Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 311: Không còn đường lui
Diệp Mạn Nhu ánh mắt có chút lúng túng trong giây lát, thậm chí, nàng còn nuốt một ngụm nước bọt, đây là biểu hiện của sự lo lắng khi bị phát giác.
Ánh mắt này, cử chỉ này, đều bị Vũ Phàm nắm trong lòng bàn tay, hắn cười gằn trong lòng, quả nhiên Diệp gia này có vấn đề.
Vũ Phàm thấy Mạn Nhu có ý chần chừ không muốn đưa con cáo ra cho hắn xem, hắn liền hắng giọng, tỏ vẻ tức giận và mất kiên nhẫn hỏi lại nàng lần nữa.
- Mạn Nhu cô nương, liệu tại hạ có thể nhìn qua con cáo một lần?
Diệp Mạn Nhu chần chừ trong giây lát thì lên tiếng đáp lời hắn.
- Khương công tử, chuyện là mấy ngày trước, tiểu nữ đã thả con cáo về sâm lâm nên không thể đưa nó cho công tử xem được.
- Thả về sâm lâm?
Mặt Vũ Phàm trở nên vô sắc, vô cảm, chỉ khẽ nhíu mày làm cho đám người Diệp gia trở nên sợ hãi và lo lắng trong lòng không thôi.
Diệp gia gia chủ vội hòa hoãn giải vây cho nhi tử của lão.
- Khương công tử, chỉ là một con cáo bình thường, nếu công tử thích, Diệp gia có thể tặng công tử một con, không ... bất kể yêu cầu gì của công tử, Diệp gia đều sẽ thỏa mãn công tử, thậm chí cả sản nghiệp của Diệp gia cũng dâng cho công tử.
Lão đang thăm dò Vũ Phàm, lão hy vọng có thể dùng tài bảo để mua chuộc hắn, cho nên mới nói ra mấy lời này.
Sản nghiệp của một gia tộc, là sinh ý duy trì phát triển gia tộc hưng thịnh, sinh ý càng nhiều, tích lũy càng nhiều, tài lực càng hùng hậu.
Tài nguyên dùng thì sẽ hết, nhưng sinh ý lại là thứ sản sinh ra tài nguyên cho gia tộc và tu sĩ, bỏ ra sinh ý, chính là cắt đi mạch máu của gia tộc.
Cái giá này đã là không nhỏ rồi.
Vũ Phàm gạt nắp trà, đưa chén trà lên trên miệng, khẽ nhấp một ngụm, hắn ung dung nói:
- Diệp gia gia chủ đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, thứ mà vãn bối cần chỉ vỏn vẹn một con cáo mà thôi!
Diệp Man Nhu đột nhiên tức giận nói:
- Khương công tử xin công tử giữ tự trọng, công tử đây là ép người quá đáng.
Vũ Phàm cười nhạt, hắn nhìn thẳng vào Diệp gia gia chủ, Diệp Bác Sơn, hỏi.
- Diệp tiền bối, con cáo này, người không thể không giao ra.
Trên tay Vũ Phàm lẳng lặng xuất hiện một cái lệnh bài bằng ngọc, khí tức vô cùng cổ lão, trên đó ghi một chữ Nhậm lớn.
Khuôn mặt Diệp gia gia chủ lập tức biến sắc, trong lòng khẽ rùng mình một cái, lão nói:
- Khương công tử, chỉ là một con cáo, công tử làm vậy, e rằng người khác sẽ dị nghị ...
Lão vẫn ngoan cố không nhận tội, cố ý kéo dài thời gian, lão tin rằng Vũ Phàm chẳng qua là đang thăm dò lão mà thôi, tuyệt đối phải giữ bình tĩnh.
Vũ Phàm hừ lạnh hắn lại quăng trên mặt đất một cái ngọc giản, rồi chậm rãi nói:
- Diệp tiểu thư xưa nay giao dịch với hắc đạo ở Trung Thổ thành đều thông qua bang Đại Yết, chỉ có hai mươi lăm ngày trước là giao dịch với bang Hắc Hổ, sau đó liền không liên lạc lại nữa ...
Diệp gia gia chủ cùng với Diệp Mạn Nhu lập tức biến sắc, hành tung của bọn họ đã bị Nhậm gia thu thập đầy đủ, e là đám người Hắc Hổ cũng đã bị tóm gọn một mẻ, cho nên bọn họ mới không liên lạc để lấy nốt phần thù lao còn lại được.
Những người liên quan bên trong Hắc Hổ Bang đều đã bị chú thuật của Chân Long Thần Thú tộc diệt sát, không còn ai có liên quan còn sống, Nhậm gia vì vậy mà cũng bị đứt đoạn điều tra.
Nhưng thông tin này lập tức bị Nhậm gia phong bế, đem nhốt giam toàn bộ Hắc Hổ Bang, phòng Diệp gia có được thông tin, đề ra phương án đối phó, hoặc là mượn gió bẻ măng.
