0
Các vị lão tổ khuôn mặt càng thêm trắng bệch, linh hồn bắt đầu rung rẩy sợ hãi, uy áp khủng bố đến cực điểm đè xuống làm cho bọn hắn không cách nào đứng trên không mà bị ép rơi xuống đất, Dương Văn Minh cũng không ngoại lệ.
Luồn khí tức khủng bố bên trong lỗ thủng không gian cuồn cuộn tiết ra, hướng về phía Dương Hàn mà đi.
Đan Điền của Dương Hàn không ngừng hấp thu, nhưng đúng lúc này cơ thể hắn bắt đầu tan rã, như muốn hòa vào hư vô.
Một đạo băng lãnh máy móc trong đầu Dương Hàn vang lên, nhưng khi này hắn đã không còn ý thức nên không biết.
【 Cảnh Báo! phát hiện túc chủ bị hỗn độn chi khí xâm nhiễm, kiến nghị che giấu dị tượng trực tiếp phong ấn】
【 Đinh! Xác định túc chủ đã mất ý thức, hệ thống trực tiếp tiến hành.】
Đạo thanh âm vừa rơi xuống.
Thì bàn tay bên trong lỗ thủng không gian trực tiếp biến mất, lỗ thủng thì không ngừng thu nhỏ lại rồi biến mất không thấy gì nữa.
Không gian trở lại một mảnh im lặng.
Các vị lão tổ đứng ngây người lại nguyên địa, hai mắt mờ mịt nhìn lên hướng lỗ thủng biến mất.
Vậy là xong rồi sao?
Bên ngoài thần sơn, sau khi Dương Văn Thanh ra lệnh cho tộc nhân di tản, sắc mặt giữ vẻ ngưng trọng, đứng tại nguyên địa nhìn lên các vết nứt không gian.
Đúng lúc này, các vết nứt bắt đầu khép lại, biến mất không thấy gì nữa.
Dương Văn Thanh, trên mặt giản ra, trong đôi mắt nhưng là toát ra kinh nghi bất định chi sắc.
Trong Tiểu Thế Giới.
Dương Văn Minh lập tức đứng dậy, cũng không để ý tại sao lỗ thủng không gian biến mất, lập tức phóng lên trời bay đi tìm kiếm Dương Hàn.
Bay một lúc thì thấy Dương Hàn đang nằm trên mặt đất b·ất t·ỉnh, Dương Văn Minh trên mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức bay đến đở Dương Hàn dậy.
Nhưng khi hắn đụng vào con trai mình, thì sắc mặt trở nên biến sắc, một cơn phẩn nộ trong lòng bọc phát.
“LÀ KẺ NÀO LÀM!!”
Khí tức chí tôn cảnh kinh khủng lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Các vị lão tổ cảm nhận được khí tức của Dương Văn Minh phóng ra, liền bay đến xem.
Dương Văn Minh khi thấy được các lão tổ thì hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn, quỳ gối xuống đất, giọng nói mang theo vài phần vang xin.
“ Lão tổ, làm ơn hãy giúp con trai ta.”
Cửu Tổ thấy vậy trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, hắn đã tự tay thuấn di toàn bộ thiên kiêu đến tế đàn a, tại sao lại còn xoát một người.
Nhưng hắn cũng không để tâm đến chuyện này quá lâu, thấy Dương Văn Minh giọng nói có chút run rẩy vang xin, liền bay đến Dương Hàn trước người, cúi người xuống một tay để lên ngực, linh khí từ tay tràn ra kiểm tra cơ thể cho Dương Hàn.
Cửu Tổ khuôn mặt hơi hơi run lên, ánh mắt lộ ra một vòng vẻ kinh dị.
“ Linh căn không còn?”
Trong cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên thấy linh căn của một người bốc hơi khỏi nhân gian.
Linh căn hoặc có thể nói là thể chất, mỗi một thiên kiêu sinh ra đều có một loại thể chất khác nhau, nó sẽ đi theo người đó đến hết đời, cho dù người đó có c·hết thì nó vẫn tồn tại trong t·hi t·hể.
Cửu Tổ phun ra một cái trọc khí, đứng lên nhìn về Dương Văn Minh.
“ Chuyện này ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy, nên cũng không giúp gì được.”
“ Nếu linh căn bị phế thì ta vẫn có thể giúp hắn khôi phục, nhưng linh căn của tên nhóc này hoàn toàn biến mất, giờ làm gì cũng vô dụng.”
Nghe vậy Dương Văn Minh sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc nguyên chỗ, các lão tổ thấy vậy cũng thở ra một hơi.
Cửu Tổ chấp tay đi đến vổ vổ đầu vai Dương Văn Minh nói.
“ Bây giờ chỉ cần để hắn sống cuộc sống phàm nhân, trong vinh hoa phú quý đến hết đời là tốt nhất.”
Dương Văn Minh sắc mặt không đổi, vẫn đứng ngây ngốc tại nguyên địa, Cửu Tổ thấy vậy cũng không nói gì thêm, thở ra một hơi dài.
