Hỗn Loạn Chi Lưu
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Rock Worm
Trần Sinh không phủ nhận, chỉ khẽ cười.
Đêm nay là một đêm dài.
Đồng nghĩa với lính canh,những Soul Bearers trực tiếp g·iết lũ quái vật và Trương quản lí cũng biết...hắn ngửi thấy mùi của âm mưu.
Hắn quỳ rạp, một tay ôm bụng, một tay run rẩy vươn lên.
Bóng đêm đè nặng lên không gian, chỉ còn tiếng hơi thở khe khẽ giữa hai người.
"Xèo…"
Trở về nơi cũ để nghỉ ngơi,đang định ngủ thì có người nói
Kim loại bắt đầu sủi bọt, bề mặt nứt li ti, như một sinh vật sống bị gặm nhấm đến tận cốt lõi.
Nhưng Trần Sinh không quan tâm.
Đây có thể là một cơ hội… hoặc một cái bẫy c·hết người.
Gã gầy nhom lầm bầm chửi thề, vội xúc t·hi t·hể lên xe. Gã còn lại hừ lạnh, cắn răng cầm xẻng:
“Quái vật là thật à?” Một giọng trầm hỏi. Hắn mở mắt, thấy Đại Tráng,gã to con từng trò chuyện sơ qua.
“Hả?”
Hắn lật t·hi t·hể Rock Worm nghiêng sang một bên. Vết cắt rõ ràng do v·ũ k·hí sắc nhọn tạo thành.
Trở về khu tập trung,bỏ t·hi t·hể vào lò thiêu,Trần Sinh lặng lẽ siết nắm tay, nhìn xuống chân.
Ngẩng lên nhìn trần hầm, rồi lại nhìn xuống xác, hắn lẩm bẩm: “Sao lại từ dưới lên?”
Berry khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
“Không đi! Ta không đi!” Giọng hắn run rẩy, gần như nấc lên.
Thủ lĩnh nhìn lão già khô quắt một chút, rồi chẳng buồn nói thêm, chỉ khẽ hừ lạnh
Bọn chúng có vẻ lưỡng lự. Nếu g·iết người trong trại, mùi máu sẽ thu hút sự chú ý của lính canh.
Hắn không động đậy. Không phản kháng.
Hắn chỉ cần… chờ thời cơ thích hợp.
Tim đập dồn dập, hắn ngập ngừng dốc một giọt chất dịch xanh lên xiềng xích.
Chương 4: Rock Worm (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã gầy nhom thấp giọng: “Cẩn thận dịch ăn mòn.”
Đường hầm càng lúc càng ngột ngạt. Ban đầu, ánh đèn dầu leo lét còn treo trên các cột gỗ chống đỡ.
Trước mặt hắn, một t·hi t·hể bị xé toạc nằm co quắp trên đất. Ruột gan trào ra, lẫn với bụi bẩn, máu chảy thành từng vệt sẫm.
“Thời gian không nhiều, ta nói ngắn gọn. Bọn ta phát hiện một đường hầm thông ra khu vực ngoài tầm quản lý, khả năng cao có thể trốn thoát. Dịch ăn mòn đã được thu thập để mở xích,” gã thì thào.
“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?” Trần Sinh run rẩy hỏi, giọng yếu ớt.
Trần Sinh bước theo đám lính canh. Hơi lạnh từ lòng đất phả lên, mang theo mùi ẩm mốc và tro bụi, nhưng không che lấp nổi cái mùi tanh ngấy thoảng trong không khí.
Có gì đó thôi thúc hắn không nhìn vào nhóm đó, giống như một cảm giác lạ lùng chứ không phải chỉ đơn thuần là vô tình bỏ qua.
“Phế vật,” một gã khác nhịn không được lên tiếng.
“ lính canh đột nhiên thay đổi cách quản lý. Chúng chặt chẽ hơn nhưng lại không kiểm tra kỹ từng đợt khai thác.
Gã lườm Trần Sinh thêm một cái, rồi quay đi.
Chuyển sang phần bụng, cuốc n·gập s·âu hơn nửa, thịt xé ra, một luồng dịch xanh đậm trào ra.
“Không cần,” gã thủ lĩnh phất tay, giọng lạnh lùng.
Hắn mở to mắt, giả vờ sợ hãi. Gã kia dùng mảnh đá nhọn kề cổ, ra dấu im lặng. Đợi Trần Sinh gật đầu, gã buông tay.
