Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Ta Là Kẻ Săn

Chương 15: Ta Là Kẻ Săn


Trần Sinh lau chùi dao tế lễ, nhìn xác ba con Rock Worm cỡ nhỏ rồi lại quan sát vách đá, khẽ nhíu mày.

Rõ ràng hắn ở cách tổ của bọn chúng vài chục mét, cũng không tạo ra chấn động. Theo logic, lũ quái vật không thể nào chủ động tìm ra hắn rồi t·ấn c·ông như vậy.

Có dự cảm không lành. Cả tuần yên ổn, đột nhiên hôm nay lại bị t·ấn c·ông. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là có gì đó bất thường.

Nhớ lại Art đầu tiên của mình.Dòng Chảy Hỗn Loạn, Trần Sinh không phải kẻ ngu.

Hắn mơ hồ cảm thấy việc bản thân liên tục bị ném vào những rắc rối là do nó.

"Không thể đợi thêm nữa..."

Hắn lắc đầu, kéo ba t·hi t·hể quái vật đá xuống vực. Nhìn mấy cái túi bị đá đè hỏng, Trần Sinh cảm thấy đau đầu.

Hắn buộc phải tiếp tục đi săn để bổ sung nguồn lương thực, hoặc bỏ chạy ngay với nguy cơ c·hết đói.

Lẩm bẩm một câu chửi thề, hắn nhặt vài mẩu thịt còn ăn được, uống một ít nước rồi lấp đầy bụng.

Sau khi kiểm tra lại trang bị, hắn kích hoạt Thánh Hình Bất Định, lao nhanh vào hang động quen thuộc mà hắn thường đi săn.

Vừa vào trong, hắn đã thấy vài con Rock Worm nhỏ. Nhưng chúng không t·ấn c·ông mà lại đào bới về hướng khác.

Trần Sinh nheo mắt, quan sát từng góc trong hang. Hắn đi sâu vào thêm vài chục mét.

Soạt!

Một con Rock Worm khá to đột ngột vươn người t·ừ t·rần hang động lao xuống t·ấn c·ông.

Trần Sinh cầm chắc dao tế lễ, tâm trạng bình tĩnh hơn trước. Hắn lập tức phản kích.

Lưỡi dao xé ra một v·ết t·hương dài trên thân quái vật. Ngay sau đó, hắn lại đâm sâu hơn, kéo mạnh một đường, gần như cắt đôi mục tiêu.

Không có thời gian nghỉ ngơi.

Một con Rock Worm nhỏ từ bên cạnh nhào tới. Trần Sinh xoay người, tung một cú đấm nặng như búa tạ, trực tiếp chấn vỡ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mục tiêu.

Ầm!

Mặt đất dưới chân bỗng sụp đổ.

Chật vật né tránh, hắn thấy một con Rock Worm to khác trồi lên từ lòng đất, cơ thể béo mập uốn éo trước khi nhào tới.

"Mẹ nó!"

Dù đã cố gắng né tránh, nhưng không gian trong hang động quá nhỏ. Toàn thân hắn bị áp vào vách đá, cảm giác như xương cốt đang kêu răng rắc vì áp lực.

Con Rock Worm được đà, dùng cơ thể như búa tạ tiếp tục đập tới.

Hắn nghiến răng, cố gắng nâng cánh tay, nhưng một cơn đau nhói buốt chạy dọc bả vai.

Cơ bắp hắn run lên, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng hắn không thể dừng lại. Không thể c·hết ở đây.

Vẫn là chiến thuật cũ.

Hắn dùng dao tế lễ đâm xuống, kéo mạnh một đường dài. Rồi lại đâm sâu hơn vào miệng v·ết t·hương, cắt đứt các mô liên kết bên trong.

Pặc!

Dùng hết sức đạp mạnh, hắn đá văng con quái vật ra xa.

Thở hồng hộc, toàn thân thoát lực, Trần Sinh siết chặt chuôi dao tế lễ. Tay hắn run rẩy, không phải vì sợ hãi mà là vì từng sợi cơ đều đang rệu rã.

"Phải đi nhanh."

Đảo mắt quan sát xung quanh, hắn chộp lấy xác con Rock Worm, định kéo đi thì...

Rào rào!

Những con Rock Worm ẩn nấp trong vách đá bỗng nhiên hoảng loạn bỏ chạy, đào bới điên cuồng để tránh xa khỏi hắn... hay đúng hơn là tránh xa một thứ gì đó khác.

