Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 306: Nàng gọi là Nhược Thanh Thanh
"Ting! Hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ Tống Thư Liễu giành thắng lợi quyết đấu tỷ võ!"
"Ban thưởng nhiệm vụ ..."
Lý Trường Ca thỏa mãn nhìn phần thưởng của hệ thống liệt kê, hắn chỉ bỏ ra một lá phù may mắn và một lá phù bạo kích, đổi lại được lợi ích không nhỏ từ phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống.
Có lẽ Tống Thư Liễu và cả lão sư hắn đều không biết, sự tỉnh lại của sư phụ hắn đúng lúc này là có sự nhúng tay của một kẻ khác, ngay cả một kích cuối cùng kia của lão sư Tống Thư Liễu, cũng là nhờ có Lý Trường Ca âm thầm hỗ trợ.
Chính lão cũng kinh ngạc trước sức mạnh của một kiếm kia, dường như nó bạo phát hơn mức lão dự tính.
Lão thở ra một ngụm trọc khí, khẽ lẩm bẩm.
- Xem ra lão thiên cũng phù hộ nhân tộc chúng ta a!
Lý Trường Ca có chút trầm mặc, những nhiệm vụ gần đây càng lúc càng làm cho hắn cảm thẩy dường như hắn được đại năng nào đó cố tình đưa đến đây để hỗ trợ thiên kiêu ở Thiên Huyền Đại Lục phát triển.
Nhưng mục đích cuối cùng ở phía sau là gì, hắn cũng không rõ, bây giờ hắn chỉ có hai mục tiêu, chính là vĩnh sinh và thoát khỏi sự khống chế của hệ thống.
Vì vậy hắn đang cố gắng tạo mối quan hệ hảo hữu tốt đẹp với những thiên kiêu ở Thiên Huyền Đại Lục, để phòng sau này hắn muốn trở mình, cũng có bằng hữu trợ giúp.
Ở phía bên này, Vũ Phàm hết sức kinh ngạc trước uy lực của một kích cuối cùng kia của Tống Thư Liễu, sức mạnh này, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
"Chậc, vậy ra hôm trước quyết đấu y vẫn còn lưu thủ a ..."
Vũ Phàm khẽ đăm chiêu, hắn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, nhưng cũng không rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Một vị cao thủ của Tống gia, khẽ truyền âm cho Tống gia gia chủ.
"Chủ nhân, năm đó khi gặp nguy hiểm, thiếu chủ cũng từng bộc phát tương tự như thế này ..."
"Ừm ... ta biết rồi ... "
Lão lâm vào trầm mặc trong giây lát, rồi nhanh chóng nở nụ cười hòa ái như chưa có chuyện gì xảy ra với những lão bằng hữu ở xung quanh.
Ôn dưỡng của lão thật đáng sợ.
Nhìn vào mắt lão cũng khó đoán được lão đang suy nghĩ điều gì.
Chân Long Thần Tộc Tộc trưởng như c·hết lặng trong giây lát, lão cố nặn ra nụ cười trên khuôn mặt, giả bộ hòa nhã nói.
- Aizz ... thật không ngờ thế hệ trẻ của nhân tộc lại tài ba đến vậy a ... chúc mừng chư đạo hữu!
Hoa Sơn Cổ Phái đại trưởng lão, đại diện đứng lên nói:
- Đa tạ Chân Long đạo hữu, khách khí rồi, ... thương thế của tiểu chất cũng không nhẹ, đây là một viên Phục Long đan, xem như là quà của Hoa Sơn cổ phái tặng cho tiểu chất.
Lý Trường Ca nhìn mô tả của viên Phục Long Đan trong hệ thống mà mí mắt giật giật, quả là thủ bút khoa trương a, không thể không nói mấy lão cáo già này ngoại giao thật là khôn khéo, không thua kém gì mấy lão nguyên thủ quốc gia ở thời hiện đại.
Hoa Sơn cổ phái làm như vậy chính là thể hiện sự hào hiệp của mình đối với khách nhân, đồng thời cũng nêu cao danh vọng, thắng không kiêu bại không nản của Hoa Sơn cổ phái.
Ở trên khán đài, bắt đầu có những lời bàn tán nho nhỏ về hành động này của Hoa Sơn cổ phái, đa số đều khen ngợi nghĩa cử này của lão.
- Oa ... quả không hổ danh đệ nhất danh môn chánh phái a ...
- Chậc, đánh một trận được một viên Phục Long Đan, thật là đáng giá a ...
Phục Long Đan này đối với tu sĩ, dù là thế lực lớn cũng được tính là đan dược trân quý, không chỉ hỗ trợ hồi phục thương thế mà còn có tác dụng bồi dưỡng gân cốt và kinh mạch rất tốt, hơn nữa, nguyên liệu để điều chế cũng vô cùng hiếm gặp, cho nên mới nói, là kỳ dược của tu sĩ.
