Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hỗn Loạn Chi Lưu
Unknown
Chương 10: Bước Tiếp
Lại một lần nữa, Trần Sinh núp sau cửa đá. Hắn nhìn ra khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Đất đá đổ ầm ầm. Bụi mù giăng kín lối. Lính canh điên cuồng chống trả. Hỏa lực dồn dập vang lên, nhưng tất cả đều vô ích. Con quái vật không hề chậm lại, dù chỉ một giây.
Rock Worm trườn qua bãi chiến trường. Cái miệng rộng như máy nghiền. Nó nhai nát đất đá, t·hi t·hể, cả những kẻ đ·ã c·hết lẫn những kẻ đang vùng vẫy chạy trốn.
Tiếng nhai rào rạo. Tiếng xương vỡ vụn vang vọng trong không khí. Mùi máu tanh trộn lẫn với bụi đất, nồng nặc đến mức buồn nôn.
Jack gầm lên:
"Rút lui! Thứ này không phải chỉ vài Soul Bearers là có thể đánh bại!"
Hắn từng tham gia vây g·iết một con quái vật cấp D bậc thủ lĩnh. Khi đó, phải huy động ít nhất hai mươi cấp E cùng năm cấp D.
Họ tạo thành một đội hình vững chắc để giảm thiểu t·hương v·ong.
Jack kích hoạt Art.Hắn không dám giữ lại chút nào. Soul trong cơ thể rút đi ồ ạt.
Hắn lao thẳng đến con quái vật.
Hắn xuyên qua khói bụi, linh hoạt né tránh những tảng đá rơi xuống. Từng bước giậm xuống đất đều để lại vết chân sâu.
Thanh đao trong tay hắn là một món Soul Gear cấp D. Hắn mất mấy năm mới sở hữu được nó.
Được cung cấp đủ Soul, thanh đao phát sáng như một hung thú tỉnh giấc.
"Trảm!"
Trong lúc con quái vật tham ăn đang truy đuổi lính canh, Jack tăng tốc. Hắn vọt đến trước nó. Nó chặn lối thoát.
Hắn siết chặt đao, bắt buộc phải t·ấn c·ông.
Thanh đao chém xuống. Một nhát chém năng lượng dài hai mét cắt từ mặt đất lên tới thân Rock Worm.
Da thịt quái vật rách toạc. Một v·ết t·hương sâu hoắm hiện ra. Nhưng nó vẫn không dừng lại.
Soul Bearer tóc bạc mất vẻ bình tĩnh hằng ngày. Hắn chậm hơn Jack một chút.
Hắn đã ngưng tụ Soul thành một viên pháo năng lượng to như quả bóng.
Không nói gì, hắn trán nổi gân xanh. Hắn bắn pháo năng lượng.
Mục tiêu chính là v·ết t·hương hở mà Jack tạo ra.
Viên pháo năng lượng chớp mắt bắn trúng v·ết t·hương. Nó nổ tung. Con quái vật rít lên đau đớn.
Lần này, sự phối hợp t·ấn c·ông tạo ra một v·ết t·hương đủ lớn. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong lộ ra. Máu màu xanh sẫm có tính ăn mòn chảy xuống. Khi tiếp xúc với nền đất, nó b·ốc k·hói trắng. Những vết lõm sâu xuất hiện.
Rock Worm quằn quại trong cơn đau. Cơ thể dài hơn ba mươi mét nện xuống đất. Nó như một thùng hàng khổng lồ rơi tự do. Không ai dám đứng ra chống đỡ.
Nó co rút cơ thể. Lớp da dày đè lên v·ết t·hương. Một lớp giáp chắn gần như bất khả x·âm p·hạm hình thành.
"Đi nhanh!" Jack quát to lần nữa. Hắn dùng tốc độ vượt qua người bình thường. Hắn liều mạng chạy về lối thoát.
Rock Worm không có mắt. Nhưng ở cấp độ này, nó đã học được cách "nhìn" bằng Soul.Thế giới thông qua tầm nhìn của là quầng sáng,đất đá có vầng sáng khác với sinh vật sống
Còn Soul Bearers trong " tầm mắt" của nó là những ngọn lửa trong đêm tối.
