi, chia đôi mặt đất chỗ Dạ Thần cùng Ngô Hùng ra làm hai.
Dương Hàn trên tay cầm Thái Sát Kiếm, chân đạp hư không bay xuống đứng trước người Dạ Thần, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn về hướng Ngô Hùng.
Dạ Thần đứng sau Dương Hàn hai mắt không khỏi loé lên ánh sáng, hiện tại Dương Hàn đối với hắn giống như là một tia quang huy sáng chói trong đêm tối.
Lúc này Ngô Hùng hai đầu lông mày đang là nhíu chặt lại, trong lòng thì một cổ cảm giác bất an truyền tới, sau đó hắn liền liếc mắt ra hiệu cho ba tên còn lại.
Ba tên ma giáo còn lại thấy vậy, cũng hiểu được Ngô Hùng muốn nói gì, sau đó bọn hắn nhìn nhau một cái, rồi gật đầu, thoáng chốc ma khí trên người cả ba bọn hắn bắt đầu dồi dào tiết ra, khí tức quanh thân điên cuồng tăng lên, trên da có vô số sợi gân xanh không ngừng nỗi lên, hai mắt trở nên đỏ bừng.
Dương Hàn thấy cảnh này hai đầu lông mày không khỏi nhíu chặt lại, trong đầu hắn lúc này liền xuất hiện một cái tên.
Xích Viêm Cuồng Ma Công!
Đây là loại công pháp của ma đạo, có thể giúp người thi triển thiêu đốt thần hồn lẫn lí trí để đổi lấy lực lượng, cũng giống như việc thiêu đốt thần hồn của tu sĩ, nhưng cường đại hơn, trong thời gian hiệu lực tu sĩ sẽ mất hết lý trí trong đầu chỉ còn lại g·iết chóc, thân thể cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng khi thời gian công pháp hết hiệu lực tu sĩ đó cũng sẽ c·hết.
Cho nên đây là công pháp dùng để đồng quy vu tận với địch nhân.
Đây cũng là công pháp khiến các vực khác kiêng kỵ ma giáo, vì khi sảy ra sung đột, nếu để tử của ma giáo đều sử dụng công pháp này, bên bọn hắn sẽ là bên có nhiều t·hương v·ong nhất.
Dương Hàn không thể hiểu được tại sao, chỉ vì muốn bắt tên thiếu niên sau mình, mà bọn hắn lại bất chấp như vậy.
Nhưng không để Dương Hàn suy nghĩ lâu, thì ba tên ma giáo kia, bắt đầu có động tác.
Chỉ thấy hai chân của bọn hắn đè mạnh xuống, khiến mặt đất trong phạm vi mười mét lấy ba người bọn hắn làm trung tâm cùng nhau sụp đổ xuống dưới, tạo ra vô số khe rảnh như mạng nhện.
Sau đó lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng phóng đi về phía Dương Hàn.
Ngô Hùng khoé môi không khỏi kéo lên một đường cong, hắn muốn nhân cơ hội ba người này kiềm chế Dương Hàn, để bắt đi Dạ Thần về ma giáo.
Nhưng bên kia, Dương Hàn khi thấy ba tên ma giáo hai mắt đỏ thẫm, giống như hung thú điên cuồng lao tới mình, khiến hắn liền nhớ đến lần bị hung thú vay công trong bí cảnh, hai đầu lông mày không khỏi nhíu càng sâu, tâm tình thì có chút khó chịu.
Sau đó chỉ thấy, Dương Hàn một tay nắm chặt lại thành đấm, cả người liền cúi xuống vào thế ra quyền.
Thoáng chốc khí thế quanh người hắn bắt đầu tăng mạnh, huyết dịch trong người bắt đầu sôi trào mãnh liệt, vô số khí huyết điên cuồng hội tụ vào tay trái đang nắm thành đấm.
Toàn thân Dương Hàn quang huy vô cùng hiển hách, tay đang nắm quyền sáng rực huy hoàng tựa như ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống nhân gian, quanh thân hắn bắt đầu hiển hóa ra một đầu cự long hoàng kim cao hơn trăm trượng, sáng chói cả một mảnh rừng.