Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hỗn Loạn Chi Lưu
Unknown
Chương 5: Tuyên Dương
Khi tiếng bước chân tan biến, bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt lạ thường. Berry vẫn đứng trong góc tối, khuôn mặt già nua không lộ ra biểu cảm gì.
Trần Sinh siết chặt tay, lặng lẽ cúi đầu. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.Khẽ thở phào.
Mấy kẻ đó nghĩ hắn s·ợ c·hết, nghĩ hắn là phế vật. Nhưng… đó chính là điều hắn muốn.
Bọn chúng không biết rằng, từ khoảnh khắc thu thập được dịch ăn mòn, hắn đã lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch của riêng mình.
Hắn không tham gia cuộc trốn chạy liều lĩnh này, vì biết rằng xác suất thành công quá thấp. Nhưng hắn cũng không định ở lại mãi dưới đáy xã hội, làm một con chuột bị dày xéo đến c·hết.
Hắn chỉ cần… chờ thời cơ thích hợp.
Trần Sinh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
“Cầu trời cho chúng thành công…” hắn lẩm bẩm, nhưng trong lòng thì nghĩ:
“Hoặc ít nhất… tạo ra đủ hỗn loạn.”
Tiếng bước chân dần xa, chỉ còn lại hắn và Berry.
Bóng đêm đè nặng lên không gian, chỉ còn tiếng hơi thở khe khẽ giữa hai người.
Một lúc lâu sau, Berry mới chậm rãi lên tiếng:
“Ngươi không đi thật à?”
Trần Sinh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực trong bóng tối.Lão già này có gì đó...không thích hợp.
“Hừm, cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi.” Berry nhướng mày, ánh mắt như nhìn thấu tâm tư của hắn.
Trần Sinh không phủ nhận, chỉ khẽ cười.
“Đi theo chúng nó chưa chắc đã là con đường sống.”
Berry nheo mắt.
“Vậy à? Ngươi đoán được chuyện gì?”
Trần Sinh trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài khẽ nói.
“Có quá nhiều điểm đáng ngờ.”
“Hả?”
“ lính canh đột nhiên thay đổi cách quản lý. Chúng chặt chẽ hơn nhưng lại không kiểm tra kỹ từng đợt khai thác.
Rồi đám nô lệ kia lại tìm ra một đường hầm ‘bí mật’ quá dễ dàng. Không thấy lạ à?”
Berry trầm mặc.
Trần Sinh tiếp tục:
“Nếu đường hầm thực sự thông ra ngoài, tại sao chúng ta không bị canh chặt hơn?
Hắn siết chặt nắm tay.
“Có lẽ… đây là một cái bẫy.”
Berry khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Đêm nay là một đêm dài.
Cả đêm không ngủ. Một giờ, hai giờ, ba giờ trôi qua… vẫn không hề có báo động truy bắt.
Trần Sinh hoang mang. Chẳng lẽ bọn họ đã thành công? Còn hắn vì quá đa nghi mà bỏ lỡ cơ hội trốn thoát? Ý nghĩ ấy khiến hắn thoáng hối hận, nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị hắn nghiền nát.
Không… hắn không hối hận.
Khi trời vừa hửng sáng, tiếng chuông báo động vang lên, kéo theo sự hỗn loạn. Đến trưa, hàng trăm nô lệ bị dồn vào khu tập trung, những khẩu s·ú·n·g máy trên cao chĩa xuống. Một bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Tối hôm qua, một đám chuột đã bỏ trốn.” Trương quản lý cất giọng trầm thấp. “Giờ, ta sẽ cho các ngươi thấy hậu quả.”
Hắn gật đầu ra hiệu.
Ngay lập tức, một tên lính lôi đến một nô lệ máu me bê bết. Tiếng la hét bùng lên. Có kẻ che mắt, có kẻ thụp người, có kẻ chỉ biết run rẩy rên rỉ vô lực.
“Aaa… cứu… cứu ta với!” Người nọ gào thét, cố bấu víu vào bất cứ thứ gì, nhưng lính canh đá mạnh, hất hắn dúi về phía ngọn lửa.
