Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Quả

Chương 16: Quả


Không biết bao lâu sau, hắn mở mắt.

Hoặc ít ra là hắn nghĩ mình đã mở mắt, nhưng trước mặt vẫn chỉ là một màu đen.

Cơn đau buốt tận xương tủy trào lên, khiến hắn gần như muốn nôn ra máu.

Hắn thử cử động,một nỗ lực ngu xuẩn. Cơn đau dữ dội từ ngực lan ra khắp người, như thể có hàng trăm con dao nhỏ cắm vào lồng ngực, cắt nát từng sợi cơ.

Hắn muốn hít thở sâu, nhưng mỗi lần cố gắng, lồng ngực lại đau nhói như b·ị đ·âm xuyên. Cảm giác nghẹt thở làm hắn choáng váng, còn từng hơi thở yếu ớt như đang rời xa cơ thể hắn từng chút một.

Tay trái hoàn toàn không thể cử động có lẽ đã gãy. Nhắm mắt lại, hắn vận chuyển Soul Flow, cố gắng dùng nó để kiểm tra thương tích.

Xương sườn gãy hai cái, một số nơi bị rạn, tay trái quả nhiên đã nát đến mức đáng sợ. Nhưng thứ đáng lo nhất chính là xuất huyết nội.

Hắn thử dùng Soul để chữa trị như trước kia, nhưng vô dụng. Hắn chỉ có thể kéo dài thời gian,không thể cầm máu hoàn toàn. Giống như đang cố giữ cát trôi qua kẽ tay, vô ích.

Hắn không thể ở yên thế này.

Không khí có gì đó không ổn.

Hắn không nghe thấy gì ngoài tiếng thở của chính mình, nhưng lại có cảm giác mơ hồ về một sự hiện diện khác. Một thứ gì đó vừa cử động gần hắn. Cơn ớn lạnh len lỏi dọc theo sống lưng.

Rồi một âm thanh khẽ vang lên.

Nhẹ đến mức hắn không chắc mình có nghe nhầm không. Như tiếng xương cọ vào đá. Rồi một tiếng khác.

Rồi một tiếng rít trầm thấp, kéo dài, đứt quãng,như hơi thở của một thứ gì đó đang hấp hối... hoặc đang chực chờ một con mồi sắp c·hết.

Toàn thân Trần Sinh cứng đờ. Cơn đau lập tức bị đẩy lùi bởi một cảm giác khác.

Sợ hãi.

Hắn không cô độc.

Tiếp tục như thế, hắn sẽ c·hết.

[Sacred Form of the Shapel·ess – Thánh Hình Vô Định]

Art kích hoạt, tầm nhìn của hắn đột ngột thay đổi.

Trước mắt hắn, cơ thể trở thành một bức tranh đầy sắc độ, những mảng nóng lạnh đan xen, nhưng vùng đỏ rực trong khoang bụng là thứ thu hút sự chú ý nhất.

Xuất huyết nội.

Nhưng phải làm gì?

Lấy dao tế lễ chọc ra? Ý nghĩ lóe lên rồi bị hắn gạt đi ngay. Đây không phải tràn khí màng phổi. Chọc một lỗ sẽ chỉ làm hắn c·hết nhanh hơn.

Phải cầm máu lại mới được.

Hắn hít sâu, tập trung, dẫn Soul Flow len lỏi vào cơ thể. Không thể làm nhanh chỉ cần một sai sót nhỏ, hắn có thể tự g·iết chính mình.

Lần thứ nhất.

Sai vị trí. Một cơn đau dữ dội lan ra, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như bị khuấy lên. Hắn gần như nôn ra máu.

Lần thứ hai.

Hơi tốt hơn, nhưng vẫn chưa đúng. Cảm giác nóng rát lan rộng, như thể hắn đang dùng tay trần chạm vào một thanh sắt nung đỏ.

Lần thứ ba.

Một luồng nhiệt chảy xuôi qua mạch máu, quấn chặt lấy vùng tổn thương.

Thành công.

Soul Flow bao bọc lấy v·ết t·hương, nén mạch máu lại. Máu đã ngừng chảy.

Hắn thở phào, nhưng không dám thả lỏng. Bây giờ không được di chuyển mạnh, nếu không máu có thể chảy lại bất cứ lúc nào.

Nhưng đây không phải lúc nghỉ ngơi,hắn phải xử lí cánh tay trái và xương sườn bị gãy.

Hít ra,đau,thở vào cũng đau

Không phải lúc nghỉ ngơi.

Trần Sinh hít vào đau.Thở ra cũng đau.

Dù có thể điều chỉnh cảm giác đau đớn thành nhiệt lượng, nhưng không phải là 100%. Cơn đau vẫn dai dẳng như hàng ngàn con dao nhỏ cứa vào từng thớ thịt.