“ Bây giờ ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài, nói với tên nhóc Văn Thanh là chúng ta sẽ đóng lại tiểu thế giới một thời gian.”
Nghe vậy Dương Văn Minh cũng bắt đầu động, bế con trai mình lên sắc mặt trở nên vô hồn, Cửu Tổ phất tay áo, Dương Văn Minh liền xuất hiện ở tế đàn.
Quang huy xuất hiện quanh tế đàn, truyền tống hai người đi.
Lúc này trong từ đường chỉ có Dương Văn Thanh và các trường lão khác đang chờ đợi.
Dương Văn Thanh khi biết Dương Văn Minh đã vào tiểu thế giới, nên hắn cũng không vào nửa, một mực ở đây chờ đợi.
Tuy Dương Văn Minh luôn gây khó dễ cho hắn, nhưng mọi chuyện Dương Văn Minh làm là đều muốn tốt cho gia tộc, với lại dù sao Dương Văn Minh vẫn là đệ đệ của hắn, nên hắn cũng không để bụng.
Ông — —!
Đúng lúc này, trên tế đàn sáng lên quang huy, hai bóng người từ đó xuất hiện.
Dương Văn Minh bế theo Dương Hàn xuất hiện.
Dương Văn Thanh và các trường lão đi đến, thấy vậy cũng không vội hỏi chuyện bên trong tiểu thế giới.
Dương Văn Thanh hai đầu lông mày hơi nhăn lại, sắc mặt lập tức hơi đổi nhìn về phía Dương Văn Minh hỏi.
“ Tiểu Hàn là có chuyện gì xảy ra.”
Từ nhỏ đến lớn Dương Hàn luôn được Dương Văn Thanh chiếu cố, nên mối quan hệ giữa hai người khá tốt.
Dương Văn Minh sắc mặt vẫn như người mất hồn, không nói gì, bế con trai mình rồi đi.
Thấy vậy Dương Văn Thanh cũng không để ý, đôi mắt hơi hơi ngưng tụ, trên khuôn mặt cũng thêm vài phần lo lắng.
Hắn quay người bay lên tế đàn truyền tống, muốn vào trong xem chuyện gì xảy ra, nhưng hắn làm cách nào cũng không khởi động được tế đàn.
Dương Văn Thanh hai đầu lông mày hơi hơi nhíu lại, bay xuống dưới nhìn đám trưởng lão.
“ Không có lệnh của ta không ai được bước vào từ đường.”
Nói xong hắn đạp không bay lên, hoá thành một tia lưu quang phóng đi.
Bất tri bất giác một ngày qua đi.
Một đạo thanh âm băng lãnh từ trong não hải Dương Hàn vang lên.
【 Đinh! Túc chủ có một lần đánh dấu ban thưởng, xác nhận đánh dấu.】
Thanh âm rơi xuống.
“Ân . . .”
Một trận tiếng hừ nhẹ truyền ra, trên giường Dương Hàn ung dung mở hai mắt ra, mờ mịt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Đây là nơi nào?”
Trên mặt hắn vẻ mờ mịt không được bao lâu, thì thay vào đó là vẻ chấn kinh chi sắc.
“ Tu vi của ta, mất...”
Vẻ mặt vội vàng, Dương Hàn lập tức gọi hệ thống ra.
“ Hệ thống, tu vi của ta là có chuyện gì xảy ra?”
【 Đinh! Tu vi của túc chủ đã bị hệ thống phong ấn lại.】
Nghe vậy Dương Hàn sắc mặt lộ ra nhẹ nhõm, nhưng lại thêm mờ mịt, tu vi của hắn chỉ mới có Tử Phủ Cảnh a, cũng không phải là vô địch mà phong ấn.
“ Tu vi của ta tại sao lại bị phong ấn.”
【 Đinh! Trong quá trình dung hợp Hỗn Độn Thần Thể, linh khí trong cơ thể túc chủ bắt đầu chuyển hóa thành hỗn độn chi khí, tạo ra dị tượng Hỗn Độn Thần Nhân, tồn tại ở nơi bắt đầu của vạn vật, vượt qua thời gian trường hà, phá toái hư không đến thực tại phủ thể.】
【 Do nhục thân của túc chủ quá yếu không thể gánh chịu luồn Hỗn Độn chi khí khủng bố này, cơ thể bắt đầu bị xâm nhiễm, tan biến trong phương thiên địa này, nên hệ thống đã tự ý phong ấn cổ sức mạnh này.】
Thoại âm của hệ thống vừa rơi xuống.
Sắc mặt của Dương Hàn ngưng trọng không gì sánh được, hắn chỉ nghỉ Hỗn Độn Thần Thể cũng giống như các loại thần thể trong truyền thuyết khác, không nghĩ là lại khác hoàn toàn, thể chất này là một con dao hai lưỡi.
“ Hệ thống, vậy ta không cách nào tu luyện sao?”
【 Có thể, chỉ cần nhục thân túc chủ đủ cường đại, chịu được hỗn độn chi khí xâm nhiễm.】
Nghe vậy sắc mặt Dương Hàn dãn ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.