Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Đào Tẩu

Chương 9: Đào Tẩu


Berry bước nhanh vào bên trong. Hắn vừa duy trì lớp màn Soul, vừa tiêu diệt lũ bọ.

Điều này khiến hắn trở nên nôn nóng.

Hành lang ngắn phía trước ngập tràn xác bọ. Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Cấu trúc nơi này được dựng lên khá vội vàng. Nhiều bức tường đã sụp đổ do chấn động dưới lòng đất.

Dưới ánh sáng yếu ớt của lớp rêu phát quang, các vách đá lộ ra hoa văn và ký tự dài. Chúng ngoằn ngoèo, vặn vẹo một cách kỳ dị.

Nhưng Berry không có tâm trí để quan sát.

Hắn biết rõ một điều. Dùng đàn Golden Swarm quét sạch đám người của Trương quản lý là không thực tế.

Bọn họ có thể chật vật. Nhưng nếu ổn định được đội hình, lũ bọ sớm muộn cũng bị tiêu diệt.

Khi đó, hắn sẽ là mục tiêu tiếp theo. Hắn dừng lại trước một cánh cửa nhỏ hơn. Berry nhanh chóng nhập ký tự Xà Nhân vào bảng điều khiển. Bàn tay hắn run rẩy.

Ở phía xa, Trần Sinh nấp sau đống xác bọ. Hắn lặng lẽ quan sát.

Cánh tay hắn đau nhức. Khi cúi xuống, Trần Sinh hoảng sợ phát hiện một con Golden Swarm đã cắn xuyên da thịt.

Nó đang cố chui vào trong. Một cơn rùng mình ập đến. Hắn vội siết chặt ngón tay. Hắn nghiền nát con bọ trước khi nó tiến sâu hơn.

Máu trào ra. Một lỗ hổng cỡ ngón út xuất hiện trên cánh tay. May mà không quá sâu. Toàn thân sởn gai ốc. Trần Sinh không dám lơ là nữa.

Bên ngoài, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Jack và hai Soul Bearers khác không có cấp độ quá cao.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú giúp họ trụ vững trước đàn Golden Swarm.

Giống như Berry, cả ba đều dùng Soul bao bọc cơ thể. Lớp bảo vệ này ngăn cản những cú cắn chí mạng.

Jack vẫn bình tĩnh như thường. Hắn rút một viên đ·ạ·n ra. Hắn dùng ngón tay cái cạy vỏ đồng, rũ sạch thuốc s·ú·n·g vào một chiếc mũ sắt.

Một cú đập mạnh nén chặt tất cả. Hắn tạo ra một quả bom thô sơ nhưng đầy nguy hiểm.

Jack không chần chừ. Hắn ném quả bom vào giữa đàn Golden Swarm. Soul Bearer tóc bạc bên cạnh lập tức giương tay.

Đầu ngón tay bắn ra một tia năng lượng. Tia đó trúng chính xác quả bom. ẦM! Một v·ụ n·ổ dữ dội vang lên. Xác bọ văng tung tóe.

Lũ Golden Swarm c·hết như rạ. Thêm vài lần như vậy, số lượng đàn bọ giảm đi đáng kể.

Ở phía sau, Trương quản lý siết chặt nắm đấm. Gân xanh nổi đầy trán. Hắn nhìn thấy cánh cửa đang mở ra. Hắn không giữ được bình tĩnh nữa.

"Nhanh lên! Lũ vô dụng! Có kẻ vào trước rồi kìa!" Hắn gào lên. Hắn chỉ tay về phía Berry. Giọng đầy hoảng loạn.

Hắn đã đặt cược vào trận chiến này. Nhưng giờ ván cược đã thua. Nếu không chiếm được di tích, hậu quả sẽ khủng kh·iếp.

Jack liếc nhìn hắn. Đôi mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.

"Một con chuột đã lẻn vào di tích..." Hắn lầm bầm. "Giải quyết xong, đến lượt con lợn này."

Trong di tích, t·iếng n·ổ lớn vẫn vang vọng. Lão Berry càng nôn nóng hơn.