Hắn cắn răng, giật mạnh vạt áo, xé thành từng dải, quấn chặt quanh lồng ngực.

Mỗi động tác đều như t·ra t·ấn. Tay trái gãy gần như vô dụng, nhưng với sự bao bọc của Soul, hắn có thể dùng xương gãy làm nẹp tạm thời, miễn cưỡng giữ cánh tay ở vị trí cũ.

"Mày tưởng mình là vua của giun thì có thể g·iết tao sao?"

Hắn cười lạnh. Ánh mắt sắc bén lướt qua con Rock Worm khổng lồ đang thoi thóp, v·ết t·hương cũ rách toạc, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đổ tràn ra ngoài.

Hít sâu, hắn cẩn thận leo xuống.

Va chạm nhẹ cũng khiến hắn đau đến mức khụy một chân.Mỗi hơi thở đều như dao cắt vào phổi.

Hắn gỡ dao tế lễ ở tay trái,ngước nhìn quái vật.

Bên dưới lớp da dày như thép, một viên tinh thể Soul cỡ hột gà đang lấp lánh, được bảo vệ bởi hàng ngàn sợi cơ quấn chặt.

Hắn tiến tới.

Dao tế lễ dù rất ngắn, nhưng cắt xuống đủ nhiều, núi cũng có thể bị chẻ đôi, huống chi chỉ là một con quái vật.

Rock Worm rít gào yếu ớt, cơ thể khổng lồ giật giật như muốn phản kháng nhưng vô lực.

Xuyên qua da thịt, hắn cảm nhận được sự bầy nhầy của dịch vị, chút ăn mòn nhẹ truyền đến, nhưng hắn không quan tâm.

Một vật gì đó lăn lóc dưới chân.

Hắn cúi xuống,một mũ bảo hộ, dính chặt vào một cái hộp sọ.

Trần Sinh nhìn thoáng qua rồi bật cười.

"Trương quản lý đây sao?"

Hắn cầm hộp sọ lên, ngắm nghía vài giây rồi ném qua một bên.

Một thời gian trước, kẻ này còn oai phong lẫm liệt, miệng hét ra lửa. Giờ chẳng hơn gì một đống cứt.

Hắn đạp lên hỗn hợp thịt, xương, đất đá và những thứ không thể gọi tên.

Trần Sinh lại có một bất ngờ thú vị,quyển sách của Sulandi, thứ mà lão Beery đã lấy đi, giờ đây đang nằm ngay trước mặt hắn.

Nhặt lên kiểm tra qua loa, hắn nhận ra nó hoàn toàn nguyên vẹn, không hề bị tổn hại dù chỉ một chút.

Còn về phần lão Beery... haha, chắc giờ cũng hóa thành phân bón rồi.

Mỗi nhát dao cắt xuống đều mang theo sự kiên nhẫn và điên cuồng, như một đứa trẻ hào hứng mở quà,món quà mà Satan đã tặng hắn giữa địa ngục.

Cơn ngứa dần lan ra.

Nhưng đau đớn chuyển thành ngứa cũng không tệ tí nào.

Một nhát dao cuối cùng.

Lớp cơ bọc chặt viên tinh thể rách toạc.

Trần Sinh vươn tay, cầm lấy nó, rồi trực tiếp hấp thu.

Cảm giác quen thuộc ập đến,một dòng nước ấm tràn khắp cơ thể, làm dịu đi mọi v·ết t·hương, cuốn phăng sự mệt mỏi.

Hắn rên lên đầy thỏa mãn.

Lượng Soul dồi dào giúp hắn kiểm soát được "cơn ngứa" của ân sủng.

Ý chí và linh hồn đã trải qua một lần gột rửa, không còn yếu đuối như trước.

Quan trọng nhất lần này, ân sủng không còn trực tiếp được ban tặng bởi thực thể đó.

Viên tinh thể hóa thành tro tàn.

Lượng Soul hắn tiêu hao cho Art đã chiếm đến một phần ba, nhưng đổi lại, hắn mạnh hơn trước.

Hắn vươn tay, kéo xuống lớp da c·hết trên mặt.

Bên dưới,một khuôn mặt sắc bén, làn da khỏe mạnh, ánh mắt thâm trầm.

Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ ghê tởm chính mình.

Nhưng lúc này lớp da cũ bị xé bỏ, thứ còn lại là một bản thể mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn.

Hắn không còn nghi ngờ về con đường của mình nữa.

[Ngươi nhận được một Soul Gear]

Nghe thế Trần Sinh mở bảng trạng thái.

Thanh kinh nghiệm đã 20/200.

Hắn biết đó chỉ là một loại ảo giác thần kinh, nhưng vào khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình như siêu nhân.

Hắn nhìn xuống vật phẩm vừa nhận được.

Ý niệm vừa động, Soul tiêu hao, từng đốm sáng dần ngưng tụ.