Đại Tráng nhíu mày. “Có thật không? Sao giờ mới nói?”
Hắn ngồi xổm, chạm vào lớp da ngoài. Cảm giác thô nhám lan qua đầu ngón tay. Vết thương dài, sắc nét miệng rộng ở dưới, hẹp dần lên trên.
“Nhanh lên, tao không muốn c·hết ở đây!”
Trần Sinh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực trong bóng tối.Lão già này có gì đó...không thích hợp.
Một giây… hai giây… Cảm giác căng thẳng siết chặt lấy ngực hắn.
Mảnh xích rơi xuống đất.
Cái hắn muốn… chính là sự xem thường đó.Không khó để nhận ra bọn chúng tới chỉ là vì muốn chiêu mộ Đại Tráng,còn hắn và những kẻ khác khi có nguy hiểm sẽ bị đẩy lên trước.
“Làm thôi.”
Hắn vừa nghĩ, thì vô tình dẫm lên vũng máu xanh. Đôi giày thủng một lỗ, vải cháy xém, tỏa mùi khét.
Một cục đá rơi từ trên xuống, bụi bay mù mịt. Đám nô lệ giật mình, có kẻ thì thào trong hoảng loạn:
Dùng cuốc bổ vào lớp da lưng, tay hắn tê dại,lớp da dày không hề tổn hại.
Đại Tráng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn bước theo. Dưới ánh đèn mờ, bóng lưng gã nô lệ to lớn khuất dần vào bóng tối.
“Làm ơn… chỉ một chút thôi.” Giọng hắn khàn đặc, yếu ớt như một con thú sắp c·hết đói.
“Tụi mày dọn sạch đi! Nếu không thì đừng trách!” Lính canh quát, rồi vội rời đi.
Hắn đoán, sớm thôi, sẽ có kẻ không chờ được mà lộ ra.
Hắn không tham gia cuộc trốn chạy liều lĩnh này, vì biết rằng xác suất thành công quá thấp. Nhưng hắn cũng không định ở lại mãi dưới đáy xã hội, làm một con chuột bị dày xéo đến c·hết.
Đám lính vừa khuất bóng, không gian im lặng đến rợn người. Trần Sinh và hai nô lệ khác nhìn nhau, không ai muốn động tay trước.
Trần Sinh tiếp tục:
Ánh mắt lính canh tràn đầy khinh miệt.
Trần Sinh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Trần Sinh siết chặt tay, lặng lẽ cúi đầu. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.Khẽ thở phào.
Những đêm gần đây, Trần Sinh không dám ngủ say, chỉ nửa tỉnh nửa mê. Hắn biết, thời gian ngắn sắp tới, sẽ có chuyện xảy ra.
Berry đứng trong góc tối, ánh mắt mơ hồ lướt qua Trần Sinh. Hắn cảm nhận một áp lực vô hình, như bị lột trần dưới ánh mắt ấy, nhưng không ai để ý lão.
“Đừng chạm vào ta, đồ hạ đẳng!” Một cú giẫm thẳng lên tay hắn, rồi một bãi nước bọt nóng hổi rơi xuống mặt.
“Đi thôi. Càng chậm càng nguy hiểm.”
“Vậy à? Ngươi đoán được chuyện gì?”
Sau ngày từ đường hầm trở về, cuộc sống của Trần Sinh càng khắc nghiệt.
“Hừ, đừng liên lụy đến ta,” Đại Tráng hừ lạnh, ánh mắt khinh khỉnh. Hai nô lệ già khác trong nhóm không nói gì, chỉ liếc nhìn thờ ơ.
Máu xanh từ v·ết t·hương vẫn chảy, tỏa mùi tử khí nồng nặc, khiến hắn suýt nghẹt thở.
Tay run rẩy nắm tấm áo tả tơi, lôi cơ thể cứng đờ vào xe quặng. Vết thương nham nhở, máu đông như nhựa đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi đám nô lệ kia lại tìm ra một đường hầm ‘bí mật’ quá dễ dàng. Không thấy lạ à?”
Ai đó mạnh mẽ lay hắn dậy, bịt miệng để không phát ra tiếng.
Berry nheo mắt.
Trần Sinh liếc gã, cười nhạt trong lòng. “Không ngoài dự đoán,có kẻ khác cũng phát hiện.”