Bản năng gào thét. Nó thôi thúc săn lùng nguồn năng lượng này. Chỉ cần ăn hết đám người kia, nó sẽ tiến hóa. Nó sẽ trở thành một Lãnh Chúa thực thụ.
Nó ngẩng đầu lên. Phần thân phình ra một đoạn. Dịch chuyển tới cổ, rồi đến miệng.
"Cẩn thận!"
Jack sợ hãi. Hắn chỉ kịp hét lên. Hắn dồn toàn lực, tiêu hao Soul. Hắn kích hoạt Art ở mức tối đa rồi thành công trốn thoát.
Con quái vật phun ra lượng lớn dịch ăn mòn. Nó bao phủ một không gian rộng lớn. Mùi tanh hôi cay mắt, gay mũi tràn ngập không khí.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Soul Bearer tóc bạc quay đầu. Hắn thấy Soul Bearer cao gầy dính dịch axit ăn mòn. Hắn ngã gục trên đất.
"Cứu ta... cứu ta!"
Hắn không có Art chiến đấu. Hắn là kẻ yếu nhất trong ba người. Dịch axit ăn mòn hai chân. Sau lưng b·ốc k·hói. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g tổn hại nghiêm trọng.
Ý chí sống sót vẫn rất lớn. Hắn dùng hai tay bò tới. Hắn hy vọng Soul Bearer tóc bạc có thể mang mình đi.
Phốc!
Viên đ·ạ·n năng lượng xuyên qua trán. Soul Bearer cao gầy khựng lại. Mắt trợn trừng. Hắn đổ gục xuống nền đất b·ốc k·hói.
Soul Bearer tóc bạc không buồn liếc nhìn. Hắn chỉ lợi dụng khoảng trống đó để chạy trốn.
Rock Worm rít lên phẫn nộ. Nó nuốt lấy t·hi t·hể. Nó hấp thụ Soul còn sót lại. Nếm được mùi ngon ngọt, bản năng càng thúc đẩy nó truy đuổi.
Nhưng trong "tầm mắt" của nó, hai ngọn lửa đại diện cho Soul của Jack và Soul Bearer tóc bạc hướng thẳng lên trên. Cuối cùng, chúng biến mất khỏi phạm vi săn mồi.
Không do dự nhiều, nó quay đầu.
"Tầm mắt" thấy còn hai ngọn lửa khác.
Một lớn, một nhỏ. Cái lớn màu nhạt. Cái nhỏ cực kỳ đậm.
Lão Beery đã hơn nửa người chìm xuống lòng đất. Thấy Rock Worm chuyển hướng, hắn nôn nóng muốn phát điên.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được dao động năng lượng Soul phía sau. Đồng tử co rụt. Hắn quay lại. Hắn thấy Trần Sinh đang nhìn qua khe cửa.
"Tiểu huynh đệ, ngươi còn sống? Thứ đó sắp tới rồi! Mau lại đây, ta đưa ngươi đi!"
Beery tỏ vẻ lo lắng. Cử chỉ và lời nói rất chân thành. Nhưng tay hắn đã mò một nắm đất đá. Hắn truyền năng lượng Soul bao bọc.
Khoảng cách gần như vậy, uy lực chẳng khác gì một khẩu shotgun.
Trần Sinh cười lạnh.
Sống trong cái địa ngục này lâu như thế, nếu hắn còn dễ tin người, thì c·hết cũng đáng.
Lão già thở hồng hộc. Hắn rõ ràng đã tiêu hao Soul quá độ. Ngay cả bản thân còn chưa lo nổi. Vậy mà còn có lòng tốt muốn đưa hắn theo?
Trần Sinh quan sát. Rock Worm sau khi nuốt Soul Bearer cao gầy thì dừng lại một chút.
Nó như đang thưởng thức. Nó rít lên đầy phấn khích. Nó cảm nhận nguồn năng lượng ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.
Vừa rồi, khi cường hóa đôi chân để bỏ chạy, hắn chắc chắn đã để lộ dấu vết.
