Hỗn Loạn Chi Lưu
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Định Hướng
"Bóp dái thật rồi!"
Trần Sinh không rõ vì sao, nhưng hắn lại thích cảm giác này hơn...
Không lâu sau, mười mấy con Bone Devourer bay đến, lượn vòng quanh vách đá. Chúng không thể hiểu nổi con mồi đã biến mất từ khi nào?
Gió rít bên tai.Hắn điều chỉnh tư thế,đảm bảo không tiếp đất bằng đầu.
Di chuyển trong lòng đất, lượng Soul trong cơ thể Trần Sinh cạn dần. Nếu là Soul Bearer bình thường, có lẽ đã kiệt sức từ lâu.
Trần Sinh vươn tay, thu hồi lại ngọn giáo rơi gần đó.
Trần Sinh thè lưỡi, nếm thử những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Kỹ năng này cho phép hắn cảm nhận sự hiện diện của sinh vật hoặc nguồn nước gần đó, nhưng gió cát liên tục ở sa mạc làm mọi thứ trở nên mơ hồ, khó phân biệt
Xung quanh hắn chỉ là một màu cam sáng chói, nhiệt lượng từ cát nung bỏng cả không khí, làm cho mọi thứ nhập nhòe như một biển lửa.
Hắn nghiến răng, gạt bỏ cơn đau.
Không chần chừ, hắn bỏ nó vào miệng, nhai nuốt.
Trong cảm nhận của hắn, vài rung động nhỏ len lỏi dưới lớp cát, nhưng quá yếu để trở thành bữa ăn.
Hắn sờ lưng, dùng Soul kiểm tra thương tích. Không gãy xương, không nứt vỡ. Nhưng phần thịt bầm tím đọng máu, đau ê ẩm.
Không có con quái vật nào đuổi theo, nhưng nơi này không phải chỗ dừng chân lâu dài.
Hắn bắt đầu khởi hành.
Cát rẽ ra dưới chân hắn.
Con quái rít lên, tung cánh, cố gắng hất hắn xuống. Nhưng đã muộn.
Trần Sinh chật vật né tránh, tầm nhìn nhiệt ở môi trường sa mạc đúng là một ý tồi.
Nhưng hắn thì khác, trữ lượng Soul của hắn vượt xa những kẻ cùng cấp, mới có thể liên tục sử dụng Art, Soul Gear, lẫn cường hóa cơ thể mà vẫn duy trì được sức chiến đấu.
Năm mét... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nối hai điểm đó thành một đường thẳng.
Nó lao xuống, rơi thẳng vào vách đá dựng đứng.
Nhìn xung quanh chỉ là cát và cát,kéo dài đến vô tận,dù là Soul Bearers cũng không dám vỗ ngực cam đoan bất kì điều gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiểm tra v·ũ k·hí. Ngọn giáo còn nguyên, không hư hại nghiêm trọng. Chỉ cần dùng dao tế lễ chỉnh sửa một chút là ổn.
Trần Sinh theo thói quen kiểm tra lại đồ đạc. Quyển sách của Sulandi và dao tế lễ là hai vật quan trọng nhất, hắn dùng dây da buộc chặt vào người. Ngọn giáo vẫn nằm chắc trong tay.
Nhưng ở đây, trên nền cát xốp lún, rung động truyền đi chậm hơn, yếu hơn. Phạm vi cảm nhận cũng bị rút ngắn đáng kể.
Nếu ở dưới lòng đất, hắn có thể dễ dàng định vị mục tiêu, nhưng ở đây mọi thứ đều rực cháy, khiến khả năng quan sát giảm mạnh.
Nhìn mặt trời rực cháy như q·uả c·ầu l·ửa treo giữa bầu trời, hắn thầm rủa. Nhiệt độ trong bộ quần áo da Rock Worm chẳng khác gì bị nhét vào lò nướng.
Phải đợi đến khi đêm xuống, khi cái nóng biến mất và cái lạnh thế chỗ, hắn mới có thể lên đường.
Ban đêm trong sa mạc không khác ban ngày là bao, ngoài việc không còn bị mất nước. Sự chênh lệch nhiệt độ khắc nghiệt khiến lớp cát vốn bỏng rát dưới chân nhanh chóng trở thành một mặt băng lạnh lẽo.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có ngày hắn gặp phải một thứ mà ý chí, sự liều lĩnh và một chút mưu mẹo cũng không thể đánh bại.
Trần Sinh xoay mạnh cánh tay, phóng ngọn giáo với toàn bộ sức lực. Bone Devourer rít lên, đôi cánh tung ra như một tấm khiên thịt, chặn đứng v·ũ k·hí.
Với thân phận Soul Bearer, hắn chắc chắn sẽ có một cuộc sống sung túc hơn là cứ mãi lang thang giữa sa mạc đầy quái vật.
Hắn không đi về hướng Nam và Tây.
Hắn có thể di chuyển dưới lòng đất, nhưng không có nghĩa là không cần thở. Soul Bearer nhờ Soul có thể nín thở lâu hơn, nhưng cũng chỉ đến một giới hạn nhất định. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Sinh nhấc tay phủi lớp cát bám trên mặt, rồi lấy một cành cây nhỏ vẽ lên mặt đất.
