Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 337: Ước Chiến
Thấy tên Uông Chính đập bàn chỉ tay về phía Vũ Phàm, bốn người Lục Sở Mộ, Trương Hoàng Khôi, La Tiểu Phong, Tư Phương Chính lập tức đứng dậy thủ thế, bọc hắn ở phía sau.
Tư Phương Chính đại diện bốn người lên tiếng:
- Uông huynh, ăn có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bậy, công tử nhà chúng ta từ nãy đến giờ chưa có một lời nào là đả động đến huynh, hà cớ gì huynh lại nói như vậy?
Ngay cả Cố Thanh Việt cũng thấy lời Tư Phương Chính nói không sai, liền chất vấn tên họ Uông:
- Uông sư đệ, lời của Tư đạo hữu đây nói không sai? Hà cớ gì đệ lại to tiếng với Khương công tử?
Uông Chính nhất thời đớ người, quả thật là Khương Chính Hạo không đả động gì đến hắn, không lẽ hắn nói tên họ Khương nhìn hắn một cái làm hắn thấy tức giận, nói như vậy khác nào tự vả mặt mình.
- Ta ... ta ... rõ ràng là hắn nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ?
Tên họ Uông quả thực vô cùng tức giận, ngay cả ngữ tiết cũng đã thay đổi, không còn gọi Vũ Phàm là Khương công tử nữa, trực tiếp gọi là hắn.
Cố Thanh Việt ngẩn người trong giây lát, lúc hắn và Vũ Phàm trò chuyện hai bên đều nhìn thẳng vào nhau, duy chỉ có lúc vừa nãy, Vũ Phàm có nhìn qua tên họ Uông trong giây lát, nhưng rất nhanh, làm sao có thể nói là khinh miệt đối phương được, họa may cũng chỉ là thăm dò mà thôi.
Chuyện này, mười phần hết bảy phần là tên họ Uông thẹn quá hóa giận, vì chuyện ở phòng đấu giá ngày hôm trước mà nổi nóng rồi hành động thất thố như vậy.
Nhưng mà Cố Thanh Việt không phải kẻ hiền lành, nhân cơ hội này muốn mượn tay tên họ Uông khó dễ Vũ Phàm một chút.
- Khương huynh, chuyện này là thế nào a?
Vũ Phàm cười nhạt, hắn ngữ khí lãnh đạm, đáp lời Cố Thanh Việt.
- Cố huynh, ta cũng chỉ là nhìn y qua một thoáng, không nghĩ đến lại bị y cho là mình khinh miệt y như vậy!
Uông Chính không đợi Cố Thanh Việt lên tiếng, lập tức c·ướp lời, cố tình làm lớn chuyện:
- Cố sư huynh, huynh nghe hắn ta nói không? Chính hắn đã thừa nhận việc này!
Giọng Uông Chính rất lớn, đến nỗi tông giọng cũng lạc đi vài phần, cho thấy y rất tức giận và bất bình.
Không ít người trong khách điếm đều cho rằng tên họ Uông này, quả đúng là một tên đàn bà chính hạng.
Nhưng mà chuyện này hiển nhiên là Thương Vương môn hộ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cố Thanh Việt liền nói:
- Khương huynh, ta và Uông sư đệ là đồng môn huynh đệ, sớm ngày sinh hoạt cùng nhau, cho nên cũng hiểu rõ con người y, rất hiếm khi hắn mất bình tĩnh như vậy, chuyện này e là Khương huynh có phần không đúng.
Vũ Phàm cười lạnh, tên họ Uông này đúng là dễ bị người khác tính toán, những người không kiềm chế được cảm xúc của mình chính là những người dễ bị người khác mưu hại nhất.
Tên họ Uông chính là ví dụ điển hình, Vũ Phàm thuận nước đẩy thuyền, hắn nói:
- Được rồi, ta cũng lười so đo, xem như chuyện này là ta sai ...
Tên họ Uông thấy Vũ Phàm nói vậy, liền nộ khí xung thiên, hắn sẵn suy nghĩ Vũ Phàm luôn cạnh khóe mình là kẻ đàn bà, so đo chấp nhặt, nên nói lớn:
- Ngươi nói ta so đo? Tên họ Khương kia có dám chiến với ta một trận?
Hắn vừa dứt lời, xung quanh đã nổi lên không ít tiếng bàn tán xôn xao.
- Hẳn là y dựa vào tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mới dám thách đấu Khương công tử ...
- Ài, tu vi hơn người, liền có thể h·iếp người ...
- Này, tiểu đệ, ngươi thấy không, cái này gọi là thực lực vi tôn, chỉ có nắm trong tay thực lực mới có thể bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.
- Kết Đan kỳ, Nguyên Anh sơ kỳ, trận này Khương công tử có dám nhận không a?
