Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 320: Liễu gia Thiên Hỏa Đế Quốc (1)
Cổ Ngưng Băng về Nhậm gia sơn trạch cũng đã được hơn mười ngày, mấy ngày này dưới sự sắp xếp và giúp đỡ ân cần của Tiếu Ngưng Nhi, nàng cũng đã sớm quen với sinh hoạt trên tiểu phong của Vũ Phàm.
Sống cùng với hắn, nàng mới hiểu rõ lý do tại sao hắn lại có thể đạt được sức mạnh biến thái đến như vậy ở cái độ tuổi này, tu luyện khắc khổ, đều đặn hàng ngày, không những vậy, hắn còn liên tục, tìm hiểu công pháp và vũ kỹ, điều chỉnh lại chúng cho phù hợp với đặc điểm của bản thân, cải tiến bọn chúng từng ngày từng ngày một.
Khả năng lĩnh hội, đốn ngộ và sáng tạo này của hắn làm nàng kinh ngạc không thôi.
Mà không chỉ riêng Vũ Phàm mới là người siêng năng, Tiếu Ngưng Nhi cũng vậy, theo như nàng quan sát, nữ tử thanh mai trúc mã này của Vũ Phàm, sớm tối tranh thủ luyện công, ban ngày tập trung nghiên cứu đan đạo chuyên sâu, hơn nữa, còn là nghiên cứu đan phương và thủ pháp luyện đan mới, một trong những công việc khó khăn nhất, đòi hỏi thiên phú đan đạo cao nhất của Luyện Đan Sư chức nghiệp.
Ấy vậy mà theo như nàng quan sát, Ngưng Nhi quả thực là kỳ tài trong giới Luyện Đan, những đan phương và thủ pháp luyện đan cổ đều được nàng ta nghiên cứu kỹ lưỡng, ghi lại phân tích và chú giải của bản thân, sau đó tỉ mỉ nghiên cứu bọn chúng qua một lượt để tìm ra phương pháp phối đan dược mới.
Hai người bọn họ như những con tằm chăm chỉ, làm việc, luyện công, nghiên cứu miệt mài ngày qua ngày, nàng cũng không rõ tại sao bọn họ lại có thể duy trì được những việc nhàm chán khô khan này lâu dài như vậy.
Có lẽ nàng không rõ, bọn họ xuất phát điểm khác nàng, chỉ có thể thông qua không ngừng cố gắng, từng bước leo lên nấc thang địa vị, đạt đến phong quang vô hạn.
Chỉ cần một chút lơi lỏng, địa vị, công danh và sự bảo hộ này, đều có thể biến mất, không giống như nàng, sinh ra đã là thiên kim tiểu thư, miệng ngậm thìa vàng từ nhỏ, chưa bao giờ phải lo lắng về tài nguyên tu luyện, lúc nào cũng có thủ hộ giả đi theo bảo vệ.
Ngay cả thủ hộ giả của nàng, Cổ Diệu Hàm, cũng phải công nhận những điều này, lão bà trước đây còn có chút không vừa mắt tên họ Khương này, nhưng bây giờ, phải nhìn hắn bằng một con mắt khác.
- Lão bà bà, người nói xem, rốt cuộc hắn có thể mạnh đến mức nào!
Lã bà bà Cổ Diệu Hàm đứng ở đằng xa quan sát Vũ Phàm luyện công ở bên trong sân tỷ võ, khẽ trầm ngâm trong giây lát rồi nói:
- Nếu như hắn không gặp bất cứ trở ngại nào, sẽ có thể trở thành một vị Kiếm Thánh thứ hai của Nhân Tộc, thậm chí, còn vượt qua lão ta!
Cố Ngưng Băng cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng việc nghe lời nhận định này từ miệng của một vị Cổ Sư bát cấp, lại là một chuyện khác.
Điều này chứng tỏ có tới bảy hoặc tám thành hắn có khả năng đạt đến trình độ đó.
Giờ phút này nàng mới hiểu rõ, tại sao gia gia nàng và phụ mẫu nàng từng nói, việc nàng gả cho hắn chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu như nàng có thể vun đắp tình cảm với hắn, thì sau này hắn sẽ là trợ lực mạnh mẽ cho Cổ gia, đặc biệt là chi hệ của nàng.
Nàng thở dài, nhớ lại lời nó đó của gia gia và phụ mẫu, nàng có chút khúc mắc, trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc là nàng nên làm thế nào đây.
Bên trong sân tỷ võ, cuồng phong b·ạo l·oạn, từng đợt kiếm khí bén nhọn, mang theo vô tận phong nhận, chém nát trăm cái đồng nhân xung quanh ra thành từng mảnh nhỏ, lúc này, Vũ Phàm mới thu kiếm.