Mà Diệp gia gia chủ và Diệp Mạn Nhu chính là thiếu thông tin mà đưa ra phỏng đoán đám người Hắc Hổ Bang đã bị Nhậm gia tóm gọn, bây giờ đến đây, chẳng qua là tra xét, xác nhận lại thông tin mà thôi.
Diệp gia lão tổ ở bên trong hậu viện, khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt có chút tàn ác, nhưng rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh.
Lão truyền âm dặn dò gia chủ Diệp gia vài thứ, rồi quan sát động tĩnh ở đại sảnh.
Diệp gia gia chủ cố gắng kéo dài thời gian, lão chống chế:
- Khương công tử, bọn ta có chút đồ vật mà chỉ có bên Hắc Hổ Bang mới có, nên mới phải qua đó để giao dịch, cái này cũng là chuyện thường tình, không biết là công tử có ý gì?
Vũ Phàm đột nhiên cười lớn một tràng hắn nói:
- Diệp gia gia chủ khéo nói đùa rồi, xưa nay hành xử trong tu chân giới, gia tộc giao dịch với hắc đạo, dù thế nào cũng chỉ thiết lập mối quan hệ với một bang, một là chữ tín, hai là giao ước ký kết giữa hai bên. Mà hành ddoognj này của Diệp gia chẳng phải là phá vỡ giao ước của hai bên với Đại Yết sao? Mà một khi làm như vậy, không cách nào giao dịch với giới hắc đạo nữa, chuyện này Diệp gia gia chủ hẳn là hiểu rõ hơn vãn bối a!
Các gia tộc và thế lực dù ít hay nhiều vẫn có giao dịch với giới hắc đạo, vì quả thực có nhiều chuyện bọn họ không tiện ra mặt, hoặc không thể thu gom những thứ đó, thành thử ra có luật bất thành văn ngầm trong giới hắc đạo, để giữ chữ tín và bảo mật thông tin giữa hắc bang và gia tộc, mỗi gia tộc hoặc một thế lực chỉ có thể giao dịch với một hắc bang mà thôi, trừ phi hai bên đồng ý giải trừ ký kết ban đầu tự nguyện.
Mà Diệp gia nhận lấy phi vụ đưa nội gián thâm nhập vào Nhân tộc vực chính là liều một cái mạng, lẫn cả phá vỡ hiệp ước mà nhận, cho nên mới phát sinh giao dịch bất thường với Hắc Hổ.
Đây là điểm khả nghi thức nhất, điểm khả nghi thứ hai chính là một số đại lão của Hắc Hổ đột nhiên t·ử v·ong không rõ lý do, mà c·ái c·hết hoàn toàn đều giống nhau một dạng, chú thuật tác động.
Chính vì vậy mà Nhậm gia đã lập tức ra tay hành động, trong bóng tối một mẻ tóm gọn bang Hắc Hổ, sau đó tiến hành thăm dò Diệp gia.
Bây giờ Vũ Phàm căn cứ vào biểu hiện của Diệp gia lẫn Diệp Mạn Nhu, liền đã có thể khẳng định con cáo ngày trước có liên quan đến Chân Long Thần Thú tộc ít nhất là bảy thành.
Lúc Vũ Phàm nói ra những lời này, Diệp gia gia chủ đanh mặt lại, lão nói:
- Khương công tử, tựa hồ hôm nay tới đây chỉ có công tử và Nhược cô nương a ...
Lão đã ngửa bài, lão bây giờ muốn bắt Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi làm con tin kéo dài thời gian để Diệp gia chuẩn bị đào tẩu.
Vũ Phàm cười lờn một tràng, hắn nói:
- Diệp gia gia chủ, ngài nói những lời này, chính là thừa nhận tội trạng của mình sau.
Lúc này đây cao thủ của Diệp gia đã nhanh chóng mai phục ở khắp xung quanh đại sảnh, ngay cả ở bên ngoài cũng đã có không ít hộ vệ Diệp gia bao vây.
Trịnh lão đầu vô bàn nói:
- Diệp Bác Sơn, ngươi điên rồi sao? Tổn thương Khương công tử, chính là đối nghịch Nhậm gia, Diệp gia các ngươi muốn tự hủy hay sao?
Diệp Bác Sơn cười như điên, ánh mắt vô cùng đau khổ nói:
- Liệu Diệp gia bây giờ còn đường khác sao?
Nói rồi lão nhìn thẳng vào Vũ Phàm rồi nói:
- Khương công tử, công tử quả nhiên tài trí hơn người, chỉ qua mấy câu nói, đã thăm dò ra được sơ hở bên trong của người khác, tại hạ bái phục. Nhưng mà hôm nay công tử đến đây một mình, lẽ nào đã coi thường Diệp gia chúng ta muốn vào thì vào muốn ra thì ra a?
Lão đứng dậy, khí tức lập tức đại thịnh.
Diệp Mạn Nhu ngưng trọng nhìn về phía phụ thân nàng rồi lại nhìn Vũ Phàm.
Lần này Diệp gia đã không còn đường lui nữa rồi.