Ngay lập tức, mặt đất

Không, không chỉ mặt đất!

Toàn bộ hang động rung chuyển dữ dội!

Trần Sinh đồng tử co rụt. Trực giác gào thét cảnh báo nguy hiểm tột độ.

Hắn cúi đầu nhìn xuống.

ẦM!

Từ phía trên, một con Rock Worm khổng lồ ập xuống!

Cái miệng rộng như hố đen,nuốt chửng hai xác quái vật cùng đất đá xung quanh mà không hề nhai.

May mắn là Trần Sinh đã kịp thời lách người thoát khỏi tầm t·ấn c·ông. Nhưng giờ đây, hắn phải đối mặt với một nguy cơ còn lớn hơn

Theo đúng nghĩa đen.

Hắn nhận ra đây chính là con Rock Worm đã tàn sát cả hầm mỏ!

Trên thân thể khổng lồ của nó, một v·ết t·hương vẫn còn rỉ máu, chưa hoàn toàn lành lại.

Tấn công?

Trần Sinh nhìn xuống con dao tế lễ trong tay,trừ phần cán ra, lưỡi dao chỉ dài một gang tay. Sau đó, hắn lại ngước lên nhìn con quái vật có bán kính cơ thể hơn ba mét.

Trần Sinh cười khổ.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh.

Lối ra đã bị chặn.

Lựa chọn duy nhất là chờ toàn bộ thân thể con quái vật di chuyển qua, để lộ một khoảng trống,đến lúc đó, hắn sẽ vọt ra ngoài, quay về thần điện để ẩn náu.

Suy nghĩ thì dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vài nhịp thở.

Cơ thể khổng lồ của con quái vật như một toa tàu điện ngầm, ầm ầm trườn qua.

Thời gian bị nén lại. Chỉ một khoảnh khắc.

Trần Sinh nhanh chóng đưa ra quyết định,hắn lùi về sau, áp sát vào vách đá, hạ thấp trọng tâm như một con báo săn đang rình mồi.

Cảm giác ngứa ngáy đã lan tràn khắp cơ thể từ nãy đến giờ, tín hiệu quá tải làm máu chảy ra từ mũi và mắt. Nhưng hắn không dám chớp mắt.

Hắn cúi đầu, tập trung vào nền đá, hô hấp dần chậm lại.

Trong "tầm mắt" của Rock Worm khổng lồ,Trần Sinh như một ngọn lửa rực cháy giữa bóng tối, Soul dày đặc hơn bất kỳ sinh vật nào nó từng gặp.

Đâu đó trong bản năng của nó, có một giọng nói thôi thúc

"Ăn đi. Hấp thụ nguồn sức mạnh đó, và ngươi sẽ thay đổi"

Cơn đói khát nguyên thủy thôi thúc nó lao tới, thèm khát nguồn năng lượng có thể giúp nó tiến hóa.

Nhưng thân thể quá lớn, mỗi lần t·ấn c·ông, nó phải xoay chuyển toàn bộ cơ thể một vòng.

"Tới rồi."

Trần Sinh nhẩm tính trong đầu.

Lớp đất đá chuyển động,Rock Worm lao lên.

Trong "tầm mắt" của hắn, con quái vật trườn đến chỉ cách vài mét dưới nền đất.Nhưng phần thân đồ sộ của nó vẫn chắn lối ra.

Ầm!

Mặt đất sụp đổ, cái miệng khổng lồ của nó bất ngờ trồi lên từ bên dưới.

Trần Sinh ngay lập tức né tránh.

Vồ hụt!

Rock Worm húc thẳng đầu vào trần hang, đất đá vỡ vụn, bụi mù che phủ tầm nhìn.

Nhưng thân thể khổng lồ của nó vẫn tiếp tục chuyển động,lối ra vẫn chưa lộ diện!

Nó nghiến nát một mảng đất đá, rồi lại vồ xuống.

Vụt!

Trần Sinh né sang một bên, tiếng xé gió vang lên bên tai, không khí đầy mùi tanh hôi.

Ngay tại vị trí hắn vừa đứng, nền đá bị xé toạc, biến mất hoàn toàn trong cái miệng tham lam của quái vật.

Lắc lư cái đầu to, nó lại lao xuống lần nữa!

Nhưng lần này, nó há miệng, xông thẳng tới!

Không còn đường lui!

Trần Sinh dồn sức bật người về phía trước.

Ngay lúc đó, phần thân thể đồ sộ của Rock Worm vừa trườn qua, để lộ một khoảng trống hẹp.