"Mẹ nó, lũ ngu đó tạo động tĩnh lớn như vậy... e rằng sẽ thu hút thứ đó." Hắn nghĩ đến con Rock Worm thủ lĩnh.

Hắn từng kém chút m·ất m·ạng,khi vô tình chạm trán nó khi dùng Art thăm dò lòng đất. Một cơn lạnh sống lưng lan khắp người hắn.

Đôi mắt hắn ánh lên sự sợ hãi. Nỗi kh·iếp đảm vẫn rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua.

"Phải nhanh lên. Nếu không, vừa cầm đồ tới tay đã chui vào bụng nó."

Cuối cùng, hắn cũng giải mã thành công. Cửa đá chậm chạp mở ra được một nửa. Rồi nó kẹt cứng. Cơ quan đã hư hỏng do thời gian.

Lão Berry ngồi xuống. Hắn đặt tay lên mặt đất. Soul thiêu đốt, kích hoạt Art.

Điều này cho phép hắn cảm nhận bẫy hoặc cơ quan sâu vài mét dưới lòng đất. Xác định không có gì nguy hiểm, hắn khom người chui vào trong.

Trần Sinh cũng nghe thấy t·iếng n·ổ lớn bên ngoài. Dù cách suy nghĩ khác nhau, kết luận của hắn và lão Berry lại giống nhau.

Cả hai đều sợ con Rock Worm thủ lĩnh xuất hiện, nuốt chửng tất cả.

Trần Sinh nhẩm đếm trong lòng. Vài phút sau, hắn cẩn thận chui vào. Bên trong là một hành lang ngắn. Nó dẫn tới một căn phòng khác.

Những viên pha lê phát sáng chiếu rọi. Nhưng phần lớn đã hư hỏng. Nơi này chìm trong bóng tối.

Trong bóng đêm, Trần Sinh núp sau một pho tượng. Hắn không dám thở mạnh.

Hắn yên lặng chờ đợi. Mặt Berry tái như gan heo. Cuối hành lang là một căn phòng nhỏ.

Bày trí nơi này gần giống phòng của học giả nhân loại. Trong góc phòng, một bộ xương kỳ lạ ngồi dựa vào tường.

Nhưng lão Berry không vội kiểm tra. Hắn lao thẳng tới tủ sách bằng đá. Ánh mắt tràn đầy tham lam.

Một cuốn sách! Hắn chộp lấy nó.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào, cả cuốn sách hóa thành tro bụi.

Nó tan ra như chưa từng tồn tại. Hắn siết chặt nắm tay. Hắn quét mắt khắp căn phòng. Bao nhiêu năm đã trôi qua?

Thời gian đã xóa sạch mọi thứ. Kiến thức, di sản, hy vọng,yất cả biến mất.

Những quyển sách từng chứa tri thức giá trị giờ chỉ còn là đống tro tàn vô nghĩa.

"Không thể nào..." Hắn mất bao nhiêu thời gian và công sức. Hắn thậm chí đặt bản thân vào nguy hiểm. Chẳng lẽ công cốc sao nổi?

Hắn như phát rồ. Nhưng mọi thứ hắn chạm vào đều thành tro bụi. Ngay cả bàn ghế và dụng cụ thí nghiệm gần đó cũng vậy.

Hắn bước nhanh tới bộ xương. Không ngoài dự đoán, vừa chạm tay vào, bộ xương đổ xuống thành một đống tro bụi. Thứ duy nhất còn lại là một quyển sách khác. Nó mở ra, ghi chép dang dở trên bàn đá.

Lão Berry vỗ mạnh xuống như để xả giận. Nhưng quyển sách không tan thành tro bụi.

Tay hắn đau nhức. Khuôn mặt lại kinh hỉ. Nhìn từ ngoài, nó rõ ràng có bìa da và giấy. Nhưng trọng lượng chẳng khác gì một tảng đá.

"Đồ tốt!" Hắn thầm nghĩ trong lòng. Lão Berry kẹp nó dưới nách rồi vọt ra ngoài. Hắn không hề biết có một kẻ theo đuôi.