Bịch!
Cơ thể kẻ bỏ trốn đầu tiên rơi xuống sát mép lò thiêu. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên, liếm vào chân hắn.
Tiếng da thịt cháy xèo xèo vang lên, mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi.
“Aaa—!” Tiếng thét xé toạc không gian. Hắn quằn quại, cố lết ra ngoài, nhưng một cú đá mạnh từ Jack khiến hắn ngã ngửa trở lại. Ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ cơ thể.
Trương quản lý khoanh tay, hất cằm nhìn Jack.
“Tình hình sao rồi?”
Jack nhún vai, vẻ bất cần.
“Lũ Rock Worm b·ị đ·ánh động, nhưng đám nô lệ cũng đủ đút cho chúng ăn một thời gian. Di tích gần như lộ ra một góc. Cứ theo kế hoạch mà làm.”
Soul Bearer cao gầy liếc mắt, giọng lạnh tanh:
“Phí thời gian bày trò như vậy làm gì? Ta chỉ muốn xong sớm để lĩnh phần của mình.”
Soul Bearer tóc bạc đứng bên cười nhạt.
“Tham lam quá cũng không tốt đâu. Chúng ta đâu chỉ đối phó với Rock Worm, còn có tay trong từ phía trên nữa mà.”
Trương quản lý chậc lưỡi. Hắn nhìn Soul Bearer cao gầy, ánh mắt khẽ lệch đi, rồi xụ mặt nói:
“Nói ít thôi. Tóm lại, đợi xong vụ này, các ngươi đều được lợi. Đừng quên, nếu ta ngã, các ngươi cũng chẳng khá hơn đâu. Còn nữa, tắt cái năng lực đó đi, khó chịu quá!”
Soul Bearer tóc bạc khoanh tay, ánh mắt lóe lên một tia tham lam.
“Đương nhiên… chỉ cần đừng quên phần của chúng ta.”
Ánh mắt ba người trao nhau, mỗi kẻ một toan tính. Bên ngoài, tiếng nô lệ gào thét vẫn vọng đến, như khúc nhạc nền cho cuộc mặc cả lạnh lùng.
Trần Sinh đứng cách đó mấy mét, hai chân như hóa đá, tim đập dồn dập. Hắn nhìn thấy những tàn lửa bay lên, kèm theo mùi tóc cháy, quần áo cháy, cả mùi thịt cháy.
Cảnh tượng diễn ra chậm đến mức mỗi giây trôi qua như cả thế kỷ. Hắn nghe rõ tiếng rên rỉ ngắt quãng, tiếng kêu khóc của vài nô lệ khác, rồi tất cả chìm vào im lặng khi ngọn lửa nuốt trọn hơi thở cuối cùng.
Mùi thịt cháy khét lan ra. Một số nô lệ bật khóc, có kẻ nôn ọe ngay tại chỗ, một số khác ngửa mặt lên trời, mắt đỏ au.
Giữa đám đông, tiếng chửi rủa kẻ đào tẩu xen lẫn tiếng van xin tuyệt vọng.
Những kẻ bỏ trốn kêu khóc thảm thiết, nhưng lò thiêu đã mở, từng kẻ bị ném vào. Tiếng gào rú ám ảnh len lỏi vào từng kẽ óc Trần Sinh. Hắn tái mét cả mặt. Nếu tối qua hắn đi theo… e rằng giờ cũng đã nằm trong đó.
“Do những kẻ này, nên hôm nay các ngươi sẽ không được ăn.”
Lời tuyên bố ấy như một que diêm châm vào thùng thuốc s·ú·n·g. Nô lệ phía dưới xôn xao, phẫn nộ dâng trào. Nhưng phản kháng? Nổi loạn? Ý định chống trả nhanh chóng bị buổi xử tử và những họng s·ú·n·g đập nát.
“Có tội phải phạt, có công đương nhiên phải thưởng.”
Vừa dứt lời, hai tên lính canh đi tới, dẫn Trần Sinh lên bục cao.
