Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 338: Ba chiêu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 338: Ba chiêu


Vũ Phàm mỉm cười, hắn không đáp lời, mà lập tức tiến công.

Ở phía bên này, Cổ Ngưng Băng nhìn Vũ Phàm, khẽ nói với hắn:

Một đường kiếm quét ngang cổ hắn, sát rạt.

Hắn cảm nhận được phong áp lạnh lẽo thổi qua cổ mình, dùng hết khí lực, quật thương về phía Vũ Phàm, "Bái Vĩ"

Nhất Niệm kiếm cắt qua bả vai hắn bén ngọt, cánh tay phải rớt xuống nền đất, kêu cái phịch trầm thấp, kèm theo tiếng hét thảm thất thanh.

Một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ này của Vũ Phàm làm cho hai tay của Uông Chính tê rần từng hồi, làm hắn thiếu chút nữa há hốc mồm mà ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay cả Vũ Phàm và Uông Chính cũng đã có mặt, chuẩn bị thượng đài tỷ võ theo ước hẹn.

Một kiếm này đâu phải là Kết Đan kỳ có thể tùy ý đánh ra, nên hắn liền phán đoán Vũ Phàm đang dồn toàn lực cho mấy chiêu đầu, hòng phủ đầu hắn mà ép tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nếu cả hai đã nắm rõ quy tắc, vậy ta tueyen bố, quyết đấu chính thức bắt đầu!

Không ít chỗ bắt đầu đổ ước đặt cược, nhìn sơ qua, người ta không mấy tin tưởng Vũ Phàm có thể chiến thắng Uông Chính, bởi cách biệt giữa Nguyên Anh sơ kỳ và Kết Đan kỳ không phải là thứ có thể bù đắp bằng thiên phú.

Nhưng mà Vũ Phàm cũng đối chiến với Thương sĩ nhiều lần, liền biết một chiêu Hồi Mã Thương này.

Không ít vị trưởng bối, tặc lưỡi mà nhìn Nhất Niệm trên tay của Vũ Phàm, trong mắt của mấy lão, đương nhiên Nhất Niệm kiếm siêu việt Lam Hải Thương.

Cố Thanh Việt vỗ vai tên họ Uông nói:

- Vì ngươi là Kết Đan kỳ, ta nhường ngươi ba chiêu đầu! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Sư huynh, việc này cứ giao cho đệ, hắc hắc ...

Trọng tài tỷ võ đứng ở giữa sân, tuyên bố quy tắc một lượt.

Vũ Phàm lao lên như một tia lôi chỉ, nhanh đến nỗi khiến tất cả mọi người giật nảy mình, Uông Chính cũng vậy, tim giật thon thót.

Nghĩ vậy, hắn cười âm trầm, qua mấy chiêu đầu, Vũ Phàm tất sẽ như nỏ mạnh hết đà, đến lúc đó, hắn có thể ung dung h·ành h·ạ Vũ Phàm.

Chương 338: Ba chiêu

Tỷ võ lần này là tỷ võ quyết đấu thông thường, có thể đả bại đối phương, nhưng không được g·iết c·hết đối phương, chỉ dùng kiếm pháp dấu với thương pháp, mặt khác có thể dùng vũ kỹ khác để hỗ trợ, nhưng không được điều động pháp bảo, phù lục và trận pháp để t·ấn c·ông.

Trời vừa hửng sáng, quảng trường tỷ võ ở Hoàng Đô thành đã chật cứng người đến quan chiến.

Cố Thanh Việt vỗ trán cái bạch, thất vọng mà hình thân thể của tên họ Uông nằm trên sàn tỷ võ, cái gì mà chấp hắn ba chiêu, ba chiêu này đơn giản như vậy, đỡ còn không được, lấy gì đòi chấp người ta.

Vừa nghĩ, vừa hành động theo bản năng, hắn thu thương lại, hòng đâm tới, cản lại thế công của Vũ Phàm.

Thấy thái độ dửng dưng và tự tin này của đối phương, Uông Chính càng trở nên cáu bẩn, hắn âm thầm tự nhủ với bản thân nhất định phải đả bại Vũ Phàm, để đối phương thua một cách thảm hại nhất, rồi dùng bàn chân của hắn đạp lên mặt của Vũ Phàm mà tuyên bố với ngoại giới, hắn tùy ý có thể đạp lên đầu Hải Long Công Tử, hơn nữa, cũng muốn nói rằng, dù là kẻ nào đi nữa, một khi dám tranh với hắn sẽ phải nhận kết cục như vậy..

Cố Thanh Việt không nói thành lời, nhưng điều này có nghĩa, tùy ý chém g·iết, hậu đài đã có người thu thập tàn cuộc cho hắn.

Nếu như là tử chiến không hạn chế thủ đoạn mà nói, hươu c·hết về tay ai sẽ khó nói được, nhung đây là tỷ võ quyết đấu, e là thủ đoạn bảo mệnh khó mà được thi triển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tiếng choang vang lên, mũi kiếm của Vũ Phàm điểm vào đầu thương của Uông Chính.