"Hahaha! Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!"
Dù trình độ kiểm soát Soul còn kém xa lão Beery hay Jack, nhưng không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Nhìn Jack sử dụng, hắn cũng bắt chước được ở mức cơ bản.
Gần như cùng lúc, cả hai ra tay.
Lão Beery ném nắm đá được cường hóa bằng Soul. Nó bay chuẩn xác qua khe cửa.
Trần Sinh sớm có đề phòng. Hắn lách người tránh thoát. Viên đá va vào vách tường, bắn ra vài tia lửa. Nếu trúng đòn này, dù không c·hết cũng trọng thương.
Trong tay, hắn ném ra ba vệt ánh kim. Chúng được bao bọc bởi Soul. Dù không nhanh bằng đ·ạ·n, nhưng ở khoảng cách này thì đủ dùng.
Lớp Soul mỏng vây khốn tan biến. Ba con Golden Swarm lập tức lấy lại tự do. Chúng nhắm thẳng vào lão Beery.
"Thằng khốn!" Lão Beery biến sắc. Hắn vội vã đập c·hết hai con. Nhưng con cuối cùng đã bám vào vai.
Nó cắn xé da thịt, chui vào cơ thể.
Không còn thời gian để do dự. Lão nghiến răng, bóp chặt vai. Khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. Hắn điên cuồng thôi động Art, lặn xuống đất.
Cùng lúc đó, Rock Worm gầm lên. Nó lao tới. Cơ thể khổng lồ như cọc công thành đập mạnh vào cửa đá.
Không còn lựa chọn nào khác, Trần Sinh chạy như bay vào sâu trong di tích.
Nếu lao ra ngoài lúc này, chẳng khác nào t·ự s·át. Giờ hắn chỉ mong di tích đủ vững chắc. Hoặc con quái vật kia sẽ sớm chán mà bỏ đi.
Nhưng… tại sao nó không đuổi theo lão Beery?
Rock Worm bên ngoài rít gào. Ngọn lửa này dù bé hơn, nhưng rõ ràng có gì đó cực kỳ hấp dẫn. Dễ hình dung thì như một kẻ háo sắc nhìn thấy mỹ nữ lõa thể.
Nó điên cuồng va đập. Toàn bộ hang động run rẩy dữ dội. Quá trình sụp đổ bắt đầu.
Người tạo ra di tích này đã hóa thành tro bụi từ lâu. Nhưng sau vô số năm tháng, nơi này vẫn đứng vững. Điều đó chứng tỏ độ kiên cố của nó.
Như một cơ chế phòng thủ, trên toàn bộ di tích xuất hiện những hoa văn đan xen với ký tự phát sáng. Chúng chống lại sự t·ấn c·ông của Rock Worm.
Sâu trong di tích, Trần Sinh núp chặt vào một góc. Hắn như một con chuột nhỏ. Hắn lo lắng nhìn xung quanh.
Từng vết nứt xuất hiện. Chúng lan rộng như mạng nhện.
Những hoa văn ký tự giúp củng cố phòng thủ đang mờ dần.
Nếu tiếp tục thế này, đây sẽ trở thành mồ chôn của hắn.
Soul. Là năng lượng Soul.
Hắn chợt hiểu ra.
Rock Worm không có mắt. Ở sâu trong di tích thế này, lẽ ra nó không thể nghe thấy hắn. Đáp án chính là năng lượng Soul đã thu hút nó!
Nhưng… làm thế nào để thu liễm Soul?
Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào?
Trần Sinh vò đầu bứt tai, tuyệt vọng.
Thời gian như dòng cát chảy ngược. Một tảng đá lớn đột ngột rơi xuống trước mặt hắn.
Trần Sinh mở to mắt. Hắn ôm đầu, cuộn người lại. Hắn chấp nhận số phận.
Bên ngoài, Rock Worm tiếp tục điên cuồng đập vào cửa di tích. Nếu không phải xung quanh được bao phủ bởi một lớp vật chất đặc thù mà dịch axit không thể ăn mòn, thì Trần Sinh đã sớm vào bụng quái vật.