“Tại đây, ta tuyên dương vị tiểu hữu này vì đã báo cáo nhóm nô lệ bỏ trốn. Mọi người hãy cùng vỗ tay.”
Trương quản lý cười, vỗ tay trước.
Tiếng chửi rủa rì rầm vang lên. Hắn nghe chúng rõ mồn một, như hàng trăm con rắn độc đang quấn lấy cổ họng.
“Không vui à?”
“…Vui. Rất vui.”
Trần Sinh nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Hắn biết mình xong rồi. So với c·hết, cũng chỉ khá hơn một chút.
Một bàn ăn thịnh soạn được mang lên. Trương quản lý ra hiệu cho hắn ngồi.
“Ăn đi, ăn mới có sức làm việc.”
Hắn cắt thịt gà, đặt lên đĩa, vỗ mạnh vai Trần Sinh.
Hắn ngồi bệt trên ghế gỗ, hai chân tê dại, tay run rẩy cầm miếng thịt trên đĩa.
Hơi nóng từ thức ăn bốc lên, hòa vào mùi khét ám ảnh vẫn chưa tan trong không khí.
Hắn đưa miếng thịt lên miệng, cắn một miếng nhỏ.
Vị mặn chát xộc vào cổ họng, xen lẫn mùi tro bụi và mồ hôi khiến dạ dày hắn co rút.
“Bữa ăn này… đổi bằng bao nhiêu mạng người?”
Ý nghĩ ấy như một nhát dao, cứa vào tim hắn.
Bốn ngày sau.
Mùi thịt cháy đã tan, nhưng cái cảm giác kinh tởm ấy thì không.
Trần Sinh cầm cuốc chim, hung hăng bổ mạnh xuống vách đá. Tia lửa tóe lên, phản chiếu trong đôi mắt âm u của hắn.
“Đồ phản bội.”
“Đi c·hết đi, đồ phản bội!”
Vài nô lệ ngang qua, không chút che giấu sự khinh miệt. Có kẻ còn nhổ nước bọt xuống đất ngay trước mặt hắn.
Phản bội. Phản bội. Phản bội.
Từ đó cứ như một lời nguyền bám chặt lấy tâm trí hắn.
Hắn siết chặt nắm đấm, lòng đầy mâu thuẫn.
Hắn muốn hét lên, muốn giải thích, nhưng liệu có ai tin hắn? Không... chẳng ai quan tâm đến lý do của kẻ phản bội. Vậy thì... tại sao hắn phải để tâm
“Ta sẽ sống. Sống tốt hơn bất kỳ ai. Sống lâu hơn tất cả những kẻ ở đây.”
Những ngày gần đây, các nô lệ bị dồn về phía Bắc để đào bới. Nhưng lạ thay, không còn khoáng sản, chỉ toàn đất đá vụn.
Trần Sinh đứng một góc, xoa mi tâm.
Đám người Trương quản lý không quan tâm đến khoáng sản.
Họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Và khi thứ đó lộ diện… tất cả nô lệ ở đây sẽ bị diệt khẩu.
Nhưng trước khi nghĩ đến chuyện đó, hắn cần giải quyết một vấn đề khác.
"Kẻ phản bội" như hắn đáng lẽ đã phải c·hết, nhưng g·iết hắn lúc này chẳng khác nào tát vào mặt Trương quản lý.
Mấy ngày qua, hắn thậm chí còn ngủ gần khu tập trung, nơi có lính canh tuần tra thường xuyên.
Dù không ai dám ra tay công khai, nhưng trong bóng tối, thù hận vẫn đang âm ỉ.
Không phải ai cũng sợ Trương quản lý.
Nhưng hiện tại...
Đã có kẻ muốn g·iết hắn.
Không phải ảo giác.
Không phải lo lắng thừa thãi.
Mà là trực giác.
Một thứ ác ý lạnh lẽo bám riết lấy hắn như bóng tối bám theo ánh đèn.
Hắn không rõ nó xuất phát từ ai.
Nhưng hắn biết.
Sẽ sớm có kẻ ra tay.