Lớp vảy đen xám lan dần trên cánh tay, tạo thành một lớp giáp cứng cáp nhưng vẫn linh hoạt.

Khi hắn truyền Soul vào, một loại cộng hưởng kỳ lạ vang lên trong tâm trí.

Rock Skin (Cấp D)

Tăng cường phòng thủ: Giảm sát thương vật lý, đặc biệt là va đập.

Di chuyển dưới lòng đất: Khi truyền Soul, có thể hòa vào đất đá và di chuyển trong phạm vi giới hạn.

Cảm nhận không gian: Sử dụng sóng chấn động để "nhìn" mọi thứ xung quanh, ngay cả trong bóng tối tuyệt đối.

Hắn siết chặt nắm tay, cảm nhận sự cứng cáp của Soul Gear.

Giờ đây, hắn mới thật sự là một Soul Bearer.

Không còn là tên nô lệ yếu đuối để người khác tùy ý giẫm đạp.

[Sacred Form of the Shapel·ess – Thánh Hình Vô Định] mặc dù có thể giúp hắn chữa trị và loại bỏ các mô bị hỏng,nhưng xương sườn và tay trái vẫn cần thời gian để lành lại.Nhưng dưới sự hỗ trợ chữa trị của soul hẳn là sẽ không quá lâu.

Giải trừ Art,Soul trong cơ thể vẫn còn dư giả,hắn giậm chân xuống đất thiêu đốt soul để sử dụng kĩ năng của Rock Skin.

Trần Sinh đặt tay xuống mặt đất, hơi thở chậm lại. Một cảm giác lành lạnh lan ra từ đầu ngón tay, như thể hắn vừa chạm vào một mặt hồ vô hình.

Một làn sóng chấn động lan tỏa, len lỏi qua từng khe đá, quét qua không gian như một sợi tơ mỏng đang vẽ nên hình thù của thế giới xung quanh.

Trong đầu hắn, bóng tối không còn tuyệt đối nữa. Những đường nét mơ hồ bắt đầu xuất hiện,bức tường trước mặt, những viên đá rơi vãi trên sàn.

Mọi thứ đều hiện lên trong một sắc thái xám trầm, không màu sắc, không chi tiết, nhưng đủ để hắn "thấy".

Khi hắn dịch chuyển chân, những gợn sóng tiếp tục truyền đi, phản hồi trở lại như những con dơi dò đường trong bóng tối.

Đáy vực khá rộng, nhưng ngoài những tảng đá, xác con Rock Worm, và chính hắn, thì chẳng còn gì khác. Con sông ngầm mà Sulandi nhắc đến cũng không thấy đâu.

Dù đáy vực vẫn còn kéo dài, nhưng với trạng thái hiện tại, hắn không muốn tiếp tục thăm dò.

Tiếng xé thịt vang lên, rồi vị tanh nồng ghê tởm lại một lần nữa tràn ngập khoang miệng. Hắn hơi nhăn mặt, nhưng vẫn cắn nuốt cho đến khi no.

Ngước nhìn lên trên, hắn thầm cân nhắc.Xác con quái vật khổng lồ này có lẽ sẽ thu hút những con Rock Worm khác.

Mà ai biết được dưới này còn con nào to hơn thế này,hoặc thậm chí còn kinh khủng hơn không?

Trần Sinh hít sâu, tập trung truyền Soul vào Rock Skin.

Một cảm giác lạnh lẽo lan dọc theo cánh tay, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.

Lớp vảy đen xám trên da hắn khẽ rung động, như thể đang hòa vào không khí xung quanh.

Hắn cúi xuống, chạm tay xuống mặt đất. Cảm giác thô ráp của đá vụn biến mất ngay khi Soul tràn vào.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể hắn dần chìm xuống như thể bị nuốt chửng.

Không phải sụp đổ, mà là tan vào đất đá. Mọi áp lực biến mất, không còn sức nặng hay cản trở.

Hắn trượt qua lòng đất như một bóng ma, cảm nhận từng dòng rung động lan tỏa từ môi trường xung quanh.

Đất đá không còn là vật cản mà trở thành một phần cơ thể hắn,mềm mại, linh hoạt, cuốn hắn đi theo ý muốn.

Trong trạng thái này, hắn không thể thấy gì bằng mắt, nhưng lại "nhìn" được theo một cách khác.

Sóng chấn động lan ra từ cơ thể, phản xạ lại từ các vật thể xung quanh, dựng lên một bức tranh hoàn hảo trong tâm trí.

Hắn cảm nhận được khe nứt trên vách đá, từng viên sỏi nhỏ đang dịch chuyển, thậm chí cả những sinh vật nhỏ bé ẩn nấp trong lòng đất.

Hắn di chuyển nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn, tựa như một phần của mặt đất.

Chương 16: Quả