Khi chắc chắn lão Berry đã đi xa, Trần Sinh bước tới căn phòng nhỏ. Thứ đón chờ hắn hiển nhiên chỉ có tro bụi. Hắn không quá thất vọng.

Hắn đã sớm đoán trước được. Thứ hắn muốn tìm là đường thoát khỏi địa ngục này. Chứ không phải báu vật.

Tít tít tít...

Không gian yên tĩnh bỗng vang lên âm thanh lạ. Trần Sinh giật mình. Theo bản năng, hắn lùi lại vài bước. Hắn nhặt một hòn đá. Hắn ném về phía âm thanh phát ra.

Bụi mù tung lên. Một vật gì đó lấp ló trong đống tro tàn. Hắn nheo mắt. Tim đập nhanh hơn. Hắn ném thêm vài viên đá để chắc chắn không có cạm bẫy. Sau đó, hắn tiến tới.

Hắn cúi xuống nhặt lên. Một viên bi sắt to cỡ con mắt. Bề mặt nhẵn nhụi.

Nhưng khi ánh sáng yếu ớt từ pha lê chiếu vào, vô số hoa văn nhỏ li ti hiện ra.

Chúng như những mạch máu uốn lượn trên bề mặt kim loại. Hắn lật qua lật lại trong tay. Hắn cảm giác có gì đó rất đặc biệt.

Hắn nghĩ tới tiểu thuyết mạng từng đọc. Nhân vật chính chẳng phải đều nhặt được thần binh rồi đi tới đỉnh cao thiên hạ sao?

Hắn nghĩ lại bản thân. Từ lúc xuyên qua tới giờ, chưa có ngày nào bình yên.

Không ăn đấm, ăn đá thì cũng bị dọa ăn đ·ạ·n.

Cùng lúc đó, bên ngoài, lão Berry lao ra tới cửa.Hắn thấy lũ bọ đã bị tiêu diệt gần hết.

Jack cũng nhìn thấy lão Berry. Hắn kích hoạt Art. Hắn lao tới như một mũi tên.

Lão Berry cũng kích hoạt Art. Mặt đất dưới chân nhão ra. Hắn chậm chạp chìm xuống.

Rõ ràng, với tốc độ rùa bò này, hắn đang tự đào hố chôn mình.

Trong lòng rỉ máu. Hắn chỉ mong quyển sách này đáng giá. Nếu không, thật sự là toi mạng.

Điểm sáng ngưng tụ trong tay hắn. Một Soul Gear hiện ra. Nó như một mề đay đỏ rực hình ngọn lửa, truyền Soul vào.

Lão Berry ném mạnh về phía Jack.

Jack cảm thấy mi tâm đau nhói. Trực giác báo động dữ dội. Không chút do dự, hắn quay người bỏ chạy. Tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.

Mề đay chạm đất. Nó nổ tung, tạo thành một biển lửa. Vụ nổ ảnh hưởng đến cấu trúc hang động.

Từng vết nứt khủng kh·iếp lan rộng. Toàn bộ hầm mỏ rung chuyển dữ dội.

Mặt đất rung lên dữ dội. Tường đá nứt toác. Những mảng lớn sập xuống. Bụi bặm mịt mù.

Trần Sinh vừa kịp chạy ra. Hắn chứng kiến cảnh tượng này. Rắc! Một vết nứt khổng lồ lan ra từ vách đá.

Những mảng lớn vỡ vụn. Từng khối đá nặng nề đổ ập xuống. Một trận mưa bụi dày đặc trùm kín không gian.

Rồi từ trong bóng tối, một cái đầu khổng lồ trồi lên.

Rít!

Một âm thanh ghê rợn vang vọng.

Nó chói tai đến mức khiến màng nhĩ đau nhức. Rock Worm. Đây không phải con sâu đất tầm thường. Mà là một con quái vật dài hơn ba mươi mét.

Cái miệng khổng lồ của nó mở ra. Hàng trăm chiếc răng sắc nhọn lộ rõ. Chúng xoắn lại như một cỗ máy nghiền sống. Nó đủ sức nghiền nát một cỗ xe bọc thép.

Giờ ăn đã điểm.

Chương 9: Đào Tẩu