Tý thí vì tôn nghiêm bản thân, lấy lại mặt mũi như thế này không phải là chuyện hiếm thấy trong tu chân giới, ngược lại, hầu như lúc nào cũng có.
Chỉ là một trận ngày hôm nay, nếu Vũ Phàm nhận lời, quả là chấn động Hoàng Đô thành.
Cổ Ngưng Băng tức giận nói:
- Uông Chính, ngươi ỷ vào tu vi liền muốn h·iếp đáp phu quân của ta sao?
Uông Chính nghe thấy vậy liền cười lớn nói:
- Khương Chính Hạo, ta tự nguyên phong ấn tu vi, so đấu với ngươi một trận, thế nào, không dám?
Vũ Phàm chỉ chờ câu này của hắn, lập tức đáp ứng:
- Uông đạo hữu đã nói như vậy, ta cung kính không bằng phụng bồi, trận này, ta tiếp nhận.
Tràng khí ở Lữ Quán lập tức bùng nổ sôi trào, người người, nơi nơi nghị luận to nhỏ, trận này quả thực là đáng xem nhất trong mười năm trở lại đây.
Không ít người cho rằng, tên họ Uông kia ỷ vào thân thể Nguyên Anh sơ kỳ, sánh ngang với Chân Long tộc Kết Đan kỳ mà huênh hoang thách đấu Vũ Phàm.
Mà quả thực là Uông Chính đúng là nghĩ như vậy, không chỉ thân thể hắn siêu việt Kết Đan kỳ cảnh giới, mà độ tinh thuần và tính sát thương của chân khí do Nguyên Anh kỳ tu sĩ luyện hóa thành cũng tuyệt đối cao hơn Kết Đan kỳ tu sĩ.
Đây chính là vốn liếng để hắn tự tin đả bại Vũ Phàm trên lôi đài.
Uông Chính cười gằn trong lòng nhìn về phía Vũ Phàm, đợi khi thượng đài, hắn sẽ đánh cho Vũ Phàm đến mất hết mặt mũi, Hải Long Công Tử thì sao chứ? Cũng chỉ là một tên Kết Đan kỳ không hơn không kém.
"Ngươi cứ vênh váo đi, ta sẽ cho thiên hạ thấy, Hải Long Công Tử chẳng qua cũng có thể ăn h·iếp người ở Kết Đan kỳ mà thôi!"
Uông Chính cũng được học một chút y bát của Thương Vương, cộng thêm thiên phú không tồi, cho nên rất tự tin vào trận chiến này.
Đám người Tư Phương Chính có chút lo lắng, dưới Nguyên Anh kỳ, Vũ Phàm có thể là vương giả, kẻ đứng đầu trong thiên hạ.
Nhưng so với Nguyên Anh kỳ tu sĩ, quả thực có khác biệt quá lớn, cho dù là họ có phong ấn tu vi đi chăng nữa, về bản chất, cũng chỉ là giới hạn số lượng chân khí có trong người.
Còn thực tế mà nói, thân thể, và chân khí của bọn họ sớm đã siêu việt Kết Đan kỳ tu sĩ một khoảng xa, nhất là tên họ Uông này cũng không phải kẻ mới tiến giai Nguyên Anh kỳ, mà là một kẻ đã tiến giai hơn mười năm về trước.
Khẳng định cơ thể, và chân khí sớm đã tôi luyện đến trình độ ổn định.
Trận này, nếu Vũ Phàm không có lá bài tẩy, e là sẽ phải chịu thua thiệt.
Ngược lại, Vũ Phàm vẫn bình tĩnh nhìn hắn, lần này, hắn đã động sát tâm, nhất định phải phế một tay của đối phương, mặt khác, tên họ Cố này, trong lòng Vũ Phàm cũng thay đổi đánh giá một chút, tên này tâm cơ cũng không phải hạng xoàng, biết lợi dụng tình thế mà ép người.
Cố Thanh Việt quả thực cũng có suy nghĩ như Uông Chính và đám người Lục Sở Mộ, trận này, mượn tay Uông sư đệ hạ gục Vũ Phàm, nêu cao uy danh Thương Vương môn hộ.
Cái này gọi là mượn mây đẩy trăng.
Uông Chính khẳng khái nói:
- Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ tiến hành tỷ võ, mời gia chủ các lộ ở Hoàng Đô thành làm chứng, mời cao thủ Hoàng Thất làm trọng tài.
Vũ Phàm thản nhiên nói:
- Được, quyết như vậy đi!
Nói rồi, Cố Thanh Việt liền dẫn Thương Vương môn hộ rời đi, để lại Vũ Phàm ở Lữ Quán.
Chỉ trong thoáng chốc, tin tức đã lan ra khắp Hoàng Đô thành.