Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 312: Lưu lại cho Diệp gia một đoạn truyền thừa (1)
Trịnh lão đầu hận mình số hắc cẩu, giẫm phải phân c·h·ó, tự dưng bị cuốn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, thật là phiền phức không thôi.
Mấy trăm năm tại vị thành chủ ở Trịnh Châu thành này, lão luôn tâm niệm rằng phải tuyệt đối tránh xa phiền phức, nhất là những sự vụ liên quan đến các đại thế lực bên trên.
Vốn ban đầu lão nghĩ, sự việc lần này vô cùng đơn giản, có thể trong nháy mắt lấy lòng được vị Hải Long Công Tử trước mặt này mà không phải bỏ ra một miếng vốn liếng hay sức lực nào. ấy vậy mà, chuyện ở bên trong, nóng đến phỏng tay.
Trở lại hiện tại, một mình lão t·ẩu t·hoát ra khỏi nơi này, tính ra không quá khó khăn tuy cũng phải trầy da tróc vẩy nhưng không phải là không có đường lui.
Nhưng mà, mang theo Hải Long Công Tử và vị sư muội của hắn cùng đi lại là chuyện khác, ngộ nhỡ, hắn bị ngộ sát trong quá trình đào thoát cùng lão, thì lão cũng không thoát khỏi liên can.
Dù sao thì mấy đại thế lực xưa nay hành sự đều là công phu ngoạm sư tử, nếu bọn họ mất một con cá, thì ngươi phải đền một thúng cá, may ra mới yên chuyện.
Bây giờ cứu Khương công tử, bỏ lại Nhược Thanh Thanh cũng không ổn, ai cũng biết bọn họ là thanh mai trúc mã, lão làm vậy, không khéo bị tên họ Khương ghi hận, thì được không bằng mất.
"Con mẹ nó, phải làm sao đây ... ài, nhìn hắn kìa ..."
Trong khi lão đang toan toan tính tính từng đường đi nước bước một cẩn trọng, làm sao cho chu toàn, không ai bị thiệt thì ở phía bên kia, người duy nhất, thần sắc điềm tĩnh, cảm xúc hờ hững như không, chỉ có một mình hắn.
Phải là hắn, Vũ Phàm.
Chưa kể xung quanh hắn, người của Diệp gia, ánh mắt thập phần ngưng trọng, vô cùng tập trung, chuẩn bị nghe theo mọi mệnh lệnh của gia chủ, hắn như một điểm đột phá trong cái khung cảnh ngột ngạt này vậy.
Tiếu Ngưng Nhi ở bên cạnh hắn cũng vậy, này cũng chỉ là có chút lo lắng mà thôi, ánh mắt vẫn thập phần tự tin vào tên nam nhân ngồi bên cạnh nàng.
Mà biểu hiện này của hai người bọn họ, quả thực đã gây ra hiệu ứng tâm lý cho đám người Diệp gia không hề nhỏ, nhất là trưởng bối Diệp gia, bọn họ đang cảm thấy ngờ vực về chuyện này.
Chẳng lẽ Khương công tử kia còn lá bài chưa lộ, tại sao hắn có thể ung dung như vậy, hay có cao thủ ẩn mình theo bảo vệ hắn.
Hàng loạt những câu hỏi hóc búa hiện lên trong đầu của đám người bọn họ, bởi vì bọn họ không thể không suy nghĩ về những điều đó khi thấy phong thái của hắn.
Vũ Phàm nhìn thấy đám người Diệp gia toàn thân lăm le vũ khí, sắc mặt hung hãn, nhưng ánh mắt có chút chùn chân, hắn đã nhận ra bọn họ đang chần chừ, hắn càng thể hiện sự thoải mái.
Hắn đang sử dụng chiến thuật áp đảo về mặt tâm lý để khai thác triệt để thông tin từ bọn họ.
Vũ Phàm thong thả đáp lại câu hỏi vừa nãy của Diệp gia gia chủ.
- Diệp tiền bối, ngài thật sự nghĩ rằng vãn bối không chuẩn bị gì mà đến đây sao? Như vậy, e là tiền bối cũng đã đánh giá thấp vãn bối rồi a!
Diệp gia gia chủ sắc mặt đanh lại, hắn dám nói ra lời này, hơn nữa, cộng thêm tâm thái ung dung không hề giả chút nào kia của hắn, làm cho lão cảm thấy vô cùng chột dạ.
"Tiểu tử này đang dọa ta?"
Mặc dù lão tự nhủ mình như vậy, nhưng lão vẫn chưa dám hành động lỗ mãng, bởi vì, dùng khí thế này để hù dọa hắn và ra tay động thủ thật sự là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một khi đã khai chiến, đối phương liền có lý do để nhúng chàm vào Diệp gia, tựa hồ như Khương công tử ngồi bên dưới lúc này, chính là muốn lão động thủ.
Lão tiếp tục thăm dò hắn.