Đại Trưởng Lão của Hoa Sơn cổ phái, dùng một viên đan dược này để hòa hoãn không khí căng thẳng, tuyệt nhiên là một cái hành động vô cùng hoàn mỹ, ngay cả Đại Trưởng Lão của Chân Long Thần Tộc cũng đã cảm thấy vui vẻ được một hai phần.
Nhưng mà hai trận thua liên tiếp, như cú tát thẳng mặt họ, lúc này, không ít người cảm thấy mặt mình nóng ran, có kẻ chột dạ, khẽ cúi đầu, nhưng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, bọn họ không phục, bọn họ đều cho rằng nhân tộc sử dụng quá nhiều bảo cụ can thiệp vào trận đấu, chiến thắng này không phải là một điều đáng vẻ vang.
Bọn họ tôn thờ sức mạnh thuần túy, cho nên đối với những bảo cụ này của nhân tộc, đều cho là tiểu xảo của kẻ yếu mà xem thường.
Chân Long Thần tộc tộc trưởng khẽ thở dài, có lẽ trận chiến giữa Vũ Phàm và Chân Diễm An cũng không cần thiết nữa, tiếp tục quyết đấu, chỉ sợ làm tổn thương căn cơ phát triển sau này của nàng.
Chân Long Thần Tộc tộc trưởng chậm rãi lên tiếng:
- Hôm nay quyết đâu đến đây là đủ, chúng ta cũng nên dừng lại, để thời gian cho thế hệ hai bên trò chuyện làm quen với nhau ...
Lời này của lão, đương nhiên nhân tộc đại năng hiểu rõ, phe Chân Long Thần Tộc không muốn bêu xấu thêm nữa, đành vịn tạm cái cớ này mà xuống đài, đối phương đã buông tay, bọn họ cũng không làm khó dễ thêm nữa, hai trận thắng này, đủ để cho nhân tộc kiêu ngạo một thời gian dài.
Nhậm Thiên Hành đại diện lên tiếng nói:
- Nếu Chân Long đạo hữu đã nói như vậy chúng ta liền ngừng lại quyết đấu, chuẩn bị thịnh yến, trà hội, ngồi lại luận đạo một hồi.
- Theo ý Nhậm huynh!
Nói rồi đại năng của hai phe liền nhanh chóng di chuyển đến bình đài ở ngoại thành để luận đàm, lớp trẻ theo hướng dẫn, cũng bắt đầu nối đuôi nhau đi theo.
Chân Diễm An khẽ đưa mắt nhìn Vũ Phàm ở phía xa, trong lòng có chút luyến tiếc, quả thật nàng rất muốn quyết đấu không hạn chế thủ đoạn với hắn một lần.
Có thể phương diện kiếm pháp nàng không bằng hắn, nhưng ở phương diện sức mạnh chân chính cũng có thể không thua kém hắn bao nhiêu.
Tiếu Ngưng Nhi lúc này mới có cơ hội bay sát với Vũ Phàm, nàng nở một nụ cười thật tươi chúc mừng hắn.
- Khương huynh, chúc mừng huynh a ...
Ánh mắt nàng tựa như trăng non biết cười, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.
Vũ Phàm cũng nở một nụ cười hòa ái đáp lại nàng, hai người chậm rãi tiến sát vào nhau sóng vai mà bay về phía trước.
Chân Hoàng Thiên khẽ híp mắt.
"Tiểu cô nương bên đó, đôi mắt thật quyến rũ ... chậc ..."
Hắn cũng không cưỡng lại được trước vẻ đẹp của đôi mắt Tiếu Ngưng Nhi, có chút thất thần.
Một tên Chân Long Thần Tộc để ý đến động tĩnh này của hắn, liền cố ý tiếp cận.
- Hoàng Thiên huynh, nàng ta gọi là Nhược Thanh Thanh ...
- Ồ ngươi biết nàng ta ?
- Có biết một chút ...
Hai người bọn họ to nhỏ một hồi, Chân Hoàng Thiên khẽ liếc nhìn Vũ Phàm một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Đồng tử của y hiện lên một vẻ tham lam nho nhỏ, hắn khẽ nhếch mép cười.
Nếu sau này có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ bắt nàng về Chân Long Thần Tộc tổ địa.
Triệu Lệ Dĩnh bay ở phía sau, nhìn bóng lưng của Vũ Phàm, trong lòng tư vị phức tạp, nhớ ngày nào hắn chỉ là tên vô danh tiểu tốt ở Trung Thổ thành, vậy mà giờ đây lại tỏa sáng rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Triệu Hoàng Yết lại nghĩ khác, hắn nhờ ánh mắt tinh tường mà kết giao với Vũ Phàm, trong tương lai, là trợ lực vô cùng mạnh mẽ trong con đường bá nghiệp ở Triệu gia của hắn.