Nhưng rồi, nó đột nhiên khựng lại. Nó cảm thấy nghi hoặc.
Trong "tầm mắt" của nó, ngọn lửa nhỏ chớp tắt liên tục. Rồi… nó biến mất.
Nó rít lên, va đập thêm vài lần nữa.
Hang động tiếp tục sụp đổ. Từng tảng đá lớn rơi xuống. Một số đập vào cơ thể, khiến nó đau đớn rút lui. Cảm thấy con mồi đã trốn thoát, nó bỏ đi. Nó quay sang truy đuổi kẻ còn lại đang chạy vào nhà của nó.
Bên trong di tích, Trần Sinh mặc kệ tro bụi và đất đá rơi xuống người. Một viên đá lớn rơi trúng đầu.
Máu rỉ ra, nhưng hắn vẫn không cử động.
"Ta là cục đá. Ta là cục đá. Ta là cục đá..."
Hắn cứ lầm bầm như vậy. Nếu có ai khác ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ hắn đã phát điên.
Nhưng di tích không còn chấn động nữa.
Trần Sinh mở mắt.
"Áp lực sinh tử luôn là người thầy giỏi nhất."
Những ngày khổ luyện Soul Flow không phải vô ích. Trong khoảnh khắc ấy, Trần Sinh cảm nhận rõ ràng dòng Soul trong cơ thể, hiểu ra cách thu liễm nó.
Hắn thôi miên bản thân, tự nhủ rằng mình chỉ là một phần của hầm mỏ này, một cục đá vô tri vô giác.
Tiếc là, nó vẫn chưa hoàn hảo. Hắn không thể di chuyển, cũng không thể giữ trạng thái này quá lâu.Hắn cần luyện tập nhiều
Hắn nhìn quanh. Nhiều nơi đã bị đất đá vùi lấp. Không gian tối đen như mực. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Trần Sinh cười khổ.
Hắn nhặt lên một viên đá phát sáng.
Hắn bắt đầu tìm đường ra.
Hắn sống.
Tạm thời là thế.
Hắn nhìn xung quanh.Di tích đã trở thành một đ·ống đ·ổ n·át.Các bức tường nứt toác.
Nền đất vỡ vụn. Từng mảng trần hang sập xuống, bịt kín lối vào. Không gian xung quanh tối đen như mực. Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một viên đá phát sáng bên cạnh.
Hắn nhặt viên đá lên. Hắn khập khiễng đứng dậy. Hắn vừa lau máu vừa lẩm bẩm:
"C·hết tiệt… mình đúng là mạng lớn."
Nhưng bây giờ thì sao?
Lối ra đã bị chặn. Rock Worm có thể vẫn lảng vảng bên ngoài. Nếu không cẩn thận, hắn sẽ c·hết vì thiếu oxy trước khi tìm được đường thoát.
Hắn phải làm gì đây?
Trần Sinh hít một hơi sâu. Hắn bắt đầu kiểm tra xung quanh.
Nếu nơi này từng là một di tích cổ xưa, có thể có lối thoát bí mật. Những kẻ tạo ra nó không đời nào tự nhốt mình trong đây mà không có đường lui.
Tay cầm viên đá phát sáng, hắn dò dẫm bước đi. Hắn cố gắng không tạo ra tiếng động.
Nữ thần may mắn đã mỉm cười. Hoặc là thần c·hết đang chế nhạo hắn.
Trên vách tường vốn không có lối nào khác. Nhưng sau khi di tích bị t·ấn c·ông, bức tường vỡ ra. Nó nối liền đến một khu vực khác. Ban đầu, lối đi này bị s·ạt l·ở nên không thể tới.
Hắn càng đi sâu vào bên trong, không khí càng ẩm ướt. Nó lạnh lẽo đến rợn người. Cảm giác như có thứ gì đó đang quan sát hắn.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Trần Sinh siết chặt viên đá phát sáng.
Hắn cố giữ bình tĩnh. Không thể lùi lại.
Chỉ có một con đường phía trước.
Hắn tiếp tục bước đi.