- Khương công tử, nếu người thật sự mang theo cao thủ đến đây, e là Diệp gia thủy tổ cũng đã phát giác rồi a!
Lão trực tiếp đem Diệp gia thủy tổ ra hù dọa hắn, đồng thời nói với Trịnh lão đầu rằng, ngươi tốt nhất đừng nên manh động, Diệp gia thủy tổ của chúng ta đã bình phục, sẵn sàng chấn nhiếp ngươi nếu cần thiết.
Mà lời này của lão thực sự làm cho con người cẩn thận như Trịnh lão đầu phải suy tính lần nữa.
Trong khi đó Vũ Phàm chỉ nhếch miệng cười một cách ma mị, hắn nói:
- Nhậm gia của vãn bối cũng không thiếu cao thủ tu vi trên Diệp gia Thủy tổ a!
Diệp gia Thủy tổ đột nhiên rùng mình, lão suýt chút nữa quên chuyện này, giả sử như lời hắn nói là đúng, thì người đi theo bảo hộ hắn, chính là lực lượng đáng sợ trong truyền thuyết kia của Nhậm gia.
Nếu thật sự như vậy, e là Diệp gia sẽ bị hủy diệt trong phút chốc.
"Tiếp tục thăm dò!"
Để cẩn thận tránh mắc mưu cáo mượn oai hùm của Vũ Phàm, lão căn dặn Diệp gia gia chủ.
Diệp Bác Sơn cười lớn, hắn nói:
- Diệp gia có trận pháp bất lưu truyền ra bên ngoài, chỉ cần có cao thủ trên Độ Kiếp sơ kỳ tiếp cận nơi đây, chúng ta liền phát hiện, Khương công tử, e là ...
Vũ Phàm còn cười lớn hơn lão, cắt ngang lời của lão, hắn nói:
- Diệp tiền bối, thay vì thăm dò vãn bối, chi bằng nói ra tung tích con cáo, Diệp gia trên dưới lưu lại một con đường sống, chờ ngày đông sơn tái khởi, bây giờ lấy cứng đối cứng với vãn bối, khác nào lấy đá tự đập chân mình.
Lời của Vũ Phàm nói ra, Diệp gia bọn họ cũng muốn làm lắm chứ, nhưng con cáo theo thông đạo ngầm của Diệp gia đào thoát đến nơi nào, chỉ có ông trời mới biết, làm sao bọn họ có thể nói ra đây, bởi vì, bọn họ mới buộc phải làm liều, muốn bắt Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi làm con tin, kéo dài thời gian để tộc nhân tẩu tán.
Hơn nữa, ngay lúc này, ở hậu sơn, tộc nhân đã bắt đầu di chuyển theo thông đạo ngầm để rời khỏi Trịnh Châu thành.
Không ít thiếu niên thiếu nữ, ánh mắt đỏ ngầu, rơi lệ, hai tay nắm chặt thề sẽ huyết tẩy Nhậm gia báo thù.
Nhưng mà cũng không ít người than thân trách phận, tại sao Diệp gia lại lựa chọn phản bội Nhân tộc, để đi đến bước đường cùng như thế này.
Diệp Bác Sơn thấy Vũ Phàm quả quyết cắt ngang lời mình như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định, có người đi theo thủ hộ hắn, hơn nữa đẳng cấp tu vi còn trên Diệp gia Thủy tổ một bậc.
"C·h·ế·t tiệt!"
- Tiền bối, chỉ cần ngài nói ra vị trí đầu ra của thông đạo ngầm, vãn bối có thể bảo đảm với ngài, lưu lại cho Diệp gia một đoạn truyền thừa.
Diệp Bác Sơn liền rơi vào lúng túng, nhưng Diệp gia Thủy tổ đã lên tiếng can ngăn suy nghĩ trong đầu của lão.
"Không thể, thông tin này là vật duy nhất có thể trao đổi với Nhậm gia lúc này, nếu ngươi nói ra, Diệp gia chỉ có một con đường c·h·ế·t!"
Diệp gia Thủy tổ không hổ là lão hồ ly sống nghìn năm, cực kỳ tỉnh táo trong tình huống này, hơn nữa, lão rất thưởng thức Vũ Phàm, một tên thiếu niên chưa qua ngũ tuần, đã có thể đa mưu túc trí, lấn át của gia chủ một phương như thế này, tuyệt đối không phải phàm phu tục tử.
Lão có chút tiếc hận, hận chính mình tham sống sợ c·h·ế·t, đẩy tộc nhân vào bước đường cùng như thế này, nhưng lão cũng không thể làm gì khác, tu luyện đến tu vi này, nói bỏ liền có thể buông bỏ sao?
Diệp Bác Sơn cười gằn, lão nói:
- Khương công tử, đừng hòng gạt ta! Một khi ta nói ra, Diệp gia liệu còn đường sống sao?
Vũ Phàm khẽ lắc đầu, hắn nói:
- Tiền bối, nếu ngài không sớm đưa ra quyết định, người hối hận nhất định là ngài!