Trần Sinh thả tay, rút dao, rồi nhảy khỏi xác quái vật.
Hắn bứt tốc, ngay lập tức nhảy vọt lên. Dao tế lễ buộc dây da bên hông được rút ra, ánh mặt trời phản chiếu bề mặt đen kịt lóe lên trong không khí.
Ngay sau đó, cái mỏ khổng lồ mổ xuống.
Máu con rắn giúp hắn dịu đi cơn khát. Trong tầm nhìn nhiệt lượng, mọi sinh vật ẩn nấp trong cát đều hiện rõ ràng do sự chênh lệch nhiệt độ.
Hắn kẹt giữa sa mạc, không thức ăn, không nước uống.
Bắc và Đông là hai lựa chọn còn lại.
Cảm giác ngứa ran xuất hiện sau lưng.
"Mày ngon thì chặn cái này xem!"
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là… hắn đang ở đâu?
Ở một cồn cát lớn, đã cách xa vách đá.Trần Sinh trồi lên ngã vật xuống cồn cát, hơi thở dồn dập như muốn xé toạc lồng ngực. Hắn ngước mắt nhìn bầu trời đỏ rực, cảm nhận cái nóng thiêu đốt làn da.
Cơ thể hắn được năng lượng Soul bao bọc, chống lại được cả đ·ạ·n s·ú·n·g trường, huống chi là cú chích của một con bọ cạp.
Nơi này cũng có quái vật.
Động mạch to bằng cổ tay bị cắt đứt. Máu phun xối xả, bọt khí sủi lên khi không khí tràn vào khí quản bị rách nát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xung quanh bốn phía chả có gì khác nhau. Nếu muốn rời khỏi đây, hắn cần tìm được thị trấn hoặc thành phố nào đó.
Hắn tiếp đất, cát bụi bắn lên tung tóe. Xương cốt kêu răng rắc, cột sống như bị búa tạ nện vào.
Lập tức vận chuyển Soul cường hoá cơ thể và kích hoạt kĩ năng da đá.
Hơi nóng hầm hập táp thẳng vào mặt, không khí hít vào như đốt cháy phổi. Gió lồng lộng, mang theo cát, vả vào từng tấc da thịt.
Hướng Tây là nơi mặt trời lặn. Nghĩa là vào ban ngày, cát ở đó sẽ hấp thụ nhiệt mạnh nhất, dù ban đêm nhiệt độ đã giảm, nhưng vẫn có khả năng rơi vào những vùng cát còn nóng bỏng. Lạnh trên, nóng dưới, chẳng khác nào bị t·ra t·ấn.
Cát bụi cuốn theo gió nóng táp vào mặt, hắn nheo mắt, kiên nhẫn chờ đợi.
Hướng Bắc là vách đá nơi hắn từng đụng độ đám quái vật bay. Không cần nghĩ cũng biết, nếu quay lại, hắn chỉ còn đường c·hết.
Nó điên cuồng nhảy nhót, cát bụi văng tung tóe. Cổ vươn dài, mỏ sắc bén mổ xuống như rìu chiến.
Chỉ còn hướng Đông.
Hắn cố ý chịu đựng lâu hơn, chờ cho phần da b·ị t·hương c·hết đi, rồi mới tắt kỹ năng. Một mảng da bong tróc rơi xuống, để lộ lớp da non đỏ rát bên dưới.
Lúc này, tầm nhìn nhiệt lượng cùng khả năng thu thập thông tin bằng vị giác mới thực sự phát huy tác dụng.
Mũi giáo trong tay đâm thẳng xuống một bãi cát. Lớp cát nhúc nhích trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng trở nên bất động. Hắn khom người, moi lên một con rắn đã b·ị đ·âm nát đầu.
Xung quanh hắn, chỉ có gió rít và cát trôi.
Chương 18: Định Hướng
"Tay trái hướng về Tây, tay phải hướng về Đông. Trước mặt là Bắc, sau lưng là Nam"
Hắn hít sâu,ghi nhớ vị trí, nhìn bầu trời đỏ rực sắp tắt nắng. Ban ngày mà đi thì chẳng khác nào tự nướng chín bản thân.
Nếu là nền đất đá cứng, mỗi bước chân của hắn sẽ tạo ra sóng chấn động lan xa, giúp mở rộng phạm vi cảm nhận.
Mùi vị thật sự... tởm. Nhưng ít nhất vẫn ngon hơn thịt Rock Worm.
Thoát khỏi một địa ngục, lại rơi vào địa ngục khác.
Lại một lần nữa, kiến thức hắn học khi nằm dài lướt điện thoại phát huy tác dụng.
Mặt trời vừa khuất bóng, màn đêm buông xuống nuốt chửng cả sa mạc.
Hắn bám vào con quái vật, mục tiêu là cái cổ dài của nó. Nhưng Bone Devourer không phải loại sẽ đứng yên.
Đốt cháy Soul.
Bước chân vẫn đều đặn.