Khí lực của Vũ Phàm quả thực quá bá đạo!

- Cố sư huynh yên tâm, ta sẽ cho thiên hạ biết, Thương mới là vua của binh khí.

Lam Hải Thương bị oanh một kiếm, chấn cho rung động không ngừng, mũi thương chếch hẳn qua một phía.

Hắn cười tà mị, tự tin mà thượng đài.

Vũ Phàm thuận thế ép tới, một kiếm quét ngang hông, chấn cho Uông Chính bay ra xa.

Nói rồi, y tung người rời khỏi võ đài, nhường lại sân khấu cho hai người.

- Ân, ta biết rồi!

- Uông sư đệ, lần này, không chỉ là vinh nhục của riêng đệ, còn có vinh nhục của sư môn, hãy cố gắng giành chiến thắng.

Nghe xong quy tắc, cả hai đều gật đầu xác nhận, lúc này trọng tài mới hô lớn:

"Nhanh ... quá!"

Vị trí vô cùng chuẩn xác, nằm ở phía bả vai phải hắn, cánh tay đang làm lực đẩy để thi triển chiêu Bái Vĩ.

Nhưng một khi quan sát kỹ, người ta sẽ phải trầm trồ vì họa tiết, vì đường nét và khí tức mà nó toát ra, một thanh kiếm thực thụ, đáng để người ta tranh đoạt.

Khán đài dần dần trở nên yên lặng, tập trung quan sát võ đài ở chính giữa tỷ võ trường.

Ba chiêu, chỉ vỏn vẹn ba chiêu, chém đứt cánh tay của Uông Chính, làm cả đương trường rơi vào trầm mặc, yên tĩnh.

Hắn đang trong thế thi triển chiêu thức, khó lòng xoay sở ngắt chiêu, hạ bàn đang ở trạng thái cố định, tạo thế vững chắc, bây giờ hủy chiêu, khó khăn vô cùng.

Thực lực này quá đáng sợ rồi!

Uông Chính chĩa mũi thương về phía Vũ Phàm, hắn khinh miệt nói:

Mặt trời qua rặng cây cao nhất thành, các trưởng bối thế gia, và gia chủ cũng đã đến tỷ võ trường.

Hắn gọi ra thanh Lam Hải Thương, v·ũ k·hí bản mệnh của hắn.

- Hảo, có lời này của ngươi, ta cũng yên tâm hơn hẳn, ngươi cứ hết sức mà chiến đấu, phía sau, đã có ta và sư phụ an bài.

Vũ Phàm cũng thản nhiên mà bước lên võ đài, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía Uông Chính.

Bây giờ người đổ ước, mười phần hết 6 phần đặt vào tên họ Uông, với niềm tin hắn có thể đả bại được Vũ Phàm.

Tay của Uông Chính cũng vì vậy mà b·ị đ·au, bởi động tác bị phá, chân khí tán loạn.

Uông Chính đương nhiên hiểu điều này, hắn khẽ gật đầu.

Mới hai chiêu đầu, hắn đã bị Vũ Phàm khắc chế, ánh mắt từ cáu bẩn, chuyển sang sợ hãi mấy phần.

Uông Chính hít vào một hơn, tự tin khẳng định.

Vũ Phàm khẽ gật đầu, đáp lời nàng:

Đối với đệ tử dưới Hóa Thần kỳ của các thế gia và hoàng thất, đây là cơ hội để bọn họ quan sát và học hỏi, vì vậy mà nhiều người quyết định đến sớm một chút để có được chỗ ngồi thuận lợi nhất.

Thương vừa xuất hiện, đã có một lớp hơi nước vây quanh thanh thường, hiển nhiên cũng là một thanh binh khí tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Phàm chỉ đơn giản, tung mình lên không trung, lại chém xuống một chiêu, "Đoạn Vĩ".

- Phu quân, cẩn thận!

Còn đang loay hoay sửa tư thế, thì Vũ Phàm đã áp tới trước mặt, làm hắn giật bắn mình, luống cuống đạp cước lùi về sau.

Vũ Phàm cũng gọi ra Nhất Niệm kiếm, khác với vẻ ngoài phô trương của Lam Hải Thương, Nhất Niệm vô cùng tĩnh lặng, nếu không phải là v·ũ k·hí nằm trên tay của Vũ Phàm, hẳn là cũng không mấy ai để ý đến sự hiện diện của nó.

Đây chính là điểm mấu chốt, để mà bọn họ đặt cược vào Uông Chính.

Mặt hắn trắng bệch.

Đấu thủ và trọng tài cũng như những trưởng bối của các thế gia trong thành vẫn còn chưa tới, nhưng võ đài đã vô cùng huyên náo sôi nổi nghị luận.

Thân thể của Nguyên Anh sơ kỳ, đối với Vũ Phàm, không khác gì miếng đậu hũ, muốn cắt là cắt, làm người ta không khỏi cảm thấy khô khốc miệng lưỡi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 338: Ba chiêu