Vũ Phàm thỏa mãn nhìn xung quanh sân tỷ võ một lượt, Phong Vân Kiếm Pháp này quả nhiên mạnh mẽ vượt ngoài mong đợi của hắn, hơn nữa, điều quan trọng là kiếm pháp này phối hợp với tốc độ của hắn, tuyệt đối hoàn hảo, hắn có thể vận dụng toàn bộ khả năng và sự linh hoạt trời cho của cơ thể để đẩy kiếm pháp này đi đến cực hạn của nó, làm uy lực kiếm chiêu tăng thêm một bậc.
Nếu có thể kết hợp nó với Sát Long Kiếm Kỹ mà nói, chính là một bộ liên hoàn chiêu vừa có tốc độ t·ấn c·ông chớp nhoáng, lại có uy lực công kích khủng bố, nhưng để kết hợp được hai bộ công pháp này thành một liên hoàn chiêu thức, lại là một câu chuyện dài.
Vũ Phàm thu lại suy nghĩ, hắn dùng tay ra hiệu cho hạ nhân mở ra đại trận sân luyện võ, tiến vào dọn dẹp.
Một thị nữ nhanh chóng đến gần hắn, lao đi mồ hôi trên thân thể, thị nữ nàng nhẹ nhàng nói:
- Công tử, để tiểu nữ giúp người lau mồ hôi!
- Ừm!
Lão bà bà lúc này mới cất giọng tán dương hắn:
- Khương công tử, lão bà ta cũng không ngờ rằng ngươi chỉ cần dùng bảy ngày thời gian để nắm vững một bộ kiếm pháp đến trình độ như vậy, quả thực làm người ta kinh ngạc! Tốc độ của công tử rất nhanh, nếu như có thể cộng hưởng với cổ trùng tăng phúc về tốc độ như Cổ Sư, tuyệt đối sẽ có thể đạt đến một tầm cao mới!
Cổ Diệu Hàm lão bà bà muốn mượn cơ hội này, đề xuất cho hắn một cái ý tưởng, tu luyện trở thành Cổ Sư, phối hợp với Tu Chân và Kiếm Pháp nâng cao thực lực bản thân.
Nhìn ánh mắt thoáng động của y, lão bà bà biết lời nói của mình cũng có một chút tác dụng, lão bà bà không nói gì thêm, chủ yếu để hắn bình tĩnh suy nghĩ cặn kẽ lời của bà ta nói.
(p/s: gọi là lão bà bà là theo xưng hô của Cổ Ngưng Băng, nhưng ngoại hình là nữ tử xinh đẹp nha các đạo hữu)
Vũ Phàm không phải là không biết đến những hiệu ứng tăng phúc này của cổ trùng, giác quan, tốc độ, và độ nhạy bén của hắn đều là do những Thiên giai cổ trùng bên trong cơ thể tăng phúc.
Đặc biệt là Thiên Độc Vương cổ tằm và Côn Bằng cổ trùng đã giúp hắn đạt đến tốc độ khủng bố như hiện tại, đừng nhìn tu vi hắn chỉ là Kết Đan kỳ mà coi thường, tốc độ cực hạn của hắn bây giờ, hoàn toàn có thể so với Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, hơn nữa còn phải là tu sĩ chuyên tu về thân pháp, còn nếu so với tu sĩ bình thường mà nói, Nguyên Anh đỉnh phong kỳ tu sĩ, hắn cũng có thể tự tin theo kịp y.
- Đa tạ lão bà bà, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này!
Hắn trước mắt trả lời đối phó với lão bà bà, còn về chuyện hắn đang âm thầm tu luyện Cổ Trùng, tốt nhất là chưa nên nói cho người ngoài biết!
Nhưng Cổ Ngưng Băng cũng đã có nghi ngờ hắn tu luyện Cổ Sư, vì hắn biết chính xác vị trí chân nguyên giải của nàng, và cũng biết rõ làm thế nào để phong bế chân nguyên giải, điều mà tu sĩ bình thường khó có thể thực hiện được.
Đúng lúc này, người truyền tin của gia chủ Nhậm gia đi đến, thấy Vũ Phàm liền cúi đầu.
- Khương công tử, Nhậm gia gia chủ lệnh mời công tử đến nghị sảnh để bàn công vụ!
- Ta biết rồi! Ta sẽ sang đó ngay!
- Vâng thưa công tử!
Vũ Phàm nhìn bóng lưng của người đưa tin rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu hắn đoán không sai, hẳn đây là lúc Nhậm gia muốn hắn nhúng tay vào Thiên Hỏa đế quốc thông qua Liễu gia.
Bởi vì bây giờ, thân phận của hắn đã có đủ phân lượng để một mình hành động, mà không cần quá nhiều sự hiện diện của Nhậm gia.
Con hổ rốt cuộc đã nhe nanh, múa vuốt a!