Xoẹt!
Bone Devourer co giật dữ dội, cánh vẫy cuồng loạn, cát bụi tung mịt mù. Nhưng rồi, động tác nó chững lại. Chậm dần. Đôi mắt mờ đục mất đi sự hung ác.
Có lẽ vì nó mang lại sự cô độc quen thuộc.
Hai chân đạp mạnh, đẩy cơ thể lao lên phía trước. Mười ngón tay bấu chặt vào hộp sọ Bone Devourer như những chiếc đinh.
Hắn thử ngừng vận chuyển Soul cường hóa cơ thể. Lập tức, cái lạnh như hàng ngàn mũi kim xuyên vào da thịt. Cảm giác tê cóng lan dần, khiến Trần Sinh khẽ rùng mình. Không do dự nữa, hắn kích hoạt [Sacred Form of the Shapel·ess – Thánh Hình Vô Định].
Nhiệt lượng từ những hạt cát chảy vào giày, vẫn còn âm ỉ dù màn đêm đã buông xuống được vài giờ.
Hai mươi phút trôi qua, bóng của ngọn giáo đã dịch chuyển.
Hắn chép miệng, phun ra vài mảnh vụn.
Lưng hắn nóng rực, cơ bắp siết lại như có lửa chạy qua. Lớp da biến đổi, đá vụn trồi lên phủ kín toàn bộ phần lưng.
Nếu thế giới này có địa lý và khí hậu tương tự Trái Đất, đi về Nam chỉ khiến hắn lún sâu hơn vào lòng sa mạc.
Trần Sinh lại ngửa đầu nhìn bầu trời, hơi thở nặng nề. Cái nóng vắt kiệt sức lực, nhưng thứ thực sự khiến hắn rơi vào trầm tư không phải nhiệt độ, mà là tương lai phía trước.
Nóng…
Trước tiên, hắn cần xác định phương hướng.Nghỉ ngơi một lúc,Trần Sinh ngồi xổm trên cồn cát, cắm mũi giáo xuống nền đất khô cằn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có thời gian kêu đau.
Dù vậy, không lâu sau, hắn vẫn phát hiện hai con bọ cạp nhỏ.
Trần Sinh cắn răng, liều c·hết không buông. Đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu để con quái này bay lên, hắn sẽ rơi vào thế bị động. Chờ đến khi đồng bọn nó quay lại, kết cục chỉ có thể là c·ái c·hết.
"Điểm đầu tiên là bóng của ngọn giáo lúc ban đầu. Điểm thứ hai là bóng của nó sau khi chờ đợi."
Rầm!
Trần Sinh há miệng thở như sắp c·hết đ·uối.
Trần Sinh kích hoạt [Rock Skin] cảm nhận rung động dưới lòng đất.
"Vị cũng không tệ... Nếu có con nào to hơn thì tốt."
Lớp giáp làm từ da Rock Worm hấp thụ phần lớn lực công kích, nhưng vẫn lõm vào sâu. Lực phản chấn truyền từ giáp qua da thịt, rồi lan đến tận xương sống. Một cơn đau nhói xé dọc lưng, khiến hắn suýt nữa ngất đi.
Hắn không biết rằng kẻ thù vừa rồi là Bone Devourer, một loài quái vật phi hành cấp D, cực kỳ khó đối phó.
Hắn thè lưỡi thu thập thông tin, nhưng ngay lập tức hối hận,cát xộc vào miệng, lưỡi khô rát như bị giấy nhám cọ qua.
Đột nhiên, Trần Sinh dừng bước.
Lần đầu tiên sử dụng ở môi trường sa mạc, hắn mới nhận ra một vấn đề lớn.
Bốn phía chỉ có màn đêm vô tận.
Một sai lầm ngu ngốc. Cách này chỉ hiệu quả khi ở trong bóng tối, chứ không phải nơi đầy gió và bụi như sa mạc.
Kiểm tra qua một chút, hắn gật đầu. Máu bầm đã biến mất, coi như xử lý xong.
Cơ thể chìm xuống, như một con cá lặn vào nước. Ở sa mạc, cát lún và nóng bỏng khiến mỗi bước di chuyển đều tiêu hao Soul nhanh hơn bình thường.
Trần Sinh đứng dậy, xoay người theo phương đó,miệng lẩm bẩm:
"Điểm đầu là Tây, điểm cuối là Đông. Giữa chúng, đường thẳng này chính là la bàn"
Ngước nhìn bầu trời đêm tối đen như mực.
Hắn nhắm thẳng một hướng mà đi, ban ngày dùng ánh mặt trời để điều chỉnh quỹ đạo.
Trần Sinh vươn tay bắt gọn, bẻ đứt đuôi độc rồi quăng thẳng vào miệng.
Mười mét...
Không một ánh sao, không một vầng trăng, không phải vì mây che phủ, mà sau sự kiện Mộng giới dung hợp,chúng đều đã trốn chạy khỏi thứ gì đó.
"C·hết đi!"
Hắn uốn người, siết chặt con dao, rồi cắt mạnh vào cổ.
Rầm!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.