CƠ HỘI DUY NHẤT!

Vụt!

Hắn nhảy vọt qua, da đầu bị lột một lớp, lồng ngực va đập mạnh đến nghẹt thở!

Nhưng hắn không dám dừng lại.

Cắn răng, liều mạng chạy.

Phía sau, Rock Worm rít lên,lần thứ ba vồ hụt!

Nó gầm lên điên cuồng, rượt theo sát nút. Khoảng cách chưa đầy một mét!

Không kịp!

Dù có chạy đến thần điện, nó cũng sẽ bám theo.

Khác với lần trước, nó đã xác định rõ vị trí của hắn,nhất định sẽ chờ sẵn ở bên ngoài.

Trừ khi hắn cũng có thể giống nó, hấp thu dinh dưỡng từ đất đá. Nếu không, hắn sẽ c·hết dần c·hết mòn vì mất nguồn lương thực.

Cũng chả có gì đảm bảo nó sẽ không tiếp tục đuổi theo hắn đến đáy vực.

Không có đường lui.

Hoặc là hắn c·hết… hoặc là nó c·hết.

Lối ra chỉ còn chưa tới mười mét!

"AAAAA!"

Trần Sinh gầm lên, ép bản thân bức tốc

Hắn lao ra khỏi hang, nhảy thẳng xuống vách đá!

Tay phải nắm chặt dao tế lễ, đập mạnh lên vách đá, cắt ngang một đường để giảm tốc độ rơi.

Tay còn lại co rút, soul dồn toàn lực cường hóa ngón tay, rồi cắm thẳng vào vách đá!

Đau!

Cơn đau buốt nhói chạy dọc cánh tay, đầu ngón tay vỡ nát!

Nhưng hắn không buông.

Ngay sau đó,Rock Worm lao ra khỏi hang!

Trong điều kiện bình thường, nó sẽ nhận ra vực sâu phía trước. Nhưng lúc này, nó đang dốc toàn lực t·ruy s·át con mồi

Bản năng đã che lấp đi sự phán đoán ít ỏi.

Nó lao ra khỏi vách đá.

Và rơi thẳng xuống vực!

Trần Sinh chưa kịp cười

BỐP!

Phần đuôi quái vật quét trúng hắn!

Một lực v·a c·hạm khủng kh·iếp giáng thẳng vào lồng ngực.

ẦM!

Trần Sinh cảm giác n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như bị đảo lộn, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Khoảnh khắc bị hất văng ra, cả thế giới như chậm lại.

Không khí lạnh cắt qua da thịt, gió rít gào thét bên tai.

Lưng hắn cong giật, cơ thể xoay cuộn trong không trung.

Đâu là trên? Đâu là dưới?

Cảm giác mất trọng lực khiến dạ dày hắn xoắn lại.

Nhưng hắn không có thời gian để hoảng loạn.

Các giác quan của hắn đã quá tải, chớp tắt liên tục như một cỗ máy gặp lỗi.

Rơi từ độ cao này, hắn chắc chắn sẽ c·hết.

Hắn học theo những kẻ nhảy dù, nghiêng người tăng tốc độ rơi,rồi bám vào thân thể Rock Worm!

XẸT!

Dao tế lễ xuyên qua lớp da cứng như một lưỡi dao cắt qua bơ, nhưng chiều dài lưỡi dao lại quá ngắn.

So với thân hình khổng lồ của Rock Worm, nó giống như một cây kim nhỏ bé, chỉ có thể gây tổn thương bề ngoài.

Trần Sinh vươn tay, bấu chặt vào thịt quái vật.

Rock Worm gầm rú điên cuồng, thân thể quằn quại như một con rắn khổng lồ bị quăng xuống vực sâu.

Những thớ thịt bên dưới lớp da co giật loạn xạ, đập mạnh vào tay Trần Sinh.

Nếu không bám chặt, hắn sẽ bị hất văng ra ngay lập tức!

Hắn nghiến răng, mắt đỏ lên vì máu tràn xuống.

Cắm phập dao tế lễ xuống!

Một nhát.

Hai nhát.

Máu nóng phụt ra,nhuộm đỏ cả hai bàn tay hắn.

Nhưng hắn không buông.

"Nếu phải c·hết… thì ta cũng sẽ c·hết như một kẻ đi săn."

"CÒN MÀY CHỈ LÀ CON MỒI!"

Tầm mắt tối sầm,cả hai rơi vào vực sâu.

Chương 15: Ta Là Kẻ Săn