Nhưng càng đi sâu, bóng tối càng dày đặc. Những cây cột mục rữa, lốm đốm vết nứt, như chỉ cần một cơn rung nhẹ là sụp đổ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Thứ này… có thể ăn mòn kim loại?"
“Đây có lẽ là cơ hội… hoặc con đường dẫn thẳng đến c·ái c·hết.”
“Cảm ơn,” Trần Sinh nhận bánh, chậm chạp ăn, không giải thích.
Sau mười mấy phút, nhóm hắn đến một nhánh hầm mới đào chưa lâu. Không khí đặc quánh, mùi tro cháy khét lẹt trộn lẫn mùi máu tươi nồng nặc. Đèn chiếu sáng chập chờn, hắt lên vách đá lởm chởm và những bóng đen rung rinh quái dị.
Chỉ có đôi mắt hắn, dưới mái tóc bết bẩn, ánh lên một tia sáng khó đoán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng để hai kẻ này lại thì rủi ro quá lớn.
“Lão đại, hai tên này thì sao? Lỡ chúng báo cáo, lộ kế hoạch thì…” Một nô lệ nhìn Trần Sinh và Berry, làm động tác cắt cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hả ?
“Ngươi không đi thật à?”
Mắt Trần Sinh co lại. Hắn nhìn chằm chằm vào vết cháy xém trên giày, nơi chất dịch nhỏ xuống đang âm thầm ăn mòn lớp vải.
“Đi theo chúng nó chưa chắc đã là con đường sống.”
Trần Sinh trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài khẽ nói.
Trần Sinh lắc đầu lia lịa, lùi về phía sau như một con chuột bị dồn vào góc.
Vẫn như mọi khi hắn quan sát các nhóm nô lệ đang thì thầm trao đổi hắn mắt lén lút,đột nhiên khi đang nhìn một một nhóm nô lệ ánh mắt hắn không tự chủ được mà dịch sang hướng khác
Hắn siết chặt nắm tay.
Một loại cảm giác kì dị sinh ra,hắn lại hướng ánh mắt nhìn vào nhóm nô lệ,lần này tập trung hơn...và ánh mắt hắn chậm rãi nhìn về hướng khác...cứ như có thứ gì đó cố tình làm hắn phớt lờ mục tiêu
“Có quá nhiều điểm đáng ngờ.”
Mỗi lần hít sâu, mùi h·ôi t·hối xộc vào mũi. Dạ dày hắn co rút, nhưng hắn cắn răng, điều hòa nhịp thở.
Khi bước tới t·hi t·hể Rock Worm, nỗi sợ pha lẫn tò mò trỗi dậy. Sinh vật dài ba, bốn mét, lớp da thô ráp như đất đá, không mắt, chỉ có cái miệng đầy răng sắc.
Cả người đầy v·ết t·hương và bụi đất, hắn lảo đảo về đường hầm nghỉ ngơi. Đôi mắt ẩn dưới mái tóc không ngừng quan sát.
Lực v·a c·hạm làm Trần Sinh bật ngửa, lưng đập xuống nền đất lạnh buốt. Hơi thở hắn nghẹn lại, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cảm giác đau đớn không chỉ lan ra từ cú đá, mà còn từ cơn đói dai dẳng bào mòn sức lực từng ngày.
“Không… nhưng nếu thất bại… nếu bị phát hiện… ta không muốn c·hết…”
Hắn ép mình bước tới t·hi t·hể gần đó.
Hắn để ý vài nô lệ thì thầm với nhau, ánh mắt lén lút, như che giấu điều gì đó. Một lần, khi đẩy xe quặng, hắn thoáng thấy ai đó lén nhặt một mảnh đá dính dịch xanh, vội giấu vào áo.
Tiếng bước chân dần xa, chỉ còn lại hắn và Berry.
“Ít nhất cao hơn đối đầu s·ú·n·g máy và ba tên Soul Bearers,” gã thủ lĩnh đáp, nhìn Trần Sinh và Berry với vẻ ghét bỏ.
“Hoặc ít nhất… tạo ra đủ hỗn loạn.”
Đồng tử co rụt Trần Sinh không tiếp tục nữa,vì có một người trong nhóm nô lệ cũng quay sang nhìn hắn.
Khi tiếng bước chân tan biến, bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt lạ thường. Berry vẫn đứng trong góc tối, khuôn mặt già nua không lộ ra biểu cảm gì.
“Nếu đường hầm thực sự thông ra ngoài, tại sao chúng ta không bị canh chặt hơn?
Một cú đá mạnh giáng xuống ngực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Tráng và hai nô lệ kia sáng mắt lên, trừ Trần Sinh,vẫn ỉu xìu như cá c·hết.
Khi cả nhóm rời đi, tiếng rít chói tai vang lên từ sâu trong hầm, hòa lẫn tiếng đá lạo xạo, như vô số sinh vật đang cào bới dưới lòng đất.
“Là thật. Ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng,” Trần Sinh khẽ gật đầu, không nhắc đến dịch ăn mòn.
Hai gã liếc hắn, không nói thêm, chỉ lầm bầm rồi giúp dọn t·hi t·hể.
“Nhóc, ngươi sao thế? Mấy ngày nay sao toàn không đủ số lượng?” Berry lão nô lệ già,thấy hắn trở về, mở miệng hỏi. Lão cẩn thận lấy một mẩu bánh nhỏ, chia cho hắn.
Bên cạnh là một Rock Worm khổng lồ, thân vặn vẹo, máu xanh lấp lánh dưới ánh đèn. Cái miệng đầy răng xoắn ốc vẫn há hốc, như c·hết trong cơn quằn quại.
“Bọn chúng không dám. Chúng là loại s·ợ c·hết. Chỉ cần trốn thoát trước khi bị phát hiện, thì có báo cũng vô dụng.”
Quả nhiên, giữa đêm, tiếng bước chân của nhiều người vang lên. Hắn giả vờ ngủ say.
Trần Sinh cúi gập người, vỗ vào eo, ra vẻ yếu ớt. “Xin lỗi, mấy ngày nay chưa ăn no, nâng không nổi.” Giọng hắn run run, giả vờ kiệt sức.
Trần Sinh cắn môi, ánh mắt dao động. Bàn tay siết chặt vạt áo, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Trần Sinh nuốt khan, vị tanh ngọt của máu len vào cổ họng.
Nỗi sợ hãi trong giọng hắn quá chân thật, quá đáng thương, khiến gã thủ lĩnh cũng phải chán ghét mà quay đi.
“Thì ra là vậy. Lưng dày như giáp, bụng mỏng hơn.” Soul Bearers đã lợi dụng điểm này để hạ gục nó.
Thủ lĩnh cau mày. “Ngươi định quỳ mọp dưới chân bọn chúng cả đời à?” Giọng gã đầy khinh thường, như đang nhìn một con giun rúc rích dưới lớp bùn nhơ.
Một lúc lâu sau, Berry mới chậm rãi lên tiếng:
Trần Sinh giật mình, vội rút chân.
“Vì hôm nay ta mới xác nhận đường đi! Không tin thì ở lại mà c·hết dần c·hết mòn!” Thủ lĩnh trừng mắt.
Bọn chúng không biết rằng, từ khoảnh khắc thu thập được dịch ăn mòn, hắn đã lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch của riêng mình.
Hơi thở hắn nghẹn lại trong cổ họng, rồi đột ngột dồn dập. Một cơn rùng mình không rõ là sợ hãi hay kích động len lỏi qua từng tế bào.
“Không được nôn.Không được nôn,” hắn tự nhủ.
“Hừm, cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi.” Berry nhướng mày, ánh mắt như nhìn thấu tâm tư của hắn.
“Chém từ dưới lên?” Trần Sinh nheo mắt, tự hỏi.
Mục đích đến là Đại Tráng,loại to khỏe mới hữu ích,hắn cũng đã thử lòng mấy lần,người này có thể dùng được. Mang theo mấy tên nhát gan già yếu chỉ tổ cản đường… trừ khi làm pháo hôi.
“Có lẽ… đây là một cái bẫy.”
Berry trầm mặc.
Hắn giả vờ không thấy, nhưng trong lòng đã rõ, âm mưu đang dần hình thành.
“Này, làm gì lâu thế? Lỡ có quái vật khác tới thì sao?”Gã nô lệ gầy nhom sốt ruột quát.
Mấy kẻ đó nghĩ hắn s·ợ c·hết, nghĩ hắn là phế vật. Nhưng… đó chính là điều hắn muốn.
“Cầu trời cho chúng thành công…” hắn lẩm bẩm, nhưng trong lòng thì nghĩ:
Ánh sáng quét qua một góc tường. Trần Sinh suýt